Im Đi Tớ Không Nghe

Chương 22: Vui vẻ




Ghê gớm rồi đấy

Úc Lạc Thừa về đúng lúc ký túc xá tắt đèn.

"Má nó." Lữ Văn Thụy lau tóc bước ra từ nhà vệ sinh, thấy cậu lù lù ở cửa nên giật thót, bực mình hỏi: "Cậu làm gì vậy Úc Lạc Thừa?"

Úc Lạc Thừa thở hổn hển, nương theo ánh đèn hành lang ngoái đầu nhìn cậu ta, sau đó cúi đầu đáp: "Không có gì."

Trên hành lang vang lên tiếng gõ cửa của ông bác quản lý ký túc: "Ngủ đi ngủ đi! Tắt đèn! Đừng nói chuyện nữa—-- 405 đang làm gì vậy!"”

Giọng nói gắt gỏng của ông mang đến cảm giác cực kỳ an toàn cho Úc Lạc Thừa. Tạ Diêu thò đầu từ giường trên: "Sao có mình cậu về thế, Túc Lễ đâu?"

Úc Lạc Thừa nghe thấy tên Túc Lễ là da đầu ngứa râm ran: "Không, không biết."

"Không phải hai người cùng đi siêu thị à? Cậu ta sẽ không bị nhốt bên ngoài chứ…"

Giọng của Tạ Diêu và Lữ Văn Thuỵ vang lên trong bóng tối vô cùng rõ ràng. Úc Lạc Thừa nhanh chóng quẳng cặp lên giường trên, ra ban công lấy thau và quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh.

Chẳng được bao lâu cửa lại được mở ra, đóng lại.

"Túc Lễ, vừa đi đâu đấy?" Là giọng nói của Tạ Diêu.

"Mua ít đồ ăn vặt, để Úc Lạc Thừa về trước." Túc Lễ cười đáp. Còn có tiếng bao nilon vang lên, chắc là đang chia đồ ăn.

"Úc Lạc Thừa đâu?"

"Đi giặt đồ rồi." Là giọng nói khó chịu của Lữ Văn Thụy: "Cậu giặt nhanh lên Úc Lạc Thừa! Ồn người khác ngủ không được!"

Úc Lạc Thừa nghe vậy liền gia tăng tốc độ tay. Đèn pin cạnh chân nhấp nháy hai lần. Cửa nhà tắm bỗng bị đẩy ra, đôi mắt ngậm cười của Túc Lễ cực kì âm u trong tia sáng chập chờn.

[Ồ, trốn trong nhà vệ sinh à, tới liền.]

"Chạy nhanh thế làm gì? Không đợi tớ nữa." Túc Lễ bước vô, vòng tay ra đóng cửa nhà vệ sinh lại.

Úc Lạc Thừa lùi về sau một bước, nắm chặt quần áo đang ướt chèm nhẹp.

"Đập tớ một mặt đầy đất không bỏ, còn định lấy đồ đánh tớ?" Túc Lễ đè thấp giọng, bước về phía cậu.

Nhà vệ sinh cực kì chật hẹp. Hắn đi chưa tới hai bước đã ép Úc Lạc Thừa vào góc tường, thậm chí còn giữ quần áo trong tay cậu trước. Trên người Túc Lễ có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hắc đến độ Úc Lạc Thừa quặn thắt cả bụng.

Nhà vệ sinh nam ở trường số 7 luôn tràn ngập trong mùi thuốc lá và mùi hôi thối khó chịu.

Chiếc đèn pin cạnh chân chớp tắt hai lần rồi hết pin, chỉ còn ánh sáng từ ngoài hành lang ở ô cửa sổ phía trên.

"Thừa Thừa." Túc Lễ lại gần cậu, cặp mắt cười lên nét dịu dàng, đắc ý nhìn gương mặt tái nhợt của cậu: "Thật sự không cân nhắc thêm chút sao?"

[Sao có thể ngoan như vậy… Nói chuyện còn không dám nói lớn tiếng. Dù mình làm chuyện bất cứ gì với cậu ấy… Chắc cậu ấy cũng chả dám phản kháng. Thích hợp làm thỏ con của mình quá rồi, mình nhất định sẽ nuôi cho thật tốt.]

"Không." Úc Lạc Thừa dán chặt lưng vào vách tường ướt át lạnh lẽo. Bàn tay nắm lấy quần áo hẵng còn run rẩy. Cậu nâng giọng, lặp lại lần nữa: "Cậu muốn nuôi thỏ thì đến cửa hàng thú cưng mua một con ấy."

Túc Lễ vô cảm nhìn chòng chọc cậu hồi lâu, bỗng dưng vịn vai cậu bật cười. Hắn cũng thầm cười lớn trong bụng, Úc Lạc Thừa bị ồn ào ù cả tai.

"Cậu, cười cái gì?!" Úc Lạc Thừa cố làm cho giọng mình trở nên cực kỳ hung dữ, đoạn lại bị người ta tức giận xoa đầu.

Túc Lễ cười cười kéo khoá quần xuống.

Úc Lạc Thừa phát khiếp trơ mắt nhìn hắn. Sau đó, Túc Lễ xoay người hướng vào bồn vệ sinh.

[Aaaaa ông đây nín mắc chết rồi! Biết sớm thì đâu có uống nhiều nước ở văn phòng!! Má, đã ghê—]

Úc Lạc Thừa dựa vào tường thở phào, sau đó ôm quần áo, trong tiếng nước chảy tí tách dần dần đỏ mặt.

Cậu đã đứng đây mà Túc Lễ còn đi vệ sinh trước mặt cậu, lại đứng gần vậy. Mặc dù bọn họ từng đi vệ sinh chung, nhưng đó là đi chung. Còn khi không hắn lại như này… Túc Lễ có bị điên không hả?!

[Hơi quê á nha, cơ mà con người có ba cái gấp, này cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi. Chắc Úc Lạc Thừa cũng có lúc nhịn không nổi mà… Ơ, mình nhớ lần trước đứng tiểu chung với cậu ấy—]

Úc Lạc Thừa ráng nhịn nỗi niềm cầm đồ quất hắn, cất lời ngắt ngang: “Cậu xong rồi thì ra ngoài ngay.”

Túc Lễ nhấn nút xả, xoay người lại khom xuống kéo khoá quần, cười gằn: "Hồi nãy tớ đùa với cậu đấy, sợ thật à?"

[Phải nghĩ cách để ẵm cậu ta về tay, chậc chậc, xử sao đây? Gan đã nhỏ, doạ quá thì mất vui, tuy là trông có vẻ hơi thiếu tiền nhưng cũng khá khí phách đó. Không vội quá được, aaaa. Cơ mà giờ mình muốn chơi cậu ta liền. Không không không, kiên nhẫn chút, mèo bắt chuột còn vờn nửa ngày mà, sức chịu đựng của con người cũng có giới thiệu. Dẹp đê, thử làm bạn với cậu ta trước, rồi để cậu ta thành pet của mình sau…]

Úc Lạc Thừa nghe giọng nói chòng ghẹo dịu dàng, nhưng trong đầu lại hiện ra tiếng lòng vừa nóng nảy vừa hăm hở của hắn. Nụ cười của Túc Lễ đứng trước mặt cậu dần thay đổi.

Mùi thuốc lá trên người của Túc Lễ cũng đang nhắc nhở cậu mọi lúc mọi nơi.

"Không có sợ, hồi nãy cho tớ xin lỗi." Úc Lạc Thừa vờ bình tĩnh nói: "Tớ, thực ra có vấn đề về tinh thần. Tuy là chụp x-quang không ra, nhưng chắc chắn là có bệnh. Tớ cũng, đang đùa với cậu thôi."

Lúc nói xạo cậu sẽ lắp bắp trong vô thức. Nhưng Túc Lễ không phải người tốt, hắn nói dối cũng chẳng buồn nhột.

[Hê hê, con thỏ bệnh tật, càng thú vị.]

“.........” Úc Lạc Thừa khom xuống ôm thau giặt lên: "Tớ đi phơi quần áo!"

Túc Lễ nhìn cậu chạy nhanh như gió. Hắn mở vòi nước bắt đầu rửa tay, cụp mắt nhìn bọt nước.

Dáng vẻ Úc Lạc Thừa đỏ mặt đáng yêu thật.

Hệt như búp bê.

Khớp ngón tay màu hồng hồng, xinh quá.

Muốn thay quần áo cho cậu ấy để chơi.

Ban công cách xa nhà vệ sinh. Lữ Văn Thuỵ và Tạ Diêu đang nhỏ giọng nói chuyện, Úc Lạc Thừa không nghe được tiếng lòng Túc Lễ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng phơi nốt quần áo rồi leo lên giường đi ngủ.

Vừa nhắm mắt lại thì bị ngón tay ươn ướt sượt qua tai, khiến cả người Úc Lạc Thừa run rẩy.

“Đèn pin của cậu.” Túc Lễ đặt đèn pin bên gối cậu, thấp giọng nói: “Hình như hết pin rồi.”

“Cảm ơn.” Úc Lạc Thừa nhét đèn pin vào trong chăn.

“Không có chi.” Túc Lễ cười cười, vắt khăn lên vai rồi vào nhà vệ sinh.

Rất nhanh đã vang lên tiếng nước chảy.

Đúng, Túc Lễ nhất định phải đi tắm, nếu không người khác sẽ nghe được mùi thuốc lá trên người hắn. Hắn đó giờ lúc nào cũng giả làm học sinh ngoan, chắc chắn sẽ không để lộ sơ hở… Úc Lạc Thừa suy nghĩ miên man, cứ thế mà thiếp đi.

Ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên từ sáng sớm.

Một hồi lâu sau, Túc Lễ mới ngáp một cái, bò ra khỏi chăn, mặc quần áo xong cũng không nghe thấy động tĩnh gì từ giường trên, giơ tay gõ thành giường: “Úc Lạc Thừa, dậy đi.”

"Cậu ấy đi từ lâu rồi." Tạ Diêu xỏ dép vào nhà vệ sinh: “Còn chưa báo thức là tôi đã nghe tiếng mở cửa rồi.”

"Đi sớm thế à?" Túc Lễ kéo đồng phục lên.

Tiếng của Lữ Văn Thụy vang vọng từ bồn rửa mặt: "Tuần sau là thi tháng rồi, chắc là đang ráng học hành.”

"Má— Làm tao hết hồn à!" Tạ Diêu rú lên, bắt đầu chửi kháy.

Túc Lễ nhìn chăn được gấp gọn gàng ở giường trên, nhếch khoé miệng.

——

Úc Lạc Thừa vừa từ văn phòng về thì gặp đúng ngay Túc Lễ và Tạ Diêu đang lên lầu. Cậu dừng bước, đợi Túc Lễ rẽ sang phía tay vịn bên kia mới bắt đầu đi lên. Tiếng lòng của hắn thoắt ẩn thoắt hiện, nghe không rõ lắm.

Trong lớp có kha khá các bạn đang đọc bài buổi sáng. Vào lúc này, âm thanh ồn ào vào tai Úc Lạc Thừa là âm thanh tự nhiên. Túc Lễ đứng trên bục giảng quan sát buổi đọc sáng. Cậu cúi đầu đi ngang bục, nhanh chóng trở về chỗ ngồi.

Túc Lễ cuộn góc giấy của sách văn trong tay, híp mắt nhìn.

Giọng đọc sách của Úc Lạc Thừa rất nhỏ. Cậu học đi học lại mấy lần rồi vẫn chưa thể học thuộc hết bài khoá, không nhịn được ngước lên nhìn đồng hồ trên tường. Kết quả bất thình lình chạm mắt với Túc Lễ.

Túc Lễ nhìn cậu nở nụ cười dịu dàng còn hiền khô.

Úc Lạc Thừa né liền, gục đầu xuống.

Buổi đọc sáng vừa xong là lúc chạy bộ, Túc Lễ cố tình thả chậm mấy bước, đứng đợi ở cửa sau lớp, Úc Lạc Thừa đó giờ quen đi cửa này. Sau đó, hắn trơ mắt nhìn Úc Lạc Thừa đi vòng nguyên đường ra cửa trước.

“.......” Túc Lễ nhướng mày.

“Đợi ai vậy, đi thôi!” Lâm Duệ bước tới khoác cổ hắn, dắt hắn đi trước, trêu đùa: “Úc Lạc Thừa chọc gì cậu?”

“Hở? Cậu ấy đâu chọc tôi.” Túc Lễ phì cười, đẩy kính.

“Không chọc cậu thì cậu nhìn chòng chọc cậu ta cả buổi đọc sáng làm gì? Hù người ta tái xẩm mặt mày rồi kìa.” Lâm Duệ bảo: “Cậu ấy nhát gan lắm.”

Túc Lễ ngoái đầu nhìn hắn cười: “Cậu đọc bài nhìn cậu ấy làm gì?”

“Hê, vô tình liếc cái thôi.” Lâm Duệ đấm hắn một cái: “Cậu là lớp trưởng cũng đâu thể dễ dãi vậy được.”

Túc Lễ thụi cùi chỏ vào bụng hắn, Lâm Duệ ôm bụng gào: “Moá! Cậu làm thiệt à?!”

“Cậu động tay động chân trước mà.” Túc Lễ cười tủm tỉm: “Này gọi là ‘ăn miếng trả miếng’ nhé.”

“Thằng quỷ mặt dày này.” Lâm Duệ túm cổ nháo với hắn.

Úc Lạc Thừa nhìn Túc Lễ bị Lâm Duệ bám dính, tức thì thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đổi chỗ với người khác, đứng ngoài cùng bên trái của hàng thứ hai đếm lên trong nhóm chạy bộ. Túc Lễ đứng ngoài cùng bên phải của hàng thứ nhất đếm lên. Tiếng hô hò lớn đến mức cậu không nghe thấy tiếng lòng của hắn.

Mọi thứ đều cực kì hợp lý.

Cậu cụp mắt, nhìn bãi cỏ sân trường dưới chân, mím môi.

Chạy xong mà Túc Lễ vẫn chưa bắt được người. Úc Lạc Thừa nhảy cóc thẳng lên lầu dạy học y chang con thỏ, rõ rành rành khiến hắn tức cười.

Chạy nhanh thì sao, đợi lát nữa vào tiết cũng phải ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn đấy thôi.

Đừng hòng chạy.

Hắn thong thả lên lầu với Lâm Duệ, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng hoan hô của Bộ Phong Gia: “Lão Trịnh quá là sáng suốt luôn! Tụi mình không thể phụ lòng của lão Trịnh được! Úc Lạc Thừa, tụi mình nhất định mãi bên nhau!”

Túc Lễ cau mày bước vô lớp. Hắn thấy bàn của Úc Lạc Thừa bị dời đến cạnh Bộ Phong Gia, mà chỗ ngồi trước đó của Úc Lạc Thừa đã bị bạn cùng bàn của Bộ Phong Gia thế vào.

Bộ Phong Gia khoái chí ôm Úc Lạc Thừa, vỗ lên lưng cậu. Nụ cười trên môi Úc Lạc Thừa còn chưa phai, nhìn… ngứa mắt vãi.

Còn rất ư là không vui.

Túc Lễ đẩy kính: “Úc Lạc Thừa, sao hai người tự tiện đổi chỗ ngồi thế?”

“Lão Trịnh đồng ý rồi, tôi ngồi cạnh cửa ồn lắm, còn nhìn không rõ bảng. Úc Lạc Thừa thì thấy bên cửa sổ nắng quá nên là bọn tôi đi tìm lão Trịnh luôn."

Bạn cùng bàn mới của Túc Lễ là một bạn nam với gương mặt phúc hậu và cơ thể cường tráng, tên là Triệu La Tinh, cười bảo: "Lớp trưởng, sau này tụi mình là bạn cùng bàn rồi."

Túc Lễ cười mỉm, mắt thì nhìn Úc Lạc Thừa.

Úc Lạc Thừa đang ngoảnh đầu nói chuyện với Bộ Phong Gia. Không biết Bộ Phong Gia nói với Úc Lạc Thừa cái gì mà cậu cười, gật gật đầu: "Được, tớ đi với cậu."

[Chậc.]