Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 130: Tâm phục khẩu phục




Mạnh Tuyết Lý thở dài nói: “Nhận đi. Bạch Hà đối đãi với ngươi không tệ, sau này ngươi đừng sàm sỡ nàng.”

Xích Sơ cảm thấy oan uổng: “Ta còn chưa sờ đến vỏ của nàng ấy!”

Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi cốt linh chỉ có trăm tuổi, Bạch Hà hơn ba trăm tuổi, ngươi còn dám ở trước mặt nàng xưng “ca ca”? Ầy, không phải ta nghe lén, câu này của ngươi thanh âm hơi lớn.”

Xích Sơ ngụy biện: “Chiếm lợi ngoài miệng, không tính là chiếm lợi.”

Tễ Tiêu hỏi hai yêu: “Các ngươi lấy lại tự do, sau này có tính toán gì không, nghĩ ra chưa?”

Mạnh Tuyết Lý cũng nói: “Đúng, đây mới là chính sự.”

Phi Vũ, Xích Sơ trố mắt nhìn nhau, thầm nghĩ lời này có ý gì, Tuyết Sơn Đại Vương trở lại, chẳng lẽ không phải để trả thù tuyết hận sao, bọn họ có cùng chung kẻ địch, hẳn coi là đồng minh đi.

Lúc Phi Vũ còn ở tầng hai tháp, từng nói không muốn bán mạng chiến đấu cho bất kỳ Yêu Vương nào nữa, còn nói Tuyết Sơn Đại Vương không bằng Linh Sơn, nhưng đối phương cũng không tức giận, ngược lại cứu hắn khỏi ngục, sau đó lại thấy Tuyết Sơn Đại Vương tự mình đánh giết Thanh Ưng, thân thủ trác tuyệt, hắn cho rằng đối phương có khí độ vương giả, đáng giá đi theo.

Xích Sơ có ý tưởng tương tự, nếu như hắn ham muốn an nhàn, có thể ở lại Đào nguyên ngục ở tầng ba, hoặc theo Bạch Hà đến Thủy Tinh Cung. Nhưng hắn không cam lòng, hắn còn trẻ, còn có lòng tìm minh chủ, đông sơn tái khởi.

Xích Sơ nói: “Ân cứu mạng, ân như tái tạo. Bọn ta nguyện đi theo Đại Vương!”

Mạnh Tuyết Lý đại khái có thể đoán được suy nghĩ của bọn họ, giải thích: “Ta đã không phải Đại Vương. Lần này trở về Yêu giới, là tới tìm Tước Tiên Minh. Hắn và ta cãi nhau, chạy mất tăm mất tích, ta đoán hắn sẽ đến Vạn Yêu Đại Hội phá hoại, có chút lo lắng hắn. Người có ân với các ngươi không phải ta, là Bạch Hà Đại Vương.”

Xích Sơ ngạc nhiên nói: “Linh Sơn từng giết ngươi, ngươi không hận sao?” Hắn không tin đối phương đơn thuần vì bạn cũ, liền mạo hiểm trở lại Yêu giới.

Mạnh Tuyết Lý: “…Thật có chút hận.”

Phi Vũ hỏi: “Vậy ngươi muốn báo thù chứ?”

Mạnh Tuyết Lý suy nghĩ một lát: “Xem sao đã, ta phải hỏi hắn mấy vấn đề. Có lẽ sẽ, có lẽ không.”

Câu trả lời này ngoài dự liệu của hai yêu, hoàn toàn không có khí thế sát phạt quả quyết, lẫm liệt hào hùng của Đại Yêu Vương. Có chính là có, không chính là không, cần gì phải “xam sao đã”.

Phi Vũ nói: “Linh Sơn như mặt trời ban trưa, cho nên ngươi sợ?”

Xích Sơ cau mày nói: “Ngươi sợ không thể thắng hắn? Thấy tình thế không đúng, liền coi như buông tha thù cũ, rời khỏi Yêu giới?”

Mạnh Tuyết Lý giống như nghe thấy truyện cười, liếc nhìn Tễ Tiêu, cười nhạt đáp: “Sợ hắn? Không phải ta sợ hắn.” Y ngẩng đầu nhìn về phía bầu trơi đêm bị rừng rậm che khuất: “Trời sắp sáng rồi. Nói nhiều vô ích.”

Tễ Tiêu giọng càng đạm: “Lúc này từ biệt, hữu duyên gặp lại.”

Xích Sơ, Phi Vũ ngây ngốc tại chỗ, không hiểu gì cả. Trơ mắt nhìn hai người rời khỏi bờ suối, tiến vào rừng rậm.

“Bọn họ sao thế, một lời không hợp liền cáo từ luôn?”

“…Có thể là tập tục của nhân tộc chăng?”

Mạnh Tuyết Lý sóng vai cùng Tễ Tiêu, thở dài nói: “Yêu giới chiến loạn đã lâu, hiếm thấy dẹp yên. Lúc ta tại vị, vì thống nhất, cái giá phải trả cũng khá lớn. Không phải ta sợ Linh Sơn. Ta chỉ sợ tình thế tốt đẹp bị hủy trong chốc lát, sợ bầy yêu tàn sát, sợ vạn dân chịu khổ.”

Tễ Tiêu vuốt ve gáy tiểu đạo lữ, giống như bao dung trẻ nhỏ: “Ta biết.”

Đơn giản hai chữ, nhưng khiến Mạnh Tuyết Lý cảm thấy an ủi vô cùng.

Tễ Tiêu lại nói: “Trước khi kiếm pháp của ta thành công, quy tắc của đệ tử Hàn Sơn do Thái Hành chân nhân lập ra, từ Luận Pháp Đường đến Chấp Sự Đường, quả sự trưởng lão đều là tu sĩ họ Chu.”

Mạnh Tuyết Lý thoáng run sợ, đề tài thay đổi quá nhanh, y nhất thời không kịp phản ứng.

“Nhưng bọn họ làm không tốt, cho nên ta tới làm.” Tễ Tiêu nghiêm túc giải thích, “Không phải vì ta muốn làm, là bởi vì họ làm không tốt.”

Mạnh Tuyết Lý cười hì hì, cũng nói: “Ta biết.”

“Sau khi kiếm pháp thành, ta ở Hàn Sơn từng giết một số người. Sau khi bước vào Thánh nhân cảnh, vì nhân gian tu hành giới, ta cũng từng giết rất nhiều người.” Tễ Tiêu nhàn nhạt nói, “Sư huynh Hồ Tứ của ta cho rằng, người tu hành sau khi đạt tới tu vi nhất định, thiện địa khí vận liên hệ toàn thân, tinh thần chủ yếu nên đặt ở nghiên cứu phi thăng, không thích hợp can dự quá nhiều vào chuyện nhân gian, dính quá nhiều nhân quả. Nếu như ta đi sai một bước, đối với nhân gian là tai nạn to lớn. Người lập ra quy tắc cuối cùng là thiên đạo, người tu hành có thể nghịch thiên mà đi, nhưng không thể “Thay trời hành đạo”.

Mạnh Tuyết Lý mặc dù không thích Hồ Tứ, nhưng chuyện liên quan tới Tễ Tiêu, y luôn vui vẻ lắng nghe: “Sau đó thì sao?”

“Hắn cho ta một kiến nghị, cho dù muốn giết rất nhiều người, cũng không thể dùng kiếm của mình, phải mượn kiếm.”

Mạnh Tuyết Lý nghĩ, đứng sau tấm màn, thao túng người khác như quân cờ, càng giống phong cách của Thái Hành, Quy Thanh chân nhân, không giống Tễ Tiêu.

Tễ Tiêu: “Ta không đồng ý, hắn liền thường xuyên thay ta cảm thấy sợ hãi, sợ ta phá hư sự thăng bằng của thiên địa, vì vậy tao trời phạt hoặc tai ách. Hắn tìm kiếm cổ tịch, toa thuốc, trận thuận liên quan tới phi thăng, hận không thể mau chóng mở ra cánh cửa “Thông Thiên Môn”, vứt ta ra khỏi giới này. Bởi vì chuyện đó, ta và hắn lại xảy ra tranh chấp, ta cho rằng hắn bàng môn tà đạo tu hành quá tạp, tự xưng tính hết thiên cơ, ngược lại rơi vào hỗn loạn, vọng tưởng phi thăng có thể sử dụng “đường tắt”. Hắn cho rằng ta không biết phải trái, không có lòng kính thiên…”

Mạnh Tuyết Lý yên lặng.

Tễ Tiêu tiếp tục nhớ lại: “Lần đó chúng ta nói rất nhiều lời tàn nhẫn, cơ hồ quyết liệt, giống như ngươi và Tước Tiên Minh. Sau khi hòa hảo, Hồ Tứ tiếp tục tìm “đường tắt”, ta tiếp tục can dự nhân gian, ai đi đường nấy, không tìm cách thuyết phục đối phương nữa. Ta rốt cuộc cũng hiểu, sư huynh đệ muốn chung sống lâu dài, không phải dựa vào ý tưởng hoàn toàn nhất trí, giống nhau, mà là dựa vào sau khi có bất đồng, bao dung lẫn nhau.”

Mạnh Tuyết Lý thầm thấy khó hiểu. Y nghĩ, y ghét Hồ Tứ, chỉ có một chút là xuất phát từ thành kiến với Hồ Tứ, đa phần là vì ghen tị. Ghen tị người này quen biết Tễ Tiêu hàng trăm năm, từng giúp đỡ, tranh chấp rồi lại hòa hợp với nhau.

Y kéo tay đạo lữ: “Ngươi muốn an ủi ta hai chuyện, thứ nhất, nếu Linh Sơn làm Đại Vương không tốt, ta không nên vì sợ hy sinh mà dễ dàng tha thứ hắn. Thứ hai, đợi ta gặp lại Tước Tiên Minh, cho dù suy nghĩ khác nhau, chúng ta vẫn sẽ hòa hảo, bởi vì chúng ta quan tâm đối phương. Ta nói đúng không?”

Tễ Tiêu gật đầu: “Đúng. Cảm ơn ngươi.”

Hắn không giỏi trấn an, cảm ơn Mạnh Tuyết Lý hiểu hắn.

Mạnh Tuyết Lý tâm tình chuyển tốt: “Đừng khách khí.” Mạnh điêu lên tinh thần, “Chắc chắn không yêu nào tin rằng, so với bất cứ yêu, bất kỳ người nào, ta càng hy vọng Linh Sơn có thể làm một vị Yêu Vương tốt, thống lĩnh yêu giới đi về phía phồn vinh.”

Tễ Tiêu cười cười: “Hắn rốt cuộc có làm được hay không, chỉ nghe đồn đãi thôi chưa đủ, phải đến Phong Nguyệt Thành xem một lần mới được.”

Mạnh Tuyết Lý dừng bước: “Ngươi luôn có thể khiến ta yên tâm.”

Y chăm chú nhìn Tễ Tiêu, tâm tư trôi lơ lửng.

Nguyệt hắc phong cao, bốn bề vắng lặng, chim chóc côn trùng đều đã ngủ, chỉ có cây cối xào xạc. Bóng cây xum xuê bao quanh bọn họ, bóng tối che đậy không gian, rất thích hợp xin một nụ hôn.

Mạnh Tuyết Lý nhón chân lên.

Tễ Tiêu nhẹ đỡ hông của y, sau đó quay đầu, lạnh lùng nói: “Còn tiếp tục nhìn nữa sao?”

Mạnh Tuyết Lý sợ hãi thanh tỉnh, nhìn theo ánh mắt hắn.

Thì ra, Xích Sơ, Phi Vũ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn đuổi theo Tuyết Sơn Đại Vương, cảm thấy ban nãy lỡ lời, không kịp giải thích, quyết định lén lút đuổi theo.

Chẳng ngờ thấy hai người tư thái thân mật, thậm chí sắp hôn, hai yêu chấn động tò mò, rón rén đến gần, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm.

Tuyết Sơn Đại Vương lại thích nam nhân, hơn nữa khẩu vị đặc biệt, không thích mỹ thiếu niên mềm mại, lại thích tu sĩ nhân tộc lãnh đạm cao ngạo, như sương như tuyết. Chả trách lúc còn làm Yêu Vương, bên người chẳng có lấy một thị thiếp sủng cơ.

Bỗng nhiên nhân tộc tu sĩ quay đầu, hỏi một câu, uy áp đập vào mặt, khí thế lẫm liệt, hai yêu sợ đến mức hai chân lảo đảo, cun cút rời khỏi chỗ ẩn thân, gương mặt tuấn tú đỏ bừng.

Mạnh Tuyết Lý cả giận nói: “Lén lén lút lút làm gì?”

Phi Vũ: “Ta cái gì cũng không thấy!”

Xích Sơ: “Ta thề, tuyệt đối sẽ không nói ra!”

Dù sao cũng đuối lý, hai yêu kinh hoàng luống cuống. Bọn họ ở Trấn Yêu Tháp đã chứng kiến sự lợi hãi của tu sĩ nhân tộc, sợ hắn vung ra kiếm khí giết yêu diệt khẩu.

Mạnh Tuyết Lý giận cười: “Ta hôn đạo lữ của mình, hợp tình hợp lý, còn sợ ngươi nói?”

Khí tráng làm lớn gan điêu, y túm lấy cổ áo Tễ Tiêu, hôn lên môi đạo lữ, thanh âm vang dội.

Hai yêu khiếp sợ không thôi.

Mạnh Tuyết Lý chưa thỏa mãn hé miệng, gò má ửng đỏ, vẫn duy trì khí thế giáo huấn yêu: “Quan hệ giữa chúng ta chính là như vạy, cái này gọi là tình đầu ý hợp.”

Tễ Tiêu mỉm cười: “Có chuyện gì không?”

Xích Sơ vội la lên: “Có chuyện có chuyện. Lần này đến Phong Nguyệt Thành cửa ải trùng trùng, hai người các ngươi lên đường, bên cạnh không có tiểu yêu ra roi thúc ngựa, chắc hẳn không tiện…”

Phi Vũ nói tiếp: “Hai ta nguyện đi theo, chiến đấu cùng truy binh, chọn mua vật liệu, hỗ trợ bày mưu tính kế.”

Mạnh Tuyết Lý thấy hai yêu thành tâm, lại bằng lòng bỏ qua thể diện làm tùy tùng, bớt giận phần nào. Sau khi truyền âm thương lượng với đạo lữ, ngửa bài nói: “Chúng ta có tiểu yêu mà.”

Y đưa tay vào ống tay áo, dưới ánh mắt nghi hoặc không hiểu của hai yêu, xách ra Thận thú, Bích Du, Nguyễn Khôi, lay tỉnh từng con.

Thận thú đang mộng đẹp, ôm đuôi nhỏ, mơ hồ nói mớ: “Tiền bối đừng đi.”

Bích Du, Nguyễn Khôi lại không biết tình huống, vẫn cho rằng mình đang ở trong ác mộng Thận cảnh, chỉ thấy hai thiếu niên xa lạ mặc áo ngoài lông hạc, cẩm bào tím đỏ đứng trước mặt, ngửi yêu khí cũng là đại yêu ăn thịt, không khỏi lộ vẻ kinh hoàng, cho đến khi trông thấy Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu mới thoáng an tâm.

Bích Du nhỏ giọng hỏi: “Mạnh trưởng lão, chúng ta đi đến tầng thứ mấy rồi?”

Mạnh Tuyết Lý lời ít ý nhiều giải thích tình huống, Bích Du, Nguyễn Khôi nghe mà thán phục liên tục.

Xích Sơ, Phi Vũ nhìn nhau không nói. Âm thầm vận yêu lực truyền âm:

“Năm đó dưới quyền Tuyết Sơn Đại Vương, các yêu tướng thần dũng biết bao, hiện giờ sao lại…những bán yêu này cũng dùng được sao? Nhìn con thỏ xám này xem, móng vuốt bé tý, một tay của ta là có thể bẻ gãy, săn bắt cũng không được đi.”

“Một con Thận nằm mơ, một con thỏ xám bán yêu, một con chim bói cá bán yêu, loại đội ngũ phối hợp này, muốn đánh vào Phong Nguyệt Thành, dựa vào đâu?”

“Dựa vào tự tin rồi! Cho nên chúng ta là yêu tướng, y là Yêu Vương.”

“Không đỡ được.”

Mạnh Tuyết Lý: “Đây là hai tiểu nhị của ta, Bích Du, Nguyễn Khôi.”

Chim bói cá và thỏ xám đều buôn bán ở Yêu giới, thường nghe thấy uy danh của hồ ly tím, bạch hạc. Hai bán yêu trong lòng khẩn trương kích động, hóa ra thân người nhỏ bé chào hỏi.

Xích Sơ, Phi Vũ khen không khen được, vì mặt mũi của Tuyết Sơn Đại Vương, chỉ buồn cười nói: “Rất tươi non.”

Hai bán yêu ở Bạch Hà Thủy Tinh Cung suýt chút nữa bị coi là “món ăn dân dã”, nghe thấy hai chữ”tươi non”, cảm giác như ăn thịt yêu đang khen một cây cải xanh ngon miệng, không khỏi run rẩy, vội trốn ra sau lưng Mạnh Tuyết Lý, Tễ Tiêu.

Mạnh Tuyết Lý: “Lại giới thiệu thêm, đây là đạo lữ của ta, Tễ Tiêu.”

Phi Vũ gãi đầu: “Cái tên này hình như rất quen.”

Xích Sơ phản ứng nhanh hơn, kích động nói: “Nhân gian vô địch Tễ Tiêu Kiếm Tôn? Ngươi chưa chết?” Đầu óc hắn loạn thành một nồi cháo, “Tuyết Sơn Đại Vương cũng chưa chết? Hai ngươi còn là đạo lữ, vậy, Tuyết Sơn Đại Vương há chẳng phải là Mạnh Tuyết Lý?”

Bích Du: “Đáp đúng!”

Phi Vũ bừng tỉnh hiểu ra, hưng phấn: “Thì ra là các ngươi!”

Mạnh Tuyết Lý nghi hoặc hỏi: “Chúng ta ở Yêu giới rất nổi tiếng sao?”

Xích Sơ nói: “Yêu giới ít thoại bản, nhân gian truyền lưu tới một bản, có thể xem hồi lâu. Trước khi ta bị nhốt vào Trấn Yêu Tháp, chuyện về các ngươi, cũng truyền tới Yêu giới, ban đầu là tình đời tiểu thuyết, đến lúc ở trong Đào Nguyên Ngục, yêu binh đưa tới vài cuốn giải buồn, đã thành diễm tình tiểu thuyết, <Tuyết Lý Truyện>”.

Hắn nghĩ lại ban nãy hai người suýt chút nữa ôm hôn trong rừng, thở dài nói: “Nghe danh không bằng gặp mặt.”

“Khoan đã, không đúng!” Xích Sơ phản ứng lại, “Vậy trong <Vân Tuyết Phong Nguyệt Lục Lý>, đệ tử Trường Xuân Phong Tiếu Đình Vân bị Kiếm Tôn quả phụ “mị hoặc” lại là ai?”

Tễ Tiêu: “Vẫn là ta.”

“Vậy trong <Nhân Quỷ Nhất Kiếm Tình>, Tề Tiêu cầm Sơ Không Vô Nhai đánh giết ở điện Diêm Vương, khiến Diêm Vương không dám lưu hắn, được trở lại dương gian, cùng Mạnh Tuyết Lý nối lại tiền duyên lại là ai?”

Tễ Tiêu: “Vẫn là ta.”

“Vậy trong, Tễ Tiếu chết rồi sống lại quay về, lại thấy Mạnh Tuyết Lý một khắc trước đã ở dưới tàng cây đào tuẫn tình, thi thể ấm áp, bèn tẩu hỏa nhập ma, chém hết hoa đào trên Trường Xuân Phong, phá núi hủy phong lại là ai?”

Tễ Tiêu: “Vẫn là ta.”

Vẫn là ta, cũng là ta, đều là ta. Nhờ phúc Mạnh Tuyết Lý hay mua thoại bản, Tễ Tiêu lịch duyệt phong phú, không cần đối phương giải thích, cũng biết là tình tiết trong quyển nào, nhân vật tên tuổi ra sao.

Xích Sơ, Phi Vũ không biết phong tục nhân giới: Đại đa số tác giả thoại bản nhát gan, để tránh phạm húy Thánh nhân, từ hai chữ Tễ Tiêu sáng tác ra tên giả “Tề Tiêu”, “Tễ Tiếu”, “Tề Tiếu”,….Mạnh Tuyết Lý thì không được đãi ngộ như vậy, vẫn dùng tên vốn có. Các độc giả đều ngầm hiểu, tác giả viết là hai người kia, Yêu tộc lại thường xuyên mê muội.

Hai yêu giải được câu đố khốn khổ từ lâu. Phi Vũ phát ra khen ngợi từ nội tâm: “Khá lắm, khá lắm.”

Một người có thể làm nhiều chuyện như vậy, có nhiều thân phận như vậy, không hổ là cường giả từng tu luyện tới nhân gian vô địch, ngạo thị tam giới.

Xích Sơ cũng nói: “Ta tâm phục khẩu phục.”

Mạnh Tuyết Lý thầm buồn bực, mới nãy hai ngươi còn dùng lời kích ta, hỏi ta có phải sợ Linh Sơn hay không, mới qua một lát, sao lại thành tâm phục khẩu phục rồi?