Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 106: C106: Nghe nói chị ngươi bị bại não à




“Hả”

Tả Tiểu Đa hít một hơi lạnh.

Bởi vì chắc chắc với phương pháp của mình, nên Tả Tiểu Đa tràn đầy hoài nghỉ với mọi người bên cạnh Tả Tiểu Niệm, trong đó bao gồm cả Mục Yên Yên, cũng có

cả Mộng Trầm Ngư!

Các nàng đều có thể là hung thủ mưu hại Tả Tiểu Niệm!

Nhưng Tả Tiểu Đa cũng không biểu hiện ra chút cảm xúc khác thường nào.

Bởi vì hắn hiểu rõ được, giờ phút này chỗ dựa duy nhất của Niệm Niệm mèo chỉ còn có mình mà thôi.

Lúc này hắn dùng Khí Vận Huyền Pháp nhìn Mục Yên Yên cũng bởi phần hoài nghỉ này, nhưng lại không thể ngờ, vậy mà lại nhìn ra kết quả như vậy!

Mục Yên Yên cũng sẽ chết!

Tu giả cấp bậc Anh Biến, tu vi đến bậc Đại tông sư!

Thực lực đã đến cảnh giới như vậy thì cả thành Phượng Hoàng cũng không có được mấy người!


Nhưng ngay cả cường giả như vậy lại có thể chết trong trận phong ba mà hắn dự kiến kia, hơn nữa còn là

vì bảo vệ Tả Tiểu Niệm mà chết!

Như vậy, kẻ địch mà Tả Tiểu Niệm phải đối mặt rốt cuộc là mạnh đến nhường nào?

Chuyện này nghĩ kỹ lại thì thấy thật kinh khủng, chính là không thể tưởng tượng được, thậm chí nghĩ lại còn muốn hù chết chính mình.

Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, dù cho có muôn vàn mưu kế, tất cả bày mưu tính kế, chuẩn bị vô số vẫn chỉ là phí công!

Trong lòng Tả Tiểu Đa ngay lập tức nặng nề thêm rất nhiều lần, ép hắn đến gần như thở không ra hơi.

Nhưng hắn vẫn ép tất cả tâm sự trong bụng xuống đáy lòng, không nói một cái gì.

“Tiểu Đa.” m thanh Mục Yên Yên mềm nhẹ: “Ngươi vừa mới đột phá Võ Sư, đừng để tâm cảnh quá dao động. Mới vừa đột phá, tâm tình bất ổn, sẽ dễ bị kích thích. Lắng đọng lại một chút đi.”

“Vâng.” Tả Tiểu Đa thì có thể vâng lời.

“Còn có Tham Lang Chi Tâm kia, ngươi phải luôn luôn đeo trước ngực, dùng Tham Lang Chi Tâm này làm vật dẫn để tiêu hóa sức mạnh ẩn chứa lệ khí trong cơ thể ngươi. Dù sao cũng là sức mạnh có được khi giết người, tuy rằng không phải do ngươi giết nhưng lệ khí vẫn tồn tại."

“Đợi đến khi nào vết máu trong Tham Lang Chi Tâm hoàn toàn biến mất, toàn bộ trở nên trong sáng lấp lánh là có thể lấy ra hoặc vứt bỏ.”

“Tốt, cám ơn Mục tiền bối.”

Cuối cùng cũng rời khỏi, hai người đi dạo dưới ánh mặt trời, dọc đường Tả Tiểu Đa lảm nhảm truy hỏi —

“Tả Tiểu Niệm, ngươi nói, thẳng thắn mà nói, ngươi rốt cuộc đã đồng ý cái gì với Mộng Trâm Ngư?”

“Niệm Niệm, ngươi làm như vậy là không đúng, giữa sư tỷ muội với nhau còn nói đến điều kiện, chuyện này là không đúng.

“Giữa sư tỷ muội, chỉ nên hợp tác với nhau, chăm sóc lẫn nhau, các ngươi làm như vậy không phải là lợi dụng lẫn nhau sao?”

“Nghe nói anh trai của Mộng Trầm Ngư vẫn luôn rất thích ngươi đúng không?”

“Ngươi nói một câu đi chứ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngươi câm à?”

Tả Tiểu Đa nổi giận rồi. Tình huống này rất hiếm thấy, rất hiếm thấy.


Ít nhất trong cuộc sống 17 năm này của Tiểu Đa rất ít lần nổi giận với Tả Tiểu Niệm.

“Ngươi tự mình tìm người yêu, yêu đương, như thế nào cũng được, đó là quyền tự do của ngươi, nhưng ta tuyệt đối không cho phép ngươi bởi vì ta mà phải trao đổi điều kiện với người khác, vậy xem là cái gì, muốn làm †a mắc ói chết sao?”

“Nếu như vậy ta thà rằng chết ngay lập tức cũng không muốn ngươi phải chịu uất ức như thế này!”

“Ngươi nói chuyện đi chứ!”

Tả Tiểu Đa càng hỏi càng tức, giận sôi máu, nhe nanh múa vuốt.

Chỉ tiếc Tả Tiểu Niệm vẫn luôn cười nhàn nhạt, đi từng bước một phía trước, trước sau vẫn không để ý đến hắn.

“Ngươi có nói hay không?”

Tả Tiểu Đa đuổi theo phía sau, vừa đi vừa hỏi: “Ngươi rốt cuộc đã đồng ý cái gì? Đồng ý thân mật? Hay là đồng ý kết hôn? Hoặc là đồng ý...”

Càng nghĩ càng cảm thấy không hợp, càng nghĩ càng là không ổn, càng nghĩ càng cảm giác Tả Tiểu Niệm đã hy sinh to lớn, không khỏi cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Ngay lúc đang cảm thấy càng ngày càng khó chịu, Tả Tiểu Niệm đột nhiên dừng bước, Tả Tiểu Đa hoàn toàn không hề phòng bị mà đâm đầu vào lưng nàng.

Chỉ thấy Tả Tiểu Niệm quay đầu lại, rất tỉnh táo nói: “Tiểu Đa, ngươi vừa bước chân vào con đường tu hành của võ giả, còn chưa hiểu được con đường phía trước. dài lâu như thế nào, càng không biết con đường này gian nan khúc khuỷu ra sao. Mà một phần tài nguyên tốt, đối với con đường phía trước này tương đương với cái gì!”

Tả Tiểu Đa sững sờ nhìn nàng.

“Không có ai sẽ lấy tài nguyên của mình ra để cho không ngươi.”

“Ngươi muốn đạt được cái gì nhất định phải trả cái giá tương đương. Sự trả giá này có thể là nỗ lực và mồ hôi, lại có thể là tôn nghiêm và mạng sống.”


Trong mắt Tả Tiểu Niệm mang theo rất nhiều bất đắc dĩ.

“Ngươi biết không, cha của Mộng Trầm Ngư là Mộng Thiên Nguyệt, vì để cho con gái mình có một môi trường †u luyện tốt, chỉ là cái đạo tràng kia đã bỏ ra hơn chục tỷ! Mà con số lên đến chục tỷ, ngươi có biết đó là khái niệm gì không?”

“Hai nghìn Tỉnh Nguyên đã đủ chỉ phí cho một gia đình gia đình bình thường sinh sống trong một năm, còn dư dả nữa là khác!”

“Người ta đã tốn nhiều tiền như vậy, dựa vào đâu phải cung cấp miễn phí cho chúng ta tu luyện, ngồi mát ăn bát vàng!”

Tả Tiểu Niệm nhẹ nhàng thở dài: “Điều kiện... Nói ra điều kiện người ta có thể đồng ý, đây đã là được lợi cực kỳ rồi, biết chưa?”

Tả Tiểu Đa đau thương phẫn nộ nói: “Bây giờ ta chỉ muốn biết ngươi rốt cuộc đã đồng ý điêu kiện gì của đối phương?”

Tả Tiểu Niệm thản nhiên nói: “Anh của nàng vẫn luôn muốn mời ta một bữa cơm...”

“Ăn một bữa cơm à?” Tả Tiểu Đa cảnh giác nói khẳng định là không có ý tốt, làm sao có thể chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản như vậy, khẳng định còn kèm theo bỏ thuốc vân vân, ngươi không cần đi! Những phú nhị đại này không có một người nào là người tốt, mỗi người đều là loại hư hỏng! Nhất là sư muội Mộng Trầm Ngư kia của ngươi cũng như vậy, chính là hư hỏng!”

Tả Tiểu Niệm chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng đi về phía trước, bước chân thoải mái, trong lòng vui vẻ, trong lòng giống như nai con nhảy nhót linh tỉnh.

Chỉ xem lời nói lải nhải của Tả Tiểu Đa như gió thoảng bên tai, không nghe gì hết.

“Chị Niệm Niệm...” Tả Tiểu Đa nhắm mắt đuổi theo, đi từng bước nói: “Ngươi sao lại không nghe, mấy phú nhị đại này tất cả đều là cao thủ đùa giỡn phụ nữ, một đám lừa dối, không thấy được mấy bài báo đưa tin sao, không biết đã có bao nhiêu cô gái trong trắng bị lừa..."