Kiếm Lai

Chương 141: Lão sư nhỏ




Nếu Trần Bình An chỉ có một mình, cho dù vác nặng thì một ngày đi trăm dặm đường núi cũng không khó, hơn nữa trên đoạn đường này dĩ nhiên cần phải vượt suối qua khe, trèo dốc leo vách. Cho nên lần này hắn dẫn theo tiểu cô nương mặc áo bông đỏ đi rất ung dung, đến nỗi trong lúc rãnh rỗi lại bắt đầu luyện tập đi thế. Bởi vì có Lý Bảo Bình bên cạnh, hắn cũng không tập trung hết sức lực và tinh thần vào quyền thế, mà là vận chuyển một cách khá tự nhiên. Thậm chí vì chiếu cố Lý Bảo Bình, hắn còn phải cố gắng giảm tốc độ đi thế và khoảng cách của bước chân. Điều này khiến cho Trần Bình An rất vất vả mới tìm được cảm giác bí quyết, trong thoáng chốc lại giống như bị đánh về nguyên hình, trở nên không lưu loát.

Lúc này hai người đã đi được khoảng hai mươi dặm đường. Lý Bảo Bình giống như thừa hơi sức, không hề tỏ ra mệt nhọc khó chịu. Tiểu cô nương chỉ đưa tay lau mồ hôi trán, hỏi: 

- Tiểu sư thúc, anh đang luyện quyền sao?

Trần Bình An dừng động tác, gật đầu nói: 

- Đúng vậy.

Lý Bảo Bình lại hỏi:

- Vậy anh có biết bộ quyền pháp mà mình luyện, căn bản của thế đứng, kinh huyệt ngọn nguồn nằm ở đâu không?

Trần Bình An không hiểu:

- Nghĩa là sao? Anh chỉ biết trên người có rất nhiều khiếu huyệt. Sở dĩ anh có thể nhận biết mấy trăm chữ, chủ yếu là vì nhớ được tên của những khiếu huyệt kia, nhưng chúng rốt cuộc có quan hệ gì với luyện quyền thì anh chưa kịp hỏi. Có một vị Ninh cô nương đã xem qua quyền phổ này, cũng không nói chuyện đó với anh, chỉ nói việc luyện quyền không thể đi đường tắt, phải dựa vào từng chút khổ công rèn luyện ra. Nguyễn tỷ tỷ mà em biết thì nói cô ấy chỉ luyện kiếm, đường lối vận chuyển khí tức của nhà cô ấy không tiện truyền ra ngoài, cho nên lúc đó anh và cô ấy cũng không bàn sâu hơn.

Trên thực tế, khi đó thiếu niên giày cỏ cảm thấy mình đã định trước sẽ ở lại trấn nhỏ đến hết đời, cho nên có nhiều thời gian và cơ hội để hỏi thăm Nguyễn Tú.

Lý Bảo Bình mở to mắt, vẻ mặt khó tưởng tượng, nhấn giọng nói:

- Tiểu sư thúc! Ngay cả chuyện này anh cũng không biết mà còn dám luyện quyền? Anh có biết không, nếu tùy tiện luyện quyền, nhất là ngoại gia quyền, rất dễ thương tổn đến nguyên khí căn bản. Luyện võ thực ra cũng giống như địa sư phong thủy tìm long kiếm huyệt, chỉ là đám địa sư thì tìm khiếu huyệt của núi sông, còn võ nhân thì tìm kiếm khai quật bảo tàng trong thân thể. Sau khi tìm được còn phải có phương thức ổn thỏa, mới xem như chân chính bước lên con đường võ đạo. Không được, không được, tiểu sư thúc, em nhất định phải nói rõ chuyện này với anh, nói xong rồi anh mới dễ luyện quyền!

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô bé, Trần Bình An ngẫm nghĩ, cảm thấy đây cũng không phải chuyện xấu gì. Vừa lúc phía trước có một cây liễu già xiêu vẹo, phân nửa nghiêng về hướng nước suối, giống như một chiếc cầu vòm chưa hoàn thành, hắn liền kéo Lý Bảo Bình dựa vào thân cây nghỉ ngơi. Tiểu cô nương tính tình hoạt bát, muốn ngồi lên cây, Trần Bình An đành phải ôm cô đặt lên thân cây, còn mình thì đứng ở một bên để tránh cô rơi xuống.

Sau khi cô bé ngồi lên cây, giống như một vị lão sư nhỏ lần đầu lên lớp giảng bài, mặt mày rạng rỡ, hắng giọng một tiếng, muốn giải thích kỹ càng với vị tiểu sư thúc này để tránh đi sai đường. Lỡ may thật sự luyện hư thân thể, vậy không phải cô sẽ hối hận đau lòng đến chết à?

Lý Bảo Bình nghiêm mặt nói:

- Sở dĩ em biết được một chút kiến thức về luyện võ, là do nhà em có một nha hoàn tỷ tỷ tên là Chu Lộc, từ nhỏ chị ấy đã được lão tổ tông nhìn ra có thiên phú tập võ, em lại rất thân cận với chị ấy. Chu Lộc tỷ tỷ là một người kín tiếng, chỉ chịu thổ lộ với em, nhờ đó em mới biết thế nào là luyện võ. Lúc em sáu tuổi đã lén theo sau Chu Lộc tỷ tỷ, đi thử cái gọi là “cọc trâu đất”, chơi rất vui, cọc gỗ cao nhất gần đến tận nóc nhà. Chỉ tiếc có một lần em không cẩn thận bị trượt chân ngã xuống, thực ra cũng không sao cả, nhưng Chu Lộc tỷ tỷ lại bị em làm liên lụy, bị lão tổ tông trừng phạt một trận. Sau đó mỗi lần Chu Lộc tỷ tỷ tập võ luyện công vào sáng tối, còn có trốn ở trong phòng ngâm nước thuốc, cũng không chịu dẫn em đi theo chơi nữa.

Trần Bình An hơi chột dạ. Chu Lộc tỷ tỷ trong miệng tiểu cô nương, nói không chừng là thiếu nữ mạnh mẽ lúc trước bị mình ném hai miếng ngói vào ngực và đầu. Khi đó hắn lén xông vào nhà lớn Lý gia, dùng giàn ná bắn vỡ hai lọ đựng thức ăn cho chim. Tỳ nữ bảo vệ bên cạnh bé gái núi Chính Dương là người đầu tiên phát hiện ra tung tích của hắn, nhanh chóng trèo tường nhảy lên nóc nhà, cuối cùng nhảy một cái sang nóc nhà chỗ hắn, khiến mỗi lần Trần Bình An nhớ tới vẫn cảm thấy cô ta rất lợi hại.

Trước mặt thiếu niên vẫn không chịu nhận là tiểu sư thúc này, Lý Bảo Bình chỉ muốn nói hết những gì mình biết:

- Nếu muốn so sánh, nhà của quỷ nhát gan Thạch Xuân Gia có một cửa tiệm, làm ăn tốt thì sẽ có thể tiền đẻ ra tiền, của cải dồi dào. Cho nên tiệm nhà Thạch Xuân Gia mới có thể trở thành một trong mấy cửa tiệm lâu đời nhất trấn nhỏ chúng ta. Nhưng nếu chi nhiều hơn thu, không biết cách mời chào khách, như vậy rất nhanh sẽ nghèo rớt mồng tơi, cửa tiệm chắc chắn sẽ phải đóng cửa, đúng không?

Vừa nghe đến làm ăn kiếm tiền, kẻ mê tiền Trần Bình An lập tức “thông suốt”, tỉnh ngộ nói: 

- Mỗi người đều có một ít vốn liếng, nếu luyện quyền tốt thì sẽ có thể tiền đẻ ra tiền, còn luyện không tốt thì là mua bán lỗ vốn. Nếu không đi luyện võ, vậy xem như là an phận giữ gìn gia sản tổ tiên?

Lý Bảo Bình ngẫm nghĩ, gật đầu nói:

- Tương tự như vậy. Tiểu sư thúc, anh có từng nghe nói đến một quan niệm, đó là “luyện quyền chiêu tà”. Nhất là những ngoại gia quyền được xưng là ba năm học thành nghề, ra cửa đánh chết người, quyền thế hung dữ mạnh mẽ, đao to búa lớn, nhìn có vẻ oai phong lẫm liệt, lúc đánh người thì hò hét um sùm. Thực ra thân thể bọn họ lại dễ tổn thương nhất, bởi vì bọn họ vốn không tìm được mạch môn, giống như không tìm được phương pháp vào nghề. Rất nhiều người mới đến trung niên đã bị bệnh tật hành hạ, có chịu được đến già hay không cũng rất khó nói, cho dù có thì cũng rất thê lương. Bởi vì từ ngày đầu tiên bọn họ luyện quyền, không phải đang dưỡng khí dưỡng sinh mà là đang làm một kẻ phá của, tiêu xài gia sản của tổ tiên.

Theo như cách nói của lão tổ tông Lý gia, nha đầu Lý Bảo Bình này là một người trời sinh không có cái mông. Tiểu cô nương mặc áo bông đỏ nói đến hăng say, vừa định đứng lên khỏi cây liễu già, liền bị một ánh mắt của tiểu sư thúc khiến cho phải từ bỏ ý định, hậm hực nói tiếp:

- Cho nên tiểu sư thúc anh phải rút ra bài học, nhất định phải tìm được phương pháp đúng đắn để luyện quyền. Quyền pháp trên thế gian có ngàn vạn loại, thành tựu có cao có thấp, tiền đồ có lớn có nhỏ, phải xem anh có tìm được ít nhất hai khiếu huyệt bản mệnh của quyền pháp hay không. Sau khi tìm được, tiếp theo phải xem có thể tìm ra một tuyến đường tốt nhất, thấm ướt nhiều khiếu huyệt trên đường nhất, giống như mưa thuận gió hòa, thấm ướt vạn vật. Cho dù cấp bậc của quyền phổ không cao, nhưng chỉ cần là chính đạo thì vẫn có thể bồi dưỡng thân thể, kéo dài tuổi thọ. Còn nếu đi sai đường, quyền phổ càng tốt thì càng dễ hư hỏng.

Trần Bình An lâm vào trầm tư, hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại luồng khí kia. Trong thân thể giống như có một con rồng lửa nhỏ không có nhà để về, tùy ý lang thang trong một lò lửa lớn. Trước đó con rồng lửa này giống như một con ruồi không mắt, đụng lung tung khắp nơi, sau khi đụng tường thì lại quay đầu. Hôm nay phạm vi hoạt động của nó càng lúc càng lớn, nhưng cuối cùng vẫn sẽ trở về những kinh huyệt ở gần bụng, quanh quẩn lưỡng lự giống như một đứa trẻ ra ngoài chơi đùa, sau khi mệt mỏi muốn trở về nhà, chỉ là tạm thời còn không tìm được cửa nhà thật sự.

Luồng khí huyền diệu khó giải thích này cũng không mang đến sự khó chịu hay đau đớn gì cho Trần Bình An, ngược lại còn khiến thiếu niên có một cảm giác ấm áp như được phơi nắng vào mùa đông. Từ nhỏ cảm giác của Trần Bình An đối với lục phủ ngũ tạng trong thân thể đã rất nhạy bén, cho nên rất nhanh có thể phát giác được chỗ nào của mình có vấn đề. Lúc trước ở ngõ Nê Bình, Thái Kim Giản núi Vân Hà bảo hắn không sống được lâu nữa, có thể cô ta cảm thấy thiếu niên ngõ hẹp chỉ cho rằng mình nói đùa, nhưng thực ra Trần Bình An đã xác định cô ta nói không sai.

Nếu đã không phát hiện được chuyện gì bất ổn, Trần Bình An cũng mặc kệ luồng khí lưu kia. Sâu trong lòng hắn còn có một chút tò mò, muốn xem thử nó rốt cuộc sẽ chọn khiếu huyệt nào làm phủ đệ của mình.

Lý Bảo Bình lắc lư đôi chân, hai tay khoanh trước ngực:

- Nghe nói căn bản của tập võ là hai chữ “tán khí”, rất bá đạo, hoàn toàn khác với dưỡng khí luyện khí của luyện khí sĩ. Tu hành là càng nhiều càng tốt, tính toán chi li, còn tập võ thì khác. Sau khi anh tìm được luồng khí ban đầu, giống như phải đánh giết qua từng quan ải, tiêu trừ toàn bộ khí tức vốn cư ngụ trong khiếu huyệt kinh huyệt, chuyển hóa thành luồng khí ban đầu. Cuối cùng toàn thân trên dưới chuyển động theo tâm ý, liền mạch lưu loát, trong nháy mắt khí lưu vận chuyển trăm dặm hoặc mấy trăm dặm. Cảnh giới thứ chín thậm chí có thể dài đến ngàn dặm, trong thoáng chốc điều động tiềm lực toàn thân. Giống như một viên đại tướng chỉ huy thiên quân vạn mã, có thể tưởng tượng được uy thế lớn đến đâu, không hề kém hơn luyện khí sĩ ngự gió bay lượn.

Lý Bảo Bình đột nhiên nói một cách thần bí:

- Chu Lộc tỷ tỷ từng nói, những tông sư võ đạo kia vượt nóc băng tường chẳng tính là gì, còn có thể ngự gió bay đến phương xa giống như luyện khí sĩ. Về sau một khi bước vào đại tông sư đỉnh cao, muốn giết đám luyện khí sĩ mắt cao hơn đầu kia chỉ giống như vặn cổ gà, giết trong nháy mắt, phẩy tay là xong.

Trần Bình An cười hỏi:

- Nếu luyện võ thật sự lợi hại như vậy, đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng tại sao có lợi hại hay không lại phải dùng giết người để đánh giá?

Lý Bảo Bình sững sốt, lắc đầu thành thật nói:

- Em cũng chưa nghĩ đến, là Chu Lộc tỷ tỷ nói như vậy. Lúc nói những lời này Chu Lộc tỷ tỷ tỏ ra rất hâm mộ, giống như em mỗi ngày nằm mơ cũng muốn bắt được một con cá vậy.

Tiểu cô nương ngẫm nghĩ một thoáng, nói:

- Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, theo như cách nói của Chu Lộc tỷ tỷ, người tập võ và người tu hành dường như trời sinh không hợp nhau. Người sau thích xem thường người trước, cảm thấy tập võ là một nghề nghiệp thấp hèn, là kẻ đáng thương tư chất không tốt mới không thể tu hành, cho nên xem bọn họ là kẻ hạ đẳng, mắng võ nhân là chó giữ cửa của vương triều thế tục. Người trước thì cảm thấy những kẻ tu hành kia mắt cao hơn đầu, mũi ngước lên trời, không phải là thứ tốt lành gì. Dựa vào đâu võ nhân phải trải qua rèn luyện gian nan trong giang hồ, dùng võ lực để vượt qua ngăn cấm, còn những luyện khí sĩ kia rõ ràng chỉ là một đám nhỏ, lại chiếm cứ vô số núi cao sông lớn và động tiên đất lành. Bọn họ còn dương dương đắc ý, tự xưng là tiên nhân trên núi dùng pháp thuật thần thông để tu trường sinh, được phàm nhân và võ nhân dưới núi kính ngưỡng và phụng dưỡng, xem đây là đạo lý hiển nhiên.

Lý Bảo Bình đột nhiên cười lên:

- Có điều tiểu sư thúc anh không cần quan tâm đến những tranh chấp này, rất nhàm chán.

Lý Bảo Bình đột nhiên muốn nói lại thôi, dường như nhớ đến một chuyện nhưng lại hơi khó mở miệng, có tật giật mình. Cuối cùng cô vẫn quyết định thành thật, không muốn lừa gạt tiểu sư thúc của mình, mặt như đưa đám xin lỗi:

- Chu Lộc tỷ tỷ và cha là Chu Hà thúc thúc, vốn định đi theo chúng ta đến biên cảnh phía nam Đại Tùy. Nhưng em sợ tiểu sư thúc anh không thích bọn họ, bèn lừa gạt bọn họ đến cửa đông trấn nhỏ chờ chúng ta. Nếu Chu Hà thúc thúc cũng ở đây, chắc là có thể dạy tiểu sư thúc luyện quyền, bởi vì từ nhỏ Chu Lộc tỷ tỷ đã theo cha mình luyện võ. Lão tổ tông từng lén nói với em, mặc dù thiên phú luyện võ của Chu Hà có hạn, nhưng lại rất giỏi dạy người tập võ, có thể gọi là “minh sư”. Cho dù ném vào những nhà quyền thế ở kinh thành Đại Ly có chữ “Phủ” ở đầu kia, cũng có thể trở thành thượng khách. Bây giờ không gặp được Chu Hà thúc thúc nữa, cũng không gặp được Chu Lộc tỷ tỷ nữa...

Trần Bình An vội vàng an ủi:

- Không sao, không sao, anh luyện quyền vốn không có sư phụ gì, chỉ có một bộ quyền phổ. Hôm nay ngay cả chữ trong quyền phổ cũng không biết hết, càng không dám mày mò luyện tập. Chỉ luyện tập thế đi và thế đứng, nhưng đã xác định có thể bồi dưỡng thân thể, sẽ không bị thương tổn. Còn muốn luyện ra thành tựu gì đó, đoán chừng phải chờ anh đọc hiểu bộ quyền phổ kia đã. Chuyện này không vội, anh luyện quyền vốn không phải vì cảnh giới gì, chỉ dùng để sống sót mà thôi, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng Lý Bảo Bình hiển nhiên đã đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hơn nữa tư tưởng đã đi xa ngàn vạn dặm, thế là tiểu cô nương càng nói càng áy náy, miệng mếu máo có dấu hiệu muốn khóc:

- Võ nhân tập võ, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do cá nhân. Nhưng sư phụ rất quan trọng, ngưỡng cửa được dẫn vào cũng có cao có thấp. Hơn nữa sau khi sư phụ dẫn vào cánh cửa lớn đầu tiên, bởi vì bản lĩnh có hạn nên đành buông tay mặc kệ. Nếu có thể một hơi dẫn đến cửa sau nhà, tình hình sẽ hoàn toàn khác biệt. Cho nên sư phụ nhất định phải là minh sư, không thể chỉ tìm sư phụ có danh tiếng lớn.

Tiểu cô nương sụt sịt mũi, nước mắt lập tức muốn trào ra khỏi vành mắt:

- Tiểu sư thúc, anh là thiên tài tập võ trăm năm khó gặp, ngàn năm có một. Nếu vì em mà làm chậm trễ anh trở thành cao thủ, em phải làm sao đây?

Trần Bình An đã không quan tâm cô bé làm thế nào đưa ra kết luận hắn là thiên tài, việc khẩn cấp trước mắt là đừng để cô khóc. Tiểu cô nương một khi thương tâm, cảm giác gây cho người khác thật sự rất đau xót, hoàn toàn không giống như đứa trẻ bình thường làm nũng đùa giỡn. Đầu óc Trần Bình An chợt sáng lên, đột nhiên giơ tay ra, bàn tay đặt trước người tiểu cô nương, nhẹ nhàng nắm lại, sau đó lớn tiếng nói một chữ:

- Thu!

Lý Bảo Bình là đứa trẻ thông minh đầu óc hoạt động rất nhanh, lập tức sững sốt, ngừng xu thế nước mắt vỡ đê:

- Tiểu sư thúc, anh đang làm gì vậy?

Trần Bình An lắc lư nắm tay, cười ha hả nói: 

- Thế nào, tiểu sư thúc lợi hại không, trong thoáng chốc đã khiến em ngừng khóc rồi.

Vì an ủi tiểu cô nương, Trần Bình An cũng bất chấp tất cả, lần đầu tiên chính thức thừa nhận mình là tiểu sư thúc của cô.

Tiểu cô nương lập tức nín khóc mỉm cười. Cô cảm thấy không phải mình đã hết thương tâm, mà là vui vẻ nhiều hơn đau lòng.

Trần Bình An giống như trút được gánh nặng, hai tay chống lên thân cây liễu già, sau đó thân thể nghiêng qua ngồi bên cạnh tiểu cô nương.

Dưới chân hai người đặt hai cái gùi một lớn một nhỏ.

Lý Bảo Bình nhẹ giọng nói:

- Chu Hà thúc thúc thường nói với Chu Lộc tỷ tỷ, luyện quyền không luyện chất, ba năm quỷ lên thân; luyện quyền tìm bản chất, một quyền đánh chết thần. Người tập võ một khi sinh bệnh, sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều so với chữa trị người bình thường. Chu Lộc tỷ tỷ đã từng có hai lần thiếu chút nữa không chịu nổi. Sau lần đầu tiên, cả người chị ấy có đến nửa năm không trở lại bình thường, trong thời gian đó giống như một con ma bệnh, ngay cả thùng nước cũng không nhấc lên nổi. Lần thứ hai càng thảm hơn, sau khi em nghe được tin tức liền mang một cái ghế đẩu nhỏ tới, đứng lên lén đâm thủng cửa sổ giấy. Kết quả nhìn thấy Chu Lộc tỷ tỷ nằm trên giường đau đớn lăn lộn, người khác muốn đ.è xuống cũng không được, ngay cả móng tay đều bật ra, máu tươi đầm đìa, trông rất đáng thương. Cuối cùng trong nhà mời ông chủ của tiệm Dương gia đưa thuốc tới, dùng xong mới giống như không đau nữa, dần dần an tĩnh lại. Nhưng khi đó lão tổ tông đứng ở cửa viện, cũng không đi vào, chỉ lắc đầu xoay người rời đi, dường như có vẻ thương tiếc và thất vọng. Sau đó em có hỏi, lão tổ tông chỉ nói mạng nhỏ dựa vào thuốc để giữ gìn, nhưng hi vọng cảnh giới thứ tám đã mất rồi, sau này cũng không cần quá tập trung bồi dưỡng Chu Lộc tỷ tỷ nữa, nếu không ngược lại sẽ làm hại chị ấy. Nếu vận may tốt đến mức hồng phúc ngang trời thì có thể bước vào cảnh giới thứ bảy, còn nếu vận may không tốt thì cảnh giới thứ sáu cũng khó.

Lý Bảo Bình quay đầu sang, ưu sầu lo lắng nói: 

- Tiểu sư thúc, anh nhất định đừng sinh bệnh như vậy. Em chẳng biết gì hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi!

Trần Bình An cười nói:

- Sẽ không đâu, hơn nữa cho dù có, anh nói là lỡ may, vậy em cũng đừng sợ. Anh là người chịu đau rất giỏi, đây cũng không phải là anh khoác lác với em.

Lý Bảo Bình nửa tin nửa ngờ, vươn tay khẽ nhéo vào cánh tay Trần Bình An:

- Tiểu sư thúc, có đau không?

Trần Bình An xoa xoa chiếc đầu nhỏ của cô, sau đó nhìn về con đường nhỏ mà hai người đi tới:

- Có biết lần mà tiểu sư thúc cảm thấy khó chịu nhất là khi nào không?

Tiểu cô nương lắc đầu như trống bỏi.

Trần Bình An chống hai tay lên thân cây, cẳng chân bắt chéo, nhàn nhã khẽ lắc lư giống như tiểu cô nương. Thiếu niên hí mắt, nhẹ giọng cười nói: 

- Đó là lần thứ hai anh một mình vào núi hái thuốc, khi ấy anh mới hơn bốn tuổi, còn chưa tới năm tuổi. Lúc ra cửa anh muốn hái thật nhiều dược liệu về nhà, cho nên cố ý chọn một cái sọt lớn nhất. Sau đó còn chưa ra khỏi trấn nhỏ thì đã mệt chết rồi, lúc rời khỏi trấn nhỏ nhìn thấy núi thì mặt trời đang lên cao, trên vai bị dây thừng của cái sọt chà đến bỏng rát, sau lưng cũng như vậy. Thực ra khi ấy đau còn dễ bàn, cũng không quá sợ, chuyện khiến anh cảm thấy tuyệt vọng là ngọn núi kia nhìn có vẻ quá xa, giống như đời này cũng không đi tới được. Cộng thêm khi đó cách lần đầu tiên vào núi rời núi không bao lâu, cho nên mụn nước dưới chân nhanh chóng tạo phản. Sau đó tiểu sư thúc anh cắn răng vừa đi vừa khóc, còn không ngừng tự hỏi mình, bây giờ vẫn chưa đi đến chân núi, hay là trở về nhà đi. Dù sao tuổi còn nhỏ, cái sọt lớn như vậy, đường núi thì lại xa, về nhà cũng không mất mặt, mẹ chắc chắn sẽ không trách mình.

Lý Bảo Bình nghe đến mê mẩn, nhỏ giọng hỏi:

- Tiểu sư thúc, vậy cuối cùng anh có từ bỏ không?

Thiếu niên giày cỏ lắc đầu cười nói: 

- Không đâu, khi đó anh đột nhiên suy nghĩ, dù thế nào thì cứ đi đến chân núi trước đã, đến nơi rồi hãy quay đầu cũng được. Sau đó anh thật sự đi đến chân núi, lúc ngồi dưới đất khóc lại suy nghĩ, hay là lên núi hái một cây thảo dược rồi hãy về nhà? Cuối cùng lại bắt đầu leo núi, khi nhìn thấy những thảo dược kia, cả người giống như trong thoáng chốc có thêm sức lực, chuyện này rất kỳ lạ.

Lý Bảo Bình oa một tiếng, khen ngợi nói:

- Tiểu sư thúc, anh nhất định hái thảo dược đầy sọt mới xuống núi về nhà, đúng không?

Nói đến đây vẻ mặt tiểu cô nương giống như cảm thấy rất vinh quang.

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Không đâu, đến lúc mặt trời sắp xuống núi, thảo dược còn chưa đầy đáy sọt, anh đã quyết định quay về. Thứ nhất là thảo dược không dễ tìm như vậy, một người vóc dáng nhỏ vác cái sọt lớn đi đường núi, thực ra còn khó hơn hái thuốc. Thứ hai là thật sự rất mệt rồi, lại suy nghĩ nếu như không về, sau khi trời tối sẽ phải ở lại một mình trên núi, lúc ấy đương nhiên anh rất sợ. Nhưng thứ khiến anh sợ nhất là...

Lý Bảo Bình chờ cả buổi cũng không nghe được đoạn sau, tò mò hỏi: 

- Tiểu sư thúc sợ nhất cái gì?

- Không có gì.

Thiếu niên giày cỏ lắc đầu, ôn nhu nói: 

- Sau này sẽ không sợ nữa.

Tiểu cô nương hiểu ý cũng không hỏi tiếp.

Trần Bình An khôi phục tinh thần, quay đầu cười nói với cô bé: 

- Nói với em những chuyện này, không phải là vì muốn em biết tiểu sư thúc lợi hại đến đâu. Thực ra những đứa trẻ khổ cực trong trấn nhỏ đều trải qua như vậy, không hề hiếm lạ. Anh nói những chuyện này, là vì cảm thấy hôm nay em giảng giải những cách thức tập võ kia rất hay, giống như tiểu sư thúc khi còn bé lén lút chạy đến trường học, nhìn thấy dáng vẻ của Tề tiên sinh lúc giảng bài. Chẳng phải em nói không có nữ tiên sinh, nữ lão sư sao? Anh cảm thấy sau này đến thư viện Sơn Nhai, chờ em đọc sách đủ nhiều, nói không chừng có thể trở thành nữ tiên sinh lão sư đầu tiên dạy học trong thư viện.

Tiểu cô nương mặc áo bông đỏ nghe tiểu sư thúc nói như vậy, đột nhiên đấu chí dâng trào, giơ hai nắm tay lên:

- Lý Bảo Bình, ngươi có thể! Nhất định có thể!

Trần Bình An yên lặng nhìn cảnh tượng này, cảm thấy nếu như Tề tiên sinh còn ở trên đời nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.

Có điều câu nói kế tiếp của tiểu cô nương lại khiến thiếu niên nhức đầu:

- Bởi vì Lý Bảo Bình có một tiểu sư thúc lợi hại nhất trên đời!

Thiếu niên đành phải giả vờ không nghe thấy gì.

Thời tiết tốt lành, cỏ mọc chim oanh bay, thiếu niên và tiểu cô nương ngồi kề vai, từng người ẩn giấu nguyện vọng tốt đẹp trong lòng.

- --------

Tại một nơi ẩn khuất bên kia khe suối, một người đàn ông và một thiếu nữ đang ngồi xếp bằng ăn lương khô.

Ánh mắt thiếu nữ tràn đầy nhuệ khí, bực bội nói:

- Cha, tiểu thư đi theo một tên đần độn như vậy, thật có thể thuận lợi đến biên cảnh Đại Ly chúng ta sao? Nghe nói chỗ đó thường xuyên đánh trận, còn có rất nhiều binh lính vào rừng làm cướp, rất không yên ổn.

Người đàn ông trêu chọc:

- Chẳng lẽ đã quên là ai từng giáo huấn con một trận? Trận chiến đầu tiên sau khi tập võ bị thua không nói, còn thua đến ủy khuất như vậy.

Thiếu nữ thở phì phì nói:

- Đó là vì cha không cho phép con tự ý vận chuyển khí tức, sợ con không chịu nổi áp lực. Bây giờ con dùng một tay cũng có thể đánh ngã cái tên ở ngõ Nê Bình kia.

Người đàn ông cười hỏi:

- Cao thủ cảnh giới thứ hai như con, thật dám khẳng định sao?

Thiếu nữ lớn tiếng nhắc nhở:

- Cha, là cảnh giới thứ hai đỉnh cao!

Người đàn ông cầm bình nước lên uống một hớp, lắc đầu nói:

- Con đánh không lại hắn, trừ khi là so tài võ nghệ chạm đến thì dừng, con mới có phần thắng.

Thiếu nữ hiển nhiên không tin, thiếu niên kia nhiều nhất chỉ mới bước vào cánh cửa lớn của võ đạo, lúc trước hai người đối mặt trên nóc nhà lớn Lý gia, hắn chỉ nhờ chiếm được địa lợi nên mới may mắn thành công mà thôi.

Người đàn ông trêu ghẹo:

- Con đúng là không có lương tâm, người ta đánh nhau với con, đến khi con ngã xuống đất còn không quên đưa tay kéo con lại. Nếu đổi lại là cha đấu với người khác, không cho con thêm một mảnh ngói vào đầu xem như đã hiền hậu lắm rồi.

- Cho nên mới nói hắn ngốc.

Thiếu nữ cười nhạt nói:

- Người tập võ mà lòng dạ đàn bà, loại người này không sống lâu được!

Người đàn ông ngạc nhiên nói:

- Một đứa nhóc như con, võ nghệ không tinh, võ đạo không cao, nhưng lại thốt ra toàn đạo lý lớn, ai dạy con vậy? Cha cũng không nói những lời này với con.

Thiếu nữ hất cằm lên:

- Nhị công tử của chúng ta nói! Nhị công tử mặc dù là người đọc sách bụng đầy thao lược, nhưng không bao giờ mở miệng nói nhân nghĩa đạo đức, chỉ nói lãnh binh không thể có lòng nhân từ, cần phải sát phạt quyết đoán.

Người đàn ông nhíu mày, đang muốn nói một vài đạo lý với khuê nữ thiếu kiến thức và ánh mắt này, đột nhiên đứng lên trầm giọng nói: 

- Qua bờ!

Thiếu nữ đứng dậy theo:

- Cha, đã xảy ra chuyện gì, không phải nói cứ lặng lẽ bám theo tiểu thư là được rồi sao?

Giọng điệu của người đàn ông không thoải mái:

- Có người đến, lát nữa phải cẩn thận!

Hai người lập tức lướt qua sông chạy như bay.

- --------

Trần Bình An và Lý Bảo Bình vừa rời khỏi cây liễu già, đang muốn tiếp tục lên đường, bỗng nhìn thấy một người xuất hiện ở cuối tầm mắt.

Trần Bình An trước tiên để cái gùi xuống, sau đó bảo Lý Bảo Bình đứng sau lưng mình.

Nếu là gặp phải người nào đó ở phía đông trấn nhỏ, cho dù là thần tiên yêu ma quỷ quái, hắn cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng trên tuyến đường xuôi nam ngay cả đường đi cũng sắp biến mất này, bất kể gặp phải ai thì hắn đều không dám xem thường.

Một người đàn ông vóc dáng không cao lớn cũng không tính là vạm vỡ, từ phía xa đi đến trước mặt Trần Bình An và Lý Bảo Bình. Chỉ thấy ông ta dắt theo một con lừa màu trắng, đầu đội nón rộng vành, trên người đeo một túi vải nghiêng, dưới chân quấn vải, tay cầm một cây gậy trúc, bên hông đeo một thanh... trường đao vỏ trúc màu xanh lá?

Người đàn ông kia dừng lại cách năm sáu bước, không tiếp tục đến gần. Ông ta lấy nón rộng vành xuống, lộ ra một gương mặt không hề đặc biệt, mỉm cười nói:

- Ngươi là Trần Bình An phải không? Xin chào, ta tên là A Lương, lương trong lương thiện.

Cuối cùng ông ta bổ sung một câu:

- Ta là một kiếm khách