Khai Cuộc Tang Thi, Tôi Rút Thẻ Thắng Và Nuôi Đàn Con

Chương 4: C4: Chương 4




Đúng lúc này một con tang thi gần đó nhanh chóng đứng lên, tru một tiếng vọt tới chỗ nữ nhân, nữ nhân theo bản năng nhắm mắt lại khoát tay, quanh thân nhất thời lại xuất hiện một cỗ khí lưu, tang thi xông lên nháy mắt lại bị nàng ném đi.

Một màn không thể tưởng tượng nổi này quả thực làm Nguyễn Ý Tri hoảng sợ, rốt cục hắn nhớ tới một chuyện. Sau khi thiên tai xuất hiện, hình như nghe nói có chút người đột nhiên thức tỉnh năng lực không thể tưởng tượng nổi, được gọi là dị năng, nhưng hắn chưa từng gặp, cho nên đối với việc này trong lòng còn nghi vấn.

Kiếp trước chưa từng gặp qua dị năng giả, không nghĩ tới đời này thế nhưng hắn lại vừa lúc gặp được dị năng giả thức tỉnh.

Nhưng nữ nhân kia hiển nhiên còn chưa ý thức được đang xảy ra chuyện gì, giờ phút này bản thân cũng có chút ngây dại, đồng thời mấy tang bị bị ném đi lại chậm rãi đứng lên.

Nguyễn Ý Tri thở dài, ánh mắt có chút phức tạp.

- Ký chủ muốn giúp nàng sao?

Nguyễn Ý Tri nhỏ giọng nói:

- Cũng không phải giúp nàng, dù sao.. tạp bài cần thăng cấp không phải sao?

997:

- !

Một chút cũng không thành thật!

Nguyễn Ý Tri sụp mắt suy tư, sau đó ánh mắt chợt sáng lên, đem hổ con gọi đi ra.

Cũng may tạp bài gọi về cũng không có đặc hiệu gì, bằng không hắn sẽ bị bại lộ, mặc dù là xuất phát từ một loại tâm tình phức tạp muốn giúp nữ nhân kia một tay, nhưng Nguyễn Ý Tri cũng không ngốc, hiện tại hắn cũng là một con tang thi, đạo lý không phải ta tộc kỳ tâm tất dị (không phải cùng một chủng tộc luôn có ý đồ khác) hắn vẫn hiểu rõ.

Hắn không muốn tiếp tục khiêu chiến phẩm hạnh nhân loại thêm một lần, cho nên hắn đem hổ con gọi đi ra.

Tiểu hổ tể thật sự có chút nhỏ, một chân còn bị tàn tật, nhưng bởi vì cũng không có biện pháp, Nguyễn Ý Tri cũng sẽ không đến nỗi nhờ hắn hỗ trợ, chẳng qua hiện tại thời gian không đợi người, không chấp nhận cho hắn rảnh rỗi nghĩ ra được biện pháp nào khác hơn.


Nguyễn Ý Tri sờ sờ đầu hổ con, thấp giọng nói:

- Cần vất vả con một chút hài nhi, trước giúp ba ba một việc, sau đó ba ba cho con ăn ngon. Chứng kiến mấy con tang thi kia không? Đứa con, giúp ba ba dẫn dụ hai con qua một bên được không?

Đây là biện pháp duy nhất hiện tại mà hắn có thể nghĩ ra, hắn không thể ra mặt, còn nữa hiện tại hắn cũng là tang thi, đối mặt tang thi khác cũng không có lực hấp dẫn, căn bản không thể dẫn dụ tang thi rời đi, nhưng hổ con thì khác.

Nhưng hắn đương nhiên cũng sẽ không để cho hổ con xảy ra sự cố, nếu hổ con gặp được nguy hiểm, hắn sẽ lập tức đem hổ con thu hồi.

Nguyễn Ý Tri khẩn trương hề hề nhìn chằm chằm hổ con, sợ hắn nghe không hiểu, cũng may tiểu thiên hổ nghe hiểu ý tứ của hắn, trên mặt lông xù thoáng hiện vẻ suy tư nhân tính hóa, sau đó mới gật gật đầu, Nguyễn Ý Tri cũng nhẹ nhàng thở ra.

Vốn định nhặt lậu, không nghĩ tới còn cần cứu người, với hắn mà nói có chút khó khăn, hắn biết rõ sức chiến đấu của chính mình, cho nên chỉ làm cho hổ con dẫn dụ hai con tang thi rời đi.

Nghĩ tới đây, thần sắc hắn khẩn trương, chậm rãi thở ra, sau đó lặng lẽ đem hổ con thả ra ngoài.

Hổ con phi thường thông minh, hắn thật cẩn thận dụ dỗ hai con tang thi bị ném ra xa nhất, sau đó liền xoay người bỏ chạy. Hai con tang thi phía trước đã đứng lên không có cảm giác gì, mục tiêu minh xác bổ nhào về hướng nữ nhân.

Nguyễn Ý Tri liếc nhìn nữ nhân, sau đó lập tức xoay người đuổi theo hổ con.

Ít nhiều vừa rồi đã thích ứng, bằng không hiện tại hắn có thể đuổi theo hay không vẫn là một vấn đề.

Hổ con chạy trốn còn rất nhanh, ít nhất không làm cho tang thi bắt được, như là chơi diều đem tang thi dẫn tới bên cạnh một tảng đá lớn, vẻ mặt Nguyễn Ý Tri ngưng trọng, nhặt một hòn đá bén nhọn dưới đất, đợi hổ con dụ hai con tang thi tới gần liền lập tức đem hắn thu trở về.

Mất đi mục tiêu tang thi nhất thời ngây dại, Nguyễn Ý Tri bước nhanh tới phía sau tang thi, chậm rãi nhắm hai mắt, giơ cao hòn đá, một giây sau hung hăng đập mạnh lên đầu tang thi, đập ngã một con lại tiếp tục đập con còn lại.

May mắn chính hắn cũng là tang thi, hai tang thi kia căn bản không có phản kháng, Nguyễn Ý Tri cũng không kéo dài thời gian, nhắm mắt điên cuồng đập xuống, trên mặt còn bị văng không ít máu, lúc này càng thêm ô uế.

Trường hợp thật sự huyết tinh, cũng may không ai nhìn thấy.

- 997, cậu kiểm tra được năng lượng ở nơi nào?


Nguyễn Ý Tri đập mệt mỏi, thấy hai tang thi không còn động đậy, ngã ngồi dưới đất dùng ống tay áo lau mặt.

997 quét xuống, nói:

- Trong đầu của bọn hắn, có một viên tinh hạch, yên tâm đập, tinh hạch thật cứng.

Nguyễn Ý Tri nghe vậy cầm hòn đá, liên tục đâm vào đầu tang thi, mất một phen sức lực mới thấy được tinh hạch hơi tỏa sáng. Hai viên tinh hạch này cũng không lớn, trong suốt lại có chút lam, nhưng hiện tại trong tình huống này cũng không cho hắn quyền chọn lựa, có được đã không tệ rồi.

Nguyễn Ý Tri cau mày đem tinh hạch lôi ra ngoài, mắt nhìn bàn tay dơ bẩn của mình sắc mặt càng trắng, hắn run rẩy đem tinh hạch lau lau trên quần áo, mãi tới lau sạch sẽ diễn cảm mới buông lỏng, sau đó đi qua một bên.

- Làm sao thăng cấp? Trực tiếp cho ăn?

997:

- Đúng vậy, trực tiếp đút cho hắn thì tốt rồi.

Vì thế Nguyễn Ý Tri lại gọi về tiểu thiên hổ, sau đó đem hai viên tinh hạch đưa tới bên miệng hắn:

- Ăn đi đứa con.

Tiểu thiên hổ ngồi một bên, yên lặng nhìn bàn tay của hắn vươn ra, trong mắt toát ra một tia phức tạp.

Hắn nhìn Nguyễn Ý Tri vô cùng dơ bẩn, con ngươi khẽ động, tư nguyên như vậy người này nói cho liền cho hắn, rõ ràng hắn chỉ là một con hổ tàn tật mà thôi.

Rõ ràng.. hắn cũng đã bị bỏ quên.


Trên đầu truyền tới xúc cảm kỳ quái, tiểu thiên hổ chợt hoàn hồn, tránh thoát bàn tay của Nguyễn Ý Tri, sau đó mới cúi đầu đem tinh hạch điêu vào trong miệng, bắt đầu chuyên chú ăn tinh hạch, thanh âm răng rắc còn rất thanh thúy.

Hàm răng thật khỏe.

Nguyễn Ý Tri cảm thán một câu, nhân lúc này tay hắn lanh lẹ x0a nắn đầu hổ một phen, sau đó làm như không có việc gì nói:

- Cũng không biết bên kia thế nào, đi xem một chút đi, quay về nhìn xem, bên kia còn có năm viên đâu!

Tiểu thiên hổ:

- !

A!

Nguyễn Ý Tri hoàn toàn không chê, dù sao hết thảy vừa mới bắt đầu, chút tinh hạch ấy cũng không tính thiếu, hơn nữa bên kia còn có ước chừng bảy viên đâu!

Đối với hắn hiện tại mà nói, muỗi có nhỏ đi nữa cũng là thịt, không thể buông tha.

Cũng không biết hổ con cần bao nhiêu tinh hạch, vừa rồi thời gian có chút gấp gáp hắn còn chưa kịp xem tin tức của hổ con, tìm cơ hội phải nhìn xem một chút.

Sau thoáng suy tư, Nguyễn Ý Tri cũng tạm thời đem việc này buông xuống.

Hổ con nằm trong lòng cũng đã ăn xong hai viên tinh hạch, còn li3m li3m miệng, ra vẻ còn chưa thỏa mãn.

Tâm tình Nguyễn Ý Tri phức tạp, cũng không biết tiểu gia hòa này gặp phải chuyện gì, chân tàn tật không nói, còn gầy nhom, tình thương của cha nhất thời phun trào, nâng tay muốn xoa đầu hổ con.

Nhưng lần này thất bại, hổ con như biết trước động tác của hắn nên đầu linh hoạt né tránh.

Nguyễn Ý Tri:

- !

Hổ con cũng thật có cá tính.


Không tiếp tục kéo dài thời gian, Nguyễn Ý Tri đem hổ con thu trở về. Mang theo tiểu tử này sẽ biến thành bia ngắm di động, thật dễ dàng bị tang thi hoặc sinh vật biến dị khác chú ý tới, rừng cây này có chút quỷ dị, hắn phải cẩn thận một ít.

Vừa nghĩ hắn vừa theo đường cũ quay lại, tận lực không gây ra động tĩnh quá lớn, phòng ngừa bị nữ nhân kia phát hiện.

Đây chính là năng lực giả thức tỉnh dị năng, tuy nói là mới thức tỉnh, nhưng hắn nhất định là đánh không lại, hắn chẳng qua chỉ là một con tang thi bình thường mà thôi.

Hắn hiểu rõ năng lực của chính mình, tạm thời còn chưa muốn tìm cái chết, sau đó quay về địa phương khi nãy ẩn núp lên, cẩn thận lộ ra đôi mắt, tính toán nhìn xem tình huống chiến trường.

Kết quả vừa lúc nhìn thấy nữ nhân kia thở hổn hển, ánh mắt tàn nhẫn điều khiển trận gió vô hình đem hai tang thi chém đứt đầu.

Tuy rằng không phải chính mình bị chặt đầu, nhưng hắn vẫn cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, vẻ mặt có chút ngây dại.

Cảm giác.. đối phương tựa hồ cũng không cần sự hỗ trợ của hắn, chỉ chốc lát nàng đã vận dụng dị năng quen thuộc như vậy, đây là thiên phú sao?

Đang nghĩ tới đây, hắn phát hiện sau khi hai tang thi ngã xuống nữ nhân kia cũng giống như mất đi khí lực ngã ngồi dưới đất, nàng bình phục lại hơi thở, nhìn quanh bốn phía, cũng không lập tức rời đi.

Nguyễn Ý Tri còn đang nghi hoặc thì nữ nhân kia đột nhiên lên tiếng:

- Cảm ơn.

Nguyễn Ý Tri sửng sốt, nữ nhân phát hiện hắn?

Nhưng đối phương cũng không giúp hắn giải thích nghi hoặc, nói xong câu đó nàng xé miếng vải trên người băng bó vết thương, bật dậy, toàn thân mang theo sát khí hướng ngoài bìa rừng đi ra.

Vừa nhìn bộ dáng này của nàng, hắn liền biết nàng muốn đi tìm nam nhân khi nãy tính sổ.

Nhất thời hắn có chút thổn thức, nhân sinh chính là như vậy, vĩnh viễn không ai biết một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì, nam nhân kia phỏng chừng cũng không ngờ nữ nhân này lại vẫn thức tỉnh được dị năng trước hiểm cảnh.

Đợi thân ảnh nữ nhân biến mất trong rừng cây nhỏ, Nguyễn Ý Tri đi ra, thẳng tới chỗ mấy tang thi bị chặt đầu.

Tinh hạch, năm viên!

Nguyễn Ý Tri cảm khái, nhanh chóng lấy ra tinh hạch trong đầu chúng nó.