Không Ngoan

Chương 40: leo núi





Edit: Kim Trân Ni (Kai’Sa Team)
 
Trong nháy mắt kia, đầu Chu Vưu hoàn toàn trống rỗng, Giang Triệt cũng yên lặng đứng ngoài cửa hàng.
 

 
Tạm dừng ba giây, Chu Vưu bỗng hoảng hốt kéo cửa lại, nhanh chóng khóa mình vào phòng thử đồ.
 
Bị bao vây trong không gian nhỏ hẹp, cô cảm thấy não mình như ứ máu, chỉ sờ thôi đã biết mặt đỏ đến nỗi sắp nổ rồi.
 
Chu Vưu cấp tốc thay lại quần áo của mình, hạ quyết tâm ở lì trong phòng thử đồ không ra, đợi mấy người Tiểu Bạch quay về hẵng nói.
 
Nhưng chỉ trong chốc lát đã có người tới gõ cửa, xương ngón tay gập lại đập lên mặt gương ngoài cửa tạo ra âm thanh trong trẻo có quy luật.
 
“Chu Vưu.”
 
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đầu Chu Vưu như muốn nổ tung.
 
Anh có biết ngại không thế! Vào tận cửa hàng nội y cơ à!
 

“Chu Vưu, mở cửa.”
 
Cô giả vờ làm đà điểu, không nói tiếng nào.
 
“Đồng nghiệp của em tới cửa rồi, em còn định không mở ra? Vậy anh cũng không chắc mình sẽ nói gì với bọn họ đâu.”
 
Nghe thấy lời này, Chu Vưu vốn không đủ kiên định rốt cuộc không kiềm chế được, vội kéo khóa.
 
Cô còn chưa kịp nói gì, Giang Triệt đã đột ngột chen vào trong, dựa lưng ở cửa, tay với ra sau khóa lại, sau đó làm động tác “suỵt” với Chu Vưu.
 
Chu Vưu căng thẳng, vội vàng im miệng.
 

Nhưng yên lặng đợi mười mấy giây cũng không nghe thấy âm thanh gì ngoài kia.
 
Cô đang định mở miệng, bên ngoài bỗng truyền đến giọng của Tiểu Bạch, “Lạ nhỉ, chị Zoe còn chưa xong sao?”
 
Tiểu Bạch hỏi nhân viên cửa hàng, “Chào chị, có phải cô gái vừa thử bộ đồ bơi hồng nhạt khi nãy vẫn còn ở trong phòng thử đồ không?”
 
Chu Vưu đang suy nghĩ không biết để Giang Triệt ở lại phòng thử đồ, sau đó mình ra ngoài dẫn mấy người Tiểu Bạch đi thì có bao nhiêu khả thi. Không ngờ nhân viên cửa hàng lại nói: “Hình như cô ấy đi tìm các chị rồi ạ.”
 
Chu Vưu ngạc nhiên, tròn mắt nhìn Giang Triệt đang đứng cách mình chưa đến hai mươi centimet.
 
Giang Triệt dựa vào cửa, dáng vẻ thờ ơ, anh ra khẩu hình với Chu Vưu: Điện thoại di động.
 
Chu Vưu hơi ngây người, nhưng rất nhanh sau đó đã hiểu Giang Triệt đang nói gì, cô lấy điện thoại di động trong túi xách ra, lập tức chuyển chế độ im lặng.
 
Sau khi cô chuyển chế độ im lặng được ba giây, điện thoại liền nhận cuộc gọi từ Tiểu Bạch.
 
Trên lưng Chu Vưu đã rịn một lớp mồ hôi lạnh.
 
Khi điện thoại tự ngắt đổ chuông, Chu Vưu mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Suy nghĩ của cô bây giờ rất rối loạn, không thể tập trung phân biệt được âm thanh bên ngoài.
 
Giang Triệt ép sát tới trước, cô cũng lùi về sau theo bản năng.
 
Nhưng phòng thử đồ nhỏ hẹp, rất nhanh sau đó cô không thể lùi nữa. Cô dán người lên cánh cửa gỗ, lớp mồ hôi lạnh vừa nãy co lại, lưng cảm thấy cực khó chịu.
 
Một tay Giang Triệt chống bên tai cô, anh đến gần, thấp giọng thầm thì: “Anh nói với nhân viên cửa hàng rồi, không còn ai nữa thì đến gọi chúng ta, đừng lo lắng.”
 
“…”
 
Hơi nóng dày đặc phả ra bên tai dường như còn quét xuống đến tận cổ, không khí trong phòng ngập tràn vẻ ái muội.
 
Giang Triệt lại kiên nhẫn giải thích, “Hôm nay mẹ anh bất ngờ tới Tinh Thành, bà ấy không nói trước cho anh biết.
 
Cũng chẳng biết Tô Doanh lấy tin tức từ đâu, nhất quyết muốn đi dạo với mẹ anh. Mẹ anh không thích cô ta, lại ngại vì thể diện của ba anh, không tiện làm cô ta phật ý.
 
Mà tính cách mẹ anh thì khá… Tóm lại là bà ấy rất khó chịu, cho nên gọi điện thoại lừa anh tới đây.”
 
Anh đang nói năng lộn xộn gì đó.
 
Chu Vưu chẳng biết do mình không giỏi suy luận hay lúc này oxy lên não không đủ, tóm lại, cô hoàn toàn không hiểu Giang Triệt đang nói gì.
 
Giang Triệt rất ít khi giải thích mấy chuyện này với người khác, nhưng trong khoảnh khắc kia ở thang máy, không hiểu sao anh lại cảm thấy Chu Vưu đang để ý.
 
Thế mà giờ giải thích xong, Chu Vưu vẫn mang vẻ thờ ơ, anh lại không chắc chắn… có phải bản thân tự đa tình không nữa.
 
“Tóm lại, anh và Tô Doanh không có bất kỳ quan hệ nào, trước kia không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có.”
 
Những lời này Chu Vưu hiểu rõ.
 
Tai cô bất giác đỏ bừng.
 
Giang Triệt nhìn cô rồi lại nhớ đến dáng vẻ lúc cô động tình, cũng giống như bây giờ, hàng mi run run, vành tai ửng đỏ, ngay cả cổ cũng nhiễm sắc hồng nhàn nhạt.
 
Cô không biết mình mê người đến cỡ nào.
 
Không nhịn được, Giang Triệt đặt một nụ hôn xuống vành tai cô, vô cùng nhẹ nhàng, hệt như lông vũ nhẹ nhàng sượt qua.
 
Chu Vưu co rúm lại, quay đầu nhìn anh.
 
Nhưng vẻ mặt anh vẫn như thường.
 
Môi Chu Vưu mấp máy, cô bỗng chốc mê muội, vừa rồi là hôn, hay không cẩn thận đụng phải, hay là… hơi thở quét qua lông tơ trên vành tai?
 
Chu Vưu không chắc chắn quan sát đôi mắt của Giang Triệt, cuối cùng quyết định tiếp tục làm chim cút.
 

Hai người duy trì tư thế ái muội này chờ một hồi lâu, Chu Vưu từ đầu đến cuối đều mím môi, không nói lời nào.
 
Bộ đồ bơi hồng nhạt đã được thay ra bị treo lẻ loi bên cạnh, Giang Triệt cầm lên xem thử, sau đó lại hồi tưởng cái nhìn thoáng qua vừa nãy, trong đầu không tự chủ xuất hiện một số suy nghĩ bậy bạ.
 
Đợi đến khi chân đã tê dại, bên ngoài rốt cuộc mới truyền đến tiếng gõ cửa, nhân viên cửa hàng nhỏ giọng nói: “Trong cửa hàng không còn ai nữa rồi ạ.”
 
Nghe thấy lời này, Chu Vưu như được đại xá, vội vàng đẩy Giang Triệt, mở cửa chạy ra ngoài.
 
Cô đi rất gấp, Giang Triệt dừng lại ở quầy thu ngân, “Tôi muốn mua bộ đồ bơi trong kia, đợi lát nữa tính tiền.”
 
Giang Triệt có eo cao chân dài, anh bước một bằng Chu Vưu bước hai, Chu Vưu có đi nhanh cũng không thoát khỏi anh được.
 
“Em chạy làm gì, xấu hổ à?”
 
“Anh mua đồ bơi cho em rồi, chiều anh sẽ nhờ người đưa đến bộ phận thương hiệu các em, em yên tâm, tuyệt đối kín kẽ.”
 
“Em đã nghe những lời vừa nãy anh giải thích trong phòng thử đồ chưa?”
 
“Em không có gì muốn nói với anh sao?”
 
Chu Vưu đột nhiên dừng bước, dùng dáng vẻ hung dữ trừng anh, “Vậy tôi hỏi anh, lúc nãy anh nói gì với nhân viên cửa hàng?”
 
Giang Triệt không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, anh nhớ lại rồi nói: “Anh nói với cô ta: Bạn gái anh đang ở bên trong, vì giận dỗi nên ra ngoài chơi với bạn, không nghe điện thoại của anh.
 
Anh hỏi cô ta là bạn em đi đâu rồi. Cô ta nói họ vừa đi sang cửa hàng khác, lát nữa sẽ trở lại.
 
Anh lại nói với cô ta, bạn em còn chưa biết chúng ta yêu nhau, bắt gặp sẽ không hay, cho nên chúng ta trốn tạm vào phòng thử đồ, bảo cô ta đợi năm phút, nếu bên ngoài không có ai thì bảo chúng ta đi ra.”
 
Năm phút chưa đủ để gây ra chuyện gì trong phòng thử đồ, hơn nữa Giang Triệt còn nhét cho cô ta hai trăm tệ tiền mặt, cô ta lập tức phối hợp.
 
Giang Triệt thuật lại câu chuyện vô cùng tự nhiên. Chu Vưu nghe xong, tai càng trở nên đỏ hơn, cô đạp anh một cái, sau đó nhỏ giọng mắng, “Lưu manh!”
 
Giang Triệt không thèm để ý, Chu Vưu đi về phía trước, anh cũng đi theo.
 
Mắt thấy mấy người Tiểu Bạch đang dạo ngay ở cửa hàng trước mặt, Chu Vưu vội nghiêng người, trốn sau tấm poster dựng đứng, cô vừa tức giận, vừa có chút bất đắc dĩ, “Tổng giám đốc Giang! Tôi muốn đi ăn với đồng nghiệp, anh đừng đi theo tôi nữa!”
 
“Các em ăn cái gì? Tôi cũng dẫn mẹ đi ăn.”
 
“Ăn lẩu, anh chắc chứ?”
 
“… Thôi khỏi.” Giang Triệt chép miệng, “Vậy em và đồng nghiệp ăn ngon miệng nhé, anh đi mua đồ bơi.”
 
“Không cần!”
 
Giang Triệt chỉ cười cười, lùi về sau hai bước, hơi lắc đầu, sau đó xoay người rời đi tiêu sái.
 
Chu Vưu nhìn bóng lưng của anh, hai tay đưa lên bụm má.
 
Chết mất, vẫn còn nóng thế này.
 
Cô lại nghĩ: Anh sẽ không đi mua đồ bơi thật chứ?
 
Chuyến team building xuất phát vào thứ bảy, bảy rưỡi sáng tập trung, sáu giờ Chu Vưu đã thức dậy.
 
Đã vào cuối thu, buổi tối hơi lạnh, trên núi chắc sẽ lạnh hơn.
 
Cô đã thu dọn hành lý xong xuôi trước một đêm, sau đó còn mang theo một chiếc áo khoác tương đối dày.
 
Cô không xếp bộ đồ bơi mà Giang Triệt mua cho mình vào túi leo núi.
 
Ra khỏi nhà, lúc ấn nút thang máy, trùng hợp gặp phải cậu streamer hàng xóm, cô còn không tập trung chào hỏi với người ta.
 
Thang máy đến, cậu streamer nhường cô vào trước, nhưng cô vẫn bất động. Rồi bỗng nhiên cô nói xin lỗi với người ta, sau đó vội vã chạy về mở cửa, đi vào phòng, tìm thấy bộ đồ bơi thì nhét qua kẽ hở dọc túi vào dưới đáy.
 
Mậu Sơn ở ngoại ô Tinh Thành, ngồi xe bus công ty chừng hơn một giờ mới đến.

 
Núi cũng không cao, điểm cao nhất chỉ hơn bốn trăm mét so với mực nước biển, có điều khá dốc, muốn leo lên thì cần khoảng hai giờ.
 
Tiểu Bạch như bị khối u lười phát tác, mới xuống xe, đứng ở chân núi đã kêu gào muốn đi cáp treo.
 
Có vẻ như người dẫn đội phía trước nắm được tâm lý mọi người, thông báo luôn với bọn họ, “Mọi người khỏi nghĩ đến cáp treo nhé, muốn cũng vô dụng, đi cáp treo thì phải vào từ cửa bên kia kìa.”
 
Trong thoáng chốc, một đám người kêu gào thảm thiết.
 
Chu Vưu vẫn khá ổn, tuy bình thường cô không hay rèn luyện nhưng giờ vẫn có thể kiên trì. Trước kia thi thể dục, cô chưa từng trượt học phần nào.
 
Leo được một nửa, Tiểu Bạch liền cởi áo khoác, thở hồng hộc, kêu gào như lợn bị chọc tiết, “Chị Zoe! Em không xong rồi… Em muốn trăn trối ở đây… trăn trối ở đây, em sắp chết!”
 
Chu Vưu cảm thấy Tiểu Bạch có chút khôi hài, cong môi khích lệ: “Kiên trì một chút, sắp đến rồi.”
 
“Em thật sự không ổn rồi! Chị Zoe, chị không biết đâu, bốn năm học thể dục… em đều tìm, tìm người chạy giúp hết, đúng là đòi mạng!”
 
“Vậy thì lên trước rồi nghỉ một chút, em xem, rẽ hai lần nữa là được nghỉ rồi.” Chu Vưu đưa tay ra, “Em đưa túi cho chị, chị cầm giúp em.”
 
Vào thời điểm này, Tiểu Bạch không thể từ chối, “Chị Zoe, chị, chị tốt quá đi mất!”
 
Chu Vưu cười cười, đưa tay dắt Tiểu Bạch, “Nhanh lên!”
 
Dưới sự cổ vũ của Chu Vưu, hai giờ rưỡi sau, rốt cuộc Tiểu Bạch cũng leo lên đến đỉnh núi.
 
Tiểu Bạch cảm thấy mình là một con mèo vô dụng, hoàn toàn không để ý đến hình tượng nữa, tìm một băng ghế trống nằm vật xuống, không nhúc nhích.
 
Sắc môi của Chu Vưu cũng hơi trắng bệch, mồ hôi lăn xuống bên thái dương, tim đập nhanh bình bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
 
Cô khống chế tốc độ, từ từ uống nước, đồng thời đứng bên góc đài vọng cảnh, xem phong cảnh Tinh Thành.
 
Đứng trên cao, nhìn thấy xa, lời này đúng là nói không sai. Chẳng qua quá trình lên đứng chỗ cao này thật không dễ dàng gì.
 
Chu Vưu hóng gió ở đài vọng cảnh một lát, thân thể rốt cuộc cũng dễ chịu hơn đôi chút.
 
Người dẫn đội để mọi người tùy ý ăn chút gì trước, mười phút sau chụp ảnh chung.
 
Chu Vưu đi mua hai trái bắp, chia một cái cho Tiểu Bạch đang nằm thoi thóp, sau đó khích lệ Tiểu Bạch đứng dậy đi tới đi lui, đừng nằm bất động.
 
Tiểu Bạch uể oải, “Chị Zoe, chị thật sự mạnh mẽ quá, sớm biết để được ngâm suối nước nóng ở khách sạn năm sao phải trải qua quá trình vất vả như vậy, em tình nguyện nằm trên giường nhỏ nhà mình.”
 
“Nhưng em đã leo lên đây rồi, sắp tới có thể hưởng thụ ngay khách sạn nghỉ dưỡng năm sao và suối nước nóng, nghĩ như vậy có phải dễ chịu hơn không?”
 
Tiểu Bạch coi như là nể mặt, miễn cưỡng gật đầu một cái.
 
Chụp xong ảnh tập thể ở đỉnh núi người dẫn đội mới tuyên bố, bọn họ phải đi dọc theo một con đường khác xuống giữa sườn núi, bởi khách sạn không nằm trên đỉnh núi. 
 
Mặt Tiểu Bạch hiện đầy biểu cảm hoài nghi về cuộc sống, Chu Vưu thì dở khóc dở cười.
 
Nhưng khi theo đoàn xuống giữa sườn núi, cô chỉ có thể khóc chứ không cười được nữa ——
 
Giang Triệt mặc áo sơ mi mềm, đeo kính râm, ngồi trên ghế sofa trong đại sảnh khách sạn Thủy Vân Gian, lười biếng chào hỏi mọi người, “Mọi người vất vả rồi.”