Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế

Chương 107: C107: Tạm thời để bọn họ sống thêm mấy ngày




Trong nháy mắt toàn bộ kim loan đại điện đều xôn xao, đám văn võ bá quan ầm ĩ bàn tán, ngay cả hai lão hoàng thúc không nhịn được mà hỏi: "Hoàng chất, đến giờ ngươi còn chưa thành thân, nhi tử từ đâu ra?"

Thậm chí Trịnh thái hậu còn buột miệng thốt lên: "Sao ngươi có thể có nhi tử chứ!"

Một tên thái giám có thể có nhi tử? Đây thật là chuyện cười lớn!

"Vì sao bổn vương không thể có nhi tử?" Tiêu Hãn chậm rãi dời ánh mắt, nhìn thiên tử ngồi trên long ỷ, không nhanh không chậm nói: "Hoàng huynh không sinh được nhi tử, chẳng lẽ coi người trên đời này không thể sinh được nhi tử sao?”

Hoàng đế bị ánh mắt sắc bén của ông ấy làm kinh ngạc, lại cảm thấy một tia chột dạ, đang muốn mở miệng lên tiếng, lại nghe Trịnh thái hậu ở phía sau rèm nói: "Dù ngươi có nhi tử thì sao? Ngươi cùng những cung nữ tỳ nữ sinh ra hài tử, sao có thể giống như tiểu quận vương ưu tú?"

Tiêu Hãn gần như muốn cười ra tiếng, trên gương mặt lộ ra vẻ khinh thường, hất cằm nói: "Sợ là thái hậu nương nương đang nói giỡn? Con ta không bằng cái người ngoài cửa kia sao?" Tiêu Hãn ngẩng đầu, nhìn hoàng đế ngồi trên ngai rồng, tiếp tục nói: "Không phải vừa rồi hoàng huynh khen hắn văn thao vũ lược, kinh luân đầy bụng, chính là rường cột nước nhà sao?"

"Ngươi... Ngươi... Ngươi nói cái gì..." Hoàng đế từ trên ngai rồng đứng dậy: "Ai... ai là nhi tử của ngươi?"

Gương mặt Tiêu Hãn nghiêm nghị, dáng người đứng thẳng, trong ánh mặt lạnh lẽo lộ ra mấy phần thản nhiên, chậm rãi nói: "Con ta chính là kim khoa Trạng Nguyên Tô Cẩn Sâm. "

"..."

Một lần nữa trong điện xôn xao, càng không thể lấn át âm thanh bàn tán nhỏ to của đám quan viên, tính cả Tô Cẩn Sâm cùng lẫn hai người thi cao trung khác, đều đứng hàng cuối ở đại điện.

Tầm mắt của mọi người không hẹn mà cùng tứ phương tám hướng bắn đến, Tô Cẩn Sâm đứng ở nơi đó, một tay ôm quyền, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt thản nhiên, khí vũ hiên ngang.


Lúc mới triệu kiến kim khoa trạng nguyên, hắn còn thu liễm tài năng, cung kính và khiêm tốn, trong đại điện rất nhiều người đều cũng không có chú ý tới hắn. Đến cả hoàng đế... cũng bởi vì hắn quỳ quá xa cũng không có thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng bây giờ... Với khí thế bức người như vậy, rồng chương phượng tư, dường như đám người thấy dáng vẻ năm đó Thụy vương xuất chinh, dáng vẻ áo đẹp ngựa khỏe.

Cảnh vương cao tuổi là người đầu tiên từ ghế đứng lên, hoảng sợ nói: "Cái này... Đây thật sự là con của thụy vương! Thái hậu nương nương!"

Trịnh thái hậu ở phía sau màn dây, không nhìn rõ dáng vẻ của Tô Cẩn Sâm, nhưng đầu ngón tay đã ấn vào lòng bàn tay, cả người ngồi trên ghế khẽ run lên, chỉ cắn răng nói: "Hoàng đế bệnh nặng, bây giờ đã chọn được người nối dõi, sắp đăng cơ làm thái tử, đột nhiên Thụy vương lại nổ lên, vậy chẳng phải muốn cướp ngôi sao?"

"Sao có thể nói là cướp ngôi? Là lời nói vừa rồi của hoàng huynh, ngài ấy bằng lòng sắc phong con ta làm thái tử, cả triều văn võ đều là nhân chứng, quân vô hí ngôn, chẳng lẽ Thái hậu nương nương không có nghe thấy sao?"

Tiêu Hãn nhìn hoàng đế, vẻ mặt còn có chút cao ngạo, tiếp tục nói: "Hoàng huynh, người xem nhi tử ta như thế nào? Trạng Nguyên tài giỏi, rường cột nước nhà, tương lại đại Ngụy có một quân chủ anh minh như vậy, nhất định có thể kéo dài và bảo vệ cơ nghiệp muôn đời!"

"Ngươi... ngươi..." Hoàng đế chỉ vào ông ấy, đầu ngón tay run rẩy, cơ thể chán nản té xuống long ỷ.

Nhưng Tiêu Hãn lại mở miệng nói: "Liêm vương, sao ngươi còn chưa nhận ra con của mình? "

Gương mặt Liêm vương đầy nghi ngờ, lại từ trên ghế đứng lên, mới đến gần cửa đại điện, đã thấy một tiểu thái giám lôi kéo Tiêu Dật giả kia nói: "Tiểu quận vương, người đừng có chạy!"

Sắc mặt Liêm vương thay đổi, chỉ vào Tiêu Dật giả kia nói: "Hắn... Hắn... hắn không phải là nhi tử của ta!" Liêm vương quay đầu hỏi: "Thái hậu nương nương, nhi tử ta đâu? Người đem con ta... giấu ở đâu?”

Trịnh thái hậu trốn ở phía sau rèm cơ thể mềm nhũn, ngồi xuống ghế, kéo lão thái giám ở bên người bà ta, giọng nói nhỏ xuống: "Nhanh... mau xuất cung, để Vĩnh định hầu mang theo binh mã của 5 thành cùng người của Cẩm y vệ, lập tức đến đây hộ giá!"

Rồi lại nâng cao giọng nói, giả vờ bình tĩnh nói: "Liêm vương nói đùa, đó chính là nhi tử Tiêu Dật của ngươi mà!"


Tiểu thái giám kia áp giải tên Tiêu Dật giả kia lên đại điện, Liêm vương xoay người, từng bước một đi về phía trước, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn ta nói: "Ngươi là ai, sao ngươi lại giả thành nhi tử của ta?"

Tiêu Dật giả kia bị dọa đến tè ra quần, mắt thấy Trịnh Thái hậu đã hết hi vọng, chỉ run lẩy bẩy nói: "Ta ta ta... Ta không biết, họ họ bọn họ... nói là chết rồi."

Liêm Vương biến sắc, vọt tới phía sau long ỷ, vén màn lên, kéo cổ tay Trịnh thái hậu nói: "Ngươi... giết nhi tử ta!"

Trịnh Thái hậu bị dọa đến cả người run lên, bức màn bị rơi xuống đất, bà ta ngẩng đầu, nhìn rõ gương mặt của Tiêu Hãn.

** ** **

"Ăn đi, sao lại không ăn?"

Tô lão thái thái gắp một khối bánh ngọt như ý bỏ vào trong đĩa Tô Hiểu Nguyệt, chính mình cũng không ăn, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng.

Từ nhỏ Tô Hiểu Nguyệt đã bị Từ thị chiều hư, cũng không có thân thiết gì với tổ mẫu, chỉ mới hai năm này, nàng lớn lên ở trước mặt này, tình cảm hai người mới tăng hơn nhiều. Bà ấy vẫn luôn biết tương lai đứa cháu gái này sẽ có phúc, lại không ngờ có phúc đến như thế, không ngờ vậy mà Tô gia có thể sinh ra một thái tử phi, thật sự là làm cho lão thái thái vô cùng bất ngờ.

"Tôn nữ... Không muốn ăn." Trong lòng Tô Hiểu Nguyệt có tâm sự, sao có thể nuốt trôi được, chỉ cúi đầu, ngay cả đũa cũng buông xuống.

Lão thái thái cũng không biết Tô Cẩn Sâm đã nói với nàng bao nhiêu, cũng không thể tùy tiện mở miệng an ủi, chỉ nói: "Hôm nay Ngọ môn yết bảng, cũng không biết huynh trưởng con đứng thứ mấy, có cơ hội tiến cung diện thánh không."

Tô Hiểu Nguyệt siết chặt chiếc khăn, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại là có tiểu nha hoàn đứng ở cửa ra vào vẫy tay về phía Thanh Hạnh, người kia đi ra sau một lát, chỉ lại trở lại trong sảnh, thì thầm bên tai Tô Hiểu Nguyệt: "Hồng Tiên tỷ tỷ đã về, nói sợ Vĩnh định hầu sẽ đem người đến Hầu phủ tìm nàng ấy, nên sẽ ra ngoài tránh một thời gian, chờ mọi chuyện qua đi sẽ trở về."


Chợt vẻ mặt Tô Hiểu Nguyệt biến sắc, chỉ vội vàng đứng lên, hành lễ với lão thái thái rồi nói: "Tổ mẫu, tôn nữ có việc nên phải đi trước."

Lão thái thái cũng không có giữ nàng lại, chỉ mở miệng nói: "Con đi đi."

Hồng Tiên đang ở Ngưng hương các thu dọn đồ đạc, thấy Tô Hiểu Nguyệt trở về, chỉ đáp lời: "Cô nương yên tâm, hôm qua nô tỳ đã lừa Vĩnh định hầu ra ngoại ô kinh thành, hôm nay đã trộm lệnh bài của hắn hồi kinh, chỉ sợ lúc này hắn ta còn chưa có vào thành đâu!"

Bởi vì chuyện đại điển lập trữ mấy ngày nay, kinh thành tăng cường tuần tra nghiêm phòng, người có chức vị mang theo quan binh thị vệ ra vào cửa thành, đều nhất định phải có lệnh bài.

Tô Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút nói: "Trước tiên ngươi đừng có vội đi, có lẽ qua hôm nay, ngươi cũng không cần trốn nữa."

** ** **

Trên đại điện lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng tạo ra tiếng vang.

Trịnh Thái hậu bị Liêm vương lôi kéo, không cách nào thoát thân, bỗng nhiên gương mặt trở nên dữ tợn, chỉ nghiêm nghị quát: "Các ngươi đây là muốn bức vua thoái vị hay sao? Xem chúng ta cô nhi quả mẫu, không có người cậy vào, liền muốn mưu phản sao? Các ngươi là những nghịch thần!"

"Lời của thái hậu nương nương sai rồi."

Vẫn luôn hầu trong điện, Vân thủ phụ không nói lời nào bỗng nhiên đứng ra khỏi hàng, quỳ lạy dập đầu nói: "Thụy vương đã có dòng dõi, dựa theo tổ chế đại Ngụy, vì bảo đảm huyết thống hoàng thất, nên sắc phong con ngài ấy làm thái tử, hơn nữa thế tử Thụy vương chính là một người tài giỏi, sau này Đại Ngụy có một thái tử như vậy, quả thật là phúc của một quốc gia, Thái hậu cung kinh kính lễ độ, phụ tá bệ hạ gần hai mươi năm, bây giờ lại chọn người kế vị thái tử, trăm năm về sau, cũng không thẹn với tiên đế."

"Ngươi... Ngươi..." Trịnh Thái hậu tức giận đến sắc mặt cũng thay đổi, cái lão hồ ly Vân thủ phụ này, đơn giản chính là gió chiều nào thay chiều đó.

Ngay khi Vân thủ phụ vừa nói xong, cả triều văn võ đều tán thành nói: "Xin bệ hạ minh giám, xin thái hậu nương nương thuận theo ý trời, tuân thủ tổ chế."


"Các ngươi..." Hoàng đế vẫn ngồi ở trên long ỷ, nhưng lại đã như ngồi bàn chông, đột nhiên trong đầu hắn ta hiện lên một câu: Thiếu nợ... Tóm lại vẫn là phải trả.

"Trẫm... Trẫm viết chiếu chỉ này!" Hoàng đế ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn Sâm đang đứng ở cuối hàng đại điện cách đó không xa, người kia như trích tiên trên trời, đứng ở nơi đó đơn độc và yên tĩnh, bình thản ung dung, mây trôi nước chảy.

Thật sự là buồn cười... Hắn ta khâm điểm kim khoa Trạng Nguyên, vậy mà là cháu ruột của mình, lại lấy đi thiên hạ này của mình.

"Bệ hạ thánh minh!" Tất cả chúng thần hô vạn tuế, đều cúi đầu quỳ lạy.

Mắt thấy đại thế đã mất, Trịnh Thái hậu khó khăn lui về phía sau hai bước, chán nản ngã xuống.

** ** **

Tảo triều đã tản đi, Tiêu Hãn vẫn còn ở lại trong kim loan bảo điện.

Tất cả quá khứ, rõ ràng trước mắt, sau khi hận thù ngập trời đã báo xong, còn lại chính là sự yên bình mà ông ấy không thể tưởng tượng được.

Ông ấy đưa tay vuốt ve Cửu Long Hí Châu mạ vàng trên ghế kim long, đầu rồng được khắc trên lan can sinh động như thật, long trảo cứng cáp hữu lực, cho thấy sự uy nghiêm và uy quyền vô tận của hoàng quyền.

Tô Cẩn Sâm đứng ở dưới bậc thang, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hãn, hỏi ông ấy nói: "Phụ vương không muốn làm hoàng đế sao?"

Tiêu Hãn cúi đầu, yên lặng một lát, mới chậm rãi ngước mắt nói: "Nếu mà không có con, ta liền một đao giết hai người kia, lại làm mấy năm Hoàng đế chơi đùa, nhưng bây giờ... Vi phụ còn muốn kiếm một thanh danh tốt cho con." Chỉ có để Tô Cẩn Sâm danh chính ngôn thuận kế vị, cả triều văn võ mới có thể ủng hộ ông ấy, sử quan mới có thể ở dưới ngòi bút lưu tình.

Mà những mộng tưởng thuở thiếu niên kia, chỉ có thể dựa vào Tô Cẩn Sâm mà thực hiện.

"Phụ vương không giết bọn họ, nhi thần lại không thể nhẫn." Tô Cẩn Sâm xoay người, nhìn về bầu trong xanh ở ngoài đại điện, sóng mây quỷ quyệt đã tán đi, bao quanh bốn phía cung điện, nhà cao liên miên, khí thế hoàng thành thu hết vào trong mắt hắn, hắn nghĩ nghĩ, thản nhiên nói: "Nhưng tình cảm của phụ vương dành cho con, nhi thần cũng không đành lòng cô phụ, liền tạm thời để bọn họ sống thêm mấy ngày."