Không Thể Chia Xa

Chương 22: Em thấy mình hơi rung động mất rồi




Edit: Fancinel31

Kiều Vãn vừa nói chuyện với Trì Cố Uyên vừa đến trước xe của anh. Trì Cố Uyên mở khóa xe, như thường lệ, Kiều Vãn ngồi ở vị trí phó lái. Cửa xe vừa mở ra, Kiều Vãn bèn ngồi vào trong xe, rồi nói.

“Thơm quá.”

Vốn dĩ trong xe Trì Cố Uyên thường có mùi gỗ sam thơm mát, thế nhưng lần này mùi hương không phải là mùi mà xe hay có, mà là hương hoa ấm áp.

Kiều Vãn vừa ngồi ổn, còn chưa kịp làm gì, Trì Cố Uyên đã duỗi tay lấy một bó hoa ở ghế sau rồi đưa đến trước mặt Kiều Vãn.

“Tặng em.”

Kiều Vãn: “…”

Đây là một bó hoa rất to, bó đủ các loại hoa như hoa hồng sâm panh, cúc trắng Marguerit, còn có lá húng quế, hoa hướng dương và một số loại hoa nhỏ kết hợp với nhau, màu sắc ấm áp, hương thơm nồng ấm. Kiều Vãn rất thích.

Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, hương hoa như lắng đọng lại. Khi Trì Cố Uyên lấy bó hoa tới, hương hoa thơm ngát phả lên mặt Kiều Vãn, như một luồng khí ấm phả vao.

Kiều Vãn khẽ chớp mi, ngước mắt nhìn Trì Cố Uyên ở đằng sau bó hoa, đưa tay nhận lấy.

“Cảm ơn anh.” Kiều Vãn mỉm cười cảm ơn. Cô ôm bó hoa to, cười nói: “Long trọng quá vậy.”

Trì Cố Uyên nói: “Đương nhiên rồi. Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta mà.”

Kiều Vãn: “…”

Đây là bữa ăn đầu tiên sau khi hai người xác định tiếp tục mối quan hệ, cũng có thể coi là buổi hẹn hò đầu tiên. Chuyện tốt đẹp như vậy luôn khiến cho người ta vui sướng, ôm một bó hoa lớn trong tay, Kiều Vãn rất hạnh phúc.

“Vậy thì chúng ta sẽ ăn gì trong buổi hẹn hò đầu tiên đây?” Kiều Vãn cười hỏi.

Về chuyện tối nay họ sẽ ăn gì, Kiều Vãn đương nhiên là phải hỏi. Buổi hẹn hò đầu tiên của hai người ngày hôm qua do Trì Cố Uyên mời. Cả hai đều là phú nhị đại, phải có qua có lại chứ, hôm nay Kiều Vãn muốn mời Trì Cố Uyên ăn tối.

“Ăn đồ Tây đi.” Trì Cố Uyên nói.

Trì Cố Uyên dứt lời, Kiều Vãn nhíu mày, nói: “Anh thích đồ ăn Tây quá nhỉ.”

Lần gặp đầu tiên và lần gặp thứ hai, hai người đều gặp nhau ở một nhà hàng Tây, buổi hẹn hò đầu tiên và buổi hẹn hò thứ hai cũng ở một nhà hàng Tây nốt. Có điều Kiều Vãn không có ý kiến gì với việc ăn đồ Tây cả, bởi vì cô cũng rất thích ăn đồ Tây.



Tuy nhiên, đồ Tây mà Trì Cố Uyên nói đến thực sự khác với đồ Tây mà cô từng biết. Đứng trên cầu tàu, Kiều Vãn nhìn chiếc du thuyền trang hoàng xa hoa lộng lẫy trước mặt, cô nhất thời không biết nên bước chân nào trước.

“Ăn ở đây sao?” Kiều Vãn hỏi.

“Ăn ở đây.” Trì Cố Uyên đáp.

Kiều Vãn: “…”

Đây là một nhà hàng đồ Tây trên du thuyền, bên cạnh thang cuốn của nhà hàng còn có một dàn phục vụ ăn mặc chỉnh tề đang đợi họ lên tàu. Du thuyền rực rỡ ánh đèn, âm nhạc du dương, cập bến sát bờ biển đêm, hòa cùng tiếng sóng và mùi gió biển mặn mòi, phảng phất có chút lãng mạn.

Chọn nhà hàng như vậy cho buổi hẹn hò đầu tiên, Kiều Vãn cảm thấy chắc cô cả đời này không thể nào quên được.

“Lên thôi.” Trì Cố Uyên nói.

Vừa nói, anh vừa chìa tay đến trước mặt Kiều Vãn. Kiều Vãn nhìn anh một cái rồi đặt tay vào lòng bàn tay anh. Trì Cố Uyên nắm lấy tay cô, cả hai cùng nhau lên du thuyền.

Sau khi lên du thuyền, họ được dẫn đến một chiếc bàn rồi ngồi xuống. Bấy giờ Kiều Vãn mới nhận ra rằng đây là kiểu nhà hàng Tây vô cùng độc đáo. Cả nhà hàng chỉ tiếp một bàn khách và toàn bộ nhà hàng chỉ phục vụ một bàn khách này, đây có thể nói là một trải nghiệm đỉnh cao.

Thế giới của người giàu luôn có những điều xa xỉ mà cô không thể tưởng tượng nổi.

Ở trên du thuyền ngoài bàn ăn ra còn có một quầy bar nhỏ, cạnh quầy bar có một dàn nhạc. Trên khán đài có một số nhạc công đang ngồi trên đó, họ đang hòa tấu các nhạc cụ như dương cầm, vi-ô-lông, đàn cello, âm thanh tuyệt đẹp, cùng với đó là tiếng gió biển êm tai, thật sự khiến người khác vui vẻ thoải mái.

“Em muốn ăn gì?” Trì Cố Uyên mở thực đơn ra, hỏi Kiều Vãn.

“Hả.” Kiều Vãn lấy lại tinh thần, cô lật thực đơn nhìn, nhưng lại hỏi một câu hỏi không hề liên quan: “Anh tìm được nhà hàng này từ đâu vậy?

Đây là kiểu nhà hàng trên du thuyền, lại phục vụ rất ít người, nên chắc rất khó tìm.

“Đây là du thuyền của anh.” Trì Cố Uyên nói.

Kiều Vãn ngẩng lên: “…”

Vậy có nghĩa là nhà hàng này cũng là của anh? Như một căn bếp nhỏ của anh vậy hả?

Kiều Vãn ngẩng đầu im lặng nhìn anh một hồi lâu, Trì Cố Uyên nhìn lại cô: “Anh giúp em gọi món nhé?”

“Vậy thì anh giúp em gọi đi.” Kiều Vãn gật đầu. Đây là căn bếp nhỏ của anhthì chắn hẳn anh sẽ biết rõ món nào ngon rồi.

Được sự đồng ý của Kiều Vãn, Trì Cố Uyên cầm thực đơn lên gọi món, người phục vụ nhận lại thực đơn, gật đầu rồi quay trở lại nhà bếp.

Sau khi nghe nói đây là du thuyền của Trì Cố Uyên, Kiều Vãn mới thả lỏng một chút. Dù gì ở đây đều là sản nghiệp của nhà mình, cũng không cần phải quá câu nệ làm gì. Kiều Vãn quan sát nhà hàng Tây, nghĩ tới chuyện Trì Cố Uyên đặc biệt chuẩn bị một căn bếp đồ Tây, bèn nói với anh.

“Anh thích ăn đồ Tây quá ha.”

“Gì anh cũng có.” Trì Cố Uyên nói.

Kiều Vãn: “…”

Nói cách khác, anh còn có cả bếp đồ Trung Quốc, đồ Nhật… nữa á?

Nghĩ đến đây, Kiều Vãn bật cười một tiếng, hỏi: “Vậy anh có tiệm bánh pizza không?”

Trì Cố Uyên ngước lên nhìn Kiều Vãn, Kiều Vãn nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Lần trước em mời anh đi ăn, anh nói anh thích ăn pizza mà.”

“Đúng vậy.” Trì Cố Uyên trả lời: “Thế nhưng em không thích ăn.”

Thế cho nên anh mới không đưa cô đến tiệm pizza sao?

Kiều Vãn cười nói: “Anh có biết tại sao em không thích ăn pizza không?”

“Tại sao?” Trì Cố Uyên hỏi.

“Bởi vì em phải làm việc trong một nhà hàng pizza khi mới mười lăm tuổi, cho nên em rất ghét mùi vị của bánh pizza.” Kiều Vãn nói. Dứt lời, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, đôi mắt sáng lên: “Nếu như anh đến Canada rồi thì có lẽ anh đã mua chiếc bánh pizza do em bán đấy”.

Nói đến đây, cô cảm thấy mọi chuyện xảy ra thật kỳ diệu. Duyên phận của cô với Trì Cố Uyên cũng rất kỳ diệu, trước khi tìm được thân phận của mình, cô đã biết Trì Cố Uyên và còn được anh giúp đỡ vài lần. Bây giờ mạnh dạn đoán, nói không chừng trước khi bị mất trí nhớ cô và Trì Cố Uyên đã từng gặp nhau rồi cũng nên.

Thế nhưng cô vừa dứt lời thì Trì Cố Uyên đã cắt đứt suy đoán táo bạo của cô.

“Không có đâu.” Trì Cố Uyên nhìn cô, nói: “Lúc em đang làm việc trong cửa tiệm pizza mấy năm đó, anh còn bận học bận làm bù đầu, lấy đâu ra thời gian ra ngoài chơi.”

Trì Cố Uyên biết tuổi của cô, vì vậy anh cũng suy luận ra được thời điểm những năm cô làm việc trong cửa tiệm pizza. Những năm đó là khoảng thời gian bận rộn học hành thi cử nhất của Trì Cố Uyên, anh vừa học song ngành vừa lấy bằng thạc sĩ, suốt ngày chỉ học và học, thực sự không có thời gian đi chơi.

Nghe Trì Cố Uyên nói thế, Kiều Vãn cảm thấy hơi tiếc nuối. Cô cười nói: “Tiếc ghê. Nếu không thì chúng ta đã gặp nhau từ lâu rồi.”

“Đúng vậy.” Trì Cố Uyên đáp.



Cả hai trò chuyện được một lúc thì bữa tối lần lượt được bưng lên, hai người bắt đầu thưởng thức bữa tối.

Khi Kiều Vãn ăn uống, cô hiếm khi dùng từ “thưởng thức” để cảm nhận, bởi vì cô cảm thấy những gì mình ăn không xứng đáng với từ đó. Ngay cả lần đến 17co cùng đồng nghiệp ăn hết 7.000 tệ đó cũng xứng, thế nhưng đồ ăn mà đầu bếp của Trì Cố Uyên làm lại ngon hết sức tưởng tượng. Từ món khai vị đến món chính, bao gồm cả súp và các món tráng miệng, mỗi món ăn dường như đều được làm riêng cho cô vậy, tấn công chính xác vào vị giác của cô.

Không chỉ vậy, âm nhạc trong quán còn hòa quyện với món ngon nơi đây, tại vùng biển cả tối tăm này, ngắm nhìn bầu trời đêm, ăn một bữa như vậy, khỏi phải nói là tuyệt vời biết nhường nào.

Kiều Vãn không uống rượu mà cũng thấy ngà ngà say.

Đến khi món tráng miệng cuối cùng lên, Kiều Vãn cầm một cái thìa gõ một cái, cùng lúc đó, âm nhạc trong nhà hàng cũng thay đổi. Kiều Vãn đã ăn một miếng bánh ngọt, mỹ vị hòa cùng âm nhạc, ánh mắt của Kiều Vãn sáng rực lên.

“Đúng là bài này rồi.” Kiều Vãn nói.

Nói đoạn, cô nhìn lên sân khấu âm nhạc.

Trên sân khấu, các nhạc công đang trình diễn bản nhạc mà cô đã đàn vào lần đầu tiên cô gặp Trì Cố Uyên ở SHO. Sau khi Trì Cố Uyên gặp lại cô còn hỏi rằng đó là bài gì.

“Anh rất thích bài này.” Trì Cố Uyên cũng nhìn lên sân khấu âm nhạc.

Đây là bản nhạc mà Kiều Vãn rất hay chơi, nhưng cô đã tìm bản nhạc này rất nhiều lần trên mạng mà chẳng có nhạc phổ hay bản thu. Kiều Vãn quay sang nhìn Trì Cố Uyên: “Bản nhạc này là anh tự phối lại sao?”

Trì Cố Uyên dời mắt, bắt gặp ánh mắt của cô.

Kiều Vãn thắc mắc nhìn anh. Cô đã từng nói rằng cô không biết tên của bản nhạc là gì, vả lại có tìm cũng chẳng thấy nó. Nếu như anh đã phổ nhạc lại bản nhạc này, điều đó có nghĩa là anh đang “vi phạm bản quyền” bản nhạc của cô.

“Đúng vậy.” Trì Cố Uyên nói: “Nhưng chưa từng mang nó đi kinh doanh bao giờ.”

Nghe thấy lời này của Trì Cố Uyên, Kiều Vãn bật cười thành tiếng.

Trì Cố Uyên cho rằng chính cô đã sáng tác ra bản nhạc này, sau đó anh đã phối nhạc lại bản nhạc của cô, như thế chẳng khác nào hành vi ăn cắp bản quyền, cho nên mới giải thích với cô rằng anh chưa từng dùng nó với mục đích thương mại.

Kiều Vãn đã từng nghi ngờ rằng đây là sáng tác của cô, thế nhưng sau đó cô nghĩ lại, cảm thấy rằng mình không thể nào sáng tác được bản nhạc như vậy được. Bởi vì mặc dù cô đàn dương cầm hay cỡ nào thì khả năng sáng tác của cô vẫn còn hơi non nớt, không thể sáng tạo ra một tác phẩm hoàn chỉnh với ca từ đẹp đẽ như vậy.

“Bài này không phải là do em viết, hoặc có lẽ không phải một mình em viết.” Kiều Vãn nhìn dàn nhạc, sau đó, quay sang nhìn Trì Cố Uyên, cười nói: “Nhưng bản phối lại của anh rất hoàn chỉnh. Hợp tấu thế này thật chẳng khác nào vũ khúc.”

Cùng một bản nhạc, cnhưng chơi bằng nhạc khí khác nhau sẽ mang lại cảm giác rất khác nhau. Bản nhạc này khi đàn dương cầm thì giai điệu chút đơn điệu trong trẻo, như lá mùa thu rơi khắp mặt đất. Còn khi nó được hòa tấu bằng violon, cello và cả dương cầm thì giai điệu sẽ thanh thoát cao quý hơn nhiều, tựa như tơ lụa lướt trên da thịt, vừa mượt mà vừa uyển chuyển.

Kiều Vãn vừa dứt lời thì Trì Cố Uyên đứng lên, đưa tay cho Kiều Vãn.

“Anh có thể mời em nhảy một điệu không?”

Kiều Vãn: “…”



Kiều Vãn không biết khiêu vũ. Có thể trước đây cô đã từng khiêu vũ, thế nhưng sau khi mất trí nhớ cô chỉ là một bà mẹ đơn thân, chưa từng tham gia một bữa tiệc khiêu vũ nào. Lần khiêu vũ duy nhất của cô là điệu nhảy được mẹ dạy trên quảng trường khiêu vũ.

Nhưng trong tình huống hiện tại, có cả một dàn nhạc, có một người đàn ông thế này, và còn cả lời mời như vậy, người phụ nữ nào có thể từ chối được chứ?

Toàn thân Kiều Vãn cứng ngắc đứng cạnh bàn ăn, nói với Trì Cố Uyên đứng trước mặt: “Em nhảy không giỏi đâu, anh nhớ cẩn thận chân mình nhé.”

Trì Cố Uyên cúi đầu nhìn cô: “Anh chỉ em đi.”

Nói đoạn, Trì Cố Uyên đưa tay ra. Kiều Vãn ngước mắt lên nhìn Trì Cố Uyên, cô thả lỏng một chút rồi đưa tay cho anh.

Trì Cố Uyên nắm lấy tay Kiều Vãn, đặt một tay cô lên vai anh và nắm tay kia trong mình. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Kiều Vãn ngửi thấy mùi hương trong trẻo và dễ chịu của gỗ linh sam trên cơ thể anh.

“Anh đặt tay lên eo em được chứ?” Trì Cố Uyên trưng cầu ý kiến của cô.

“Được.”

Vừa dứt lời, cô đã cảm nhận được một bàn tay to lớn chạm vào eo mình cách lớp vải mỏng. Năm ngón tay của anh thon dài thanh mảnh, cách lớp váy, Kiều Vãn có thể cảm nhận được từng khớp xương, sức mạnh và nhiệt độ trên từng ngón tay của anh.

Nhịp tim của Kiều Vãn đập thình thịch không thể kiểm soát được.

“Di chuyển chân của em đi.” Trì Cố Uyên nói.

Giọng anh ở ngay trên đỉnh đầu cô, lúc đang nói, hơi thở phả ở tai cô. Kiều Vãn mê man ngơ ngác, bước một bước, giẫm lên chân Trì Cố Uyên.

“A, em xin lỗi …” Kiều Vãn vội vàng lùi về phía sau.

Lúc cô lùi về phía sau cơ thể cũng dịch ra, thế nhưng còn chưa dịch hẳn thì bàn tay của Trì Cố Uyên đã vững vàng nắm lấy eo cô, chặn động tác của cô lại.

“Không sao, làm lại.” Trì Cố Uyên nói.

Kiều Vãn: “…”

Dưới sự động viên của Trì Cố Uyên, Kiều Vãn mạnh dạn hơn. Cô lại bước chân theo điệu nhạc, lần này thì không dẫm lên chân Trì Cố Uyên nữa, ánh mắt Kiều Vãn rạng rỡ niềm vui, cô ngước mắt lên nhìn Trì Cố Uyên.

Trì Cố Uyên cũng nhìn cô đầy sâu lắng, trầm giọng nói: “Tiếp tục nhé.”

“Được.” Kiều Vãn thu ánh mắt lại, bắt đầu phiêu theo điệu nhạc, nhảy nhịp nhàng hơn.

Kiều Vãn trước đây chắc chắn là người biết khiêu vũ, bằng không sẽ không thể học nhảy được trong một thời gian ngắn như vậy. Mới đầu cô chỉ hoảng sợ dẫm lên Trì Cố Uyên đúng một lần, còn sau đó, những bước nhảy của cô thực sự đã phối hợp hoàn hảo cùng với những bước nhảy của Trì Cố Uyên.

Kiều Vãn đắm chìm trong âm nhạc, cô ngước mắt lên nhìn Trì Cố Uyên, lướt qua Trì Cố Uyên nhìn ra biển khơi sau lưng anh. Trên mặt biển âm u đó có một ngọn hải đăng lẻ loi đang tỏa sáng rực rỡ.

Điều này khiến Kiều Vãn nhớ đến Nàng tiên cá, sau đó lại nhớ đến những cô công chúa Disney, và rồi nhớ đến cô bé Lọ Lem. Bây giờ trông cô chẳng khác nào cô bé Lọ Lem ngồi trên cỗ xe bí ngô đến bữa tiệc rồi cùng khiêu vũ với hoàng tử cả, khung cảnh đẹp như một giấc mơ, khiến Kiều Vãn chìm đắm trong đó.

Dời nắt khỏi ngọn hải đăng, ánh mắt của Kiều Vãn rơi trên người Trì Cố Uyên. Cô nhìn anh, nhìn rất thẳng thắn.

Trì Cố Uyên có một đôi mắt sâu thẳm, mỗi lần Kiều Vãn chạm vào mắt của anh, cô đều như bị hút vào trong vũ trụ bao la.

Đôi mắt sâu thẳm như vậy thường mang theo tình cảm nồng nàn không thể kiềm chế được, Kiều Vãn chăm chú nhìn ánh mắt thâm tình của Trì Cố Uyên.

“Em cảm thấy …” Kiều Vãn nhìn Trì Cố Uyên, khẽ cười.

“Em thấy mình hơi rung động mất rồi.” Kiều Vãn nói.