Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 33: Hư hư thật thật




Bình Thị, Nam Dương quân quân doanh, Văn Sính cước bộ vội vàng tiến đến Tần Hiệt đại doanh, tiếng bước chân dồn dập đánh thức Tần Hiệt đang mơ màng ngủ, dưới sự dìu đỡ của Trâu Tĩnh vươn vai ngáp dài ngồi dậy.

" Tỉ phu, thám mã vừa hồi báo, lúc trời sắp tối có vạn tên lưu khấu rời Phục Dương, bôn sát đến Tùy Huyền."

Tần Hiệt nghe thế cả kinh, thất thanh nói: " Tám Trăm Lưu Khấu chỉ có tám trăm người, như thế nào lại đến vạn tặc chúng?"

Văn Sính nói: " Thám mã đã nhìn rõ ràng, đích xác có vạn tặc chúng, đốt đuốc sáng trưng, đội ngũ kéo dài có đến mười dặm."

Tần Hiệt nói: " Vậy phải làm sao mới tốt đây? Nhưng không biết là Hoàng Cân ở chỗ nào đột nhiên lại cùng Mã Dược lưu khấu hội họp đây? Cứ như thế này, đại sự nguy cấp khó có thể kiểm soát được nữa."

Trâu Tĩnh trầm tư một chút, trầm giọng nói: " Đại nhân bất tất âu lo, tặc khấu vẫn thường thích hiệp khỏa dân chúng để khoa trương thanh thế, nay Mã Dược mặc dù đến vạn tặc chúng, kì thật là bách tính Phục Dương, binh lính có thể chiến đấu vẫn không quá ngàn cựu bộ. Loại ô hợp chi chúng đó, chúng tất có dị tâm, Mã Dược có hành vi như thế, có thể nói tự chuốc lấy diệt vong."

Tần Hiệt vỗ lên trán một cái, thoải mái nói: " Bổn quan triền miên bệnh tật, phương thốn lẫn lộn, máy mắn có Tử Du tương trợ, nếu không đại sự hết rồi."

Trâu Tĩnh cung kính nói: " Vì đại nhân hiệu khuyển mã chi lao, cũng là một phần trong công việc của hạ quan."

Tần Hiệt vui vẻ gật đầu nói: " Nay lưu khấu nếu như Tử Du sở đoán, bỏ Phục Dương mà lấy Tùy Huyền, Mã Dược tự đi vào tử lộ, phá tặc chính tại lúc này, truyền lệnh, nhanh chóng triệu tập chư tướng đến đại doanh nghị sự."

Sau ba tiếng trống, Thái Mạo, Hoàng Trung, Nguy Hòa toàn bộ nghe tin mà đến.

Tần Hiệt dưới sự dìu dắt của Trâu Tĩnh và Văn Sính lảo đảo đứng lên, hít thật sâu một ngụm lãnh khí, thấp giọng nói: " Tám Trăm Lưu Khấu hiệp khỏa bách tính Phục Dương, vào lúc gần tối đã bỏ Phục Dương mà nam hạ, muốn lấy Tùy Huyền, thời cơ phá giặc đã đến, Hoàng Trung nghe lệnh."

" Có."

Hoàng Trung ngểnh đầu bước lên trước một bước, hai tay chắp chào.

" Lệnh cho người suất quân 1000, khinh trang (trang bị nhẹ) tật tiến chiếm lấy Bình Lâm, cắt đứt đường chạy trốn hướng đông của lưu khấu."

" Tuân lệnh."

" Ngụy Hòa nghe lệnh."

" Có."

" Lệnh cho ngươi mang 1000 binh, khinh trang tật tiến chiếm lấy Canh Hương, cắt đứt đường di chuyển hướng tây của lưu khấu."

" Tuân lệnh."

" Thái Mạo nghe lệnh."

" Lệnh cho người suất 1500 quân, theo đuôi tặc khấu yểm sát, ngăn cản đường lui về phía bắc của tặc khấu."

" Tuân lệnh."

" Trâu Tĩnh, Văn Sính, hãy suất 500 người theo bổn quan tiến đóng Phục Dương, tọa trấn trung quân."

" Tuân lệnh."

" Chư vị tướng quan hãy phái nhiều thám mã, nghiêm mật giám sát, khi có hành tung tặc khấu lập tức thông báo hai lộ nhân mã bên ngoài, bất kỳ lộ nào gặp phải tập kích, cũng không được tham chiến, đợi hai lộ binh mã bên ngoài chạy đến hình thành hợp vây, phép giao chiến là phấn đấu chấm dứt mọi việc tại một trận này, triệt để tiêu diệt cổ tặc khấu ngoan cố này."

Hoàng Trung mày rậm nhíu khẽ, hỏi: " Đại nhân, nếu lưu khấu thấy sự không đúng, vòng qua Tùy Huyền chạy đi Giang Hạ, như thế phải làm sao?"

Tần Hiệt cùng Trâu Tĩnh trao nhau một cái ánh mắt, trong mắt nổi lên một mảnh hàn ý dày đặc, thấp giọng nói: " Như thế, hãy phối hợp với binh mã Giang Hạ tại một dãy nam Tùy Huyền, Bình Lục – Nam Tân thiết lập bức tường hợp vây, tặc tướng Mã Dược, tử kì đến vậy!

Nhìn thấy chư tướng trong mắt lộ vẻ mê hoặc, Trâu Tĩnh đưa tay lên cẩm bạch đại đồ (địa đồ bằng lụa) nặng nề vỗ một cái, giải thích: " Đại nhân đã bát trăm dặm hỏa tốc truyền thư, thỉnh cầu Giang Hạ Thái thú Vương Mẫn đại nhân phái binh Sóc Liêu Thủy bắc thượng, lấy một dãy Nam Tân đến An Lục trở kích lưu khấu, nếu như Tám Trăm Lưu Khấu đâm đầu vào, chúng ta ba đường binh mã theo đuôi yểm sát mà đến thành bốn mặt hợp vây, đại cục đã định vậy."

Hoàng Trung chư tướng tòan bộ đều lộ vẻ ngạc nhiên trong mắt.

Tần Hiệt nói: " Chư tướng nhanh chóng điểm binh mã chỉnh tề, lập tức xuất phát."

" Không tốt rồi, có người tập doanh, nhanh nhanh hộ vệ trung quân, bảo vệ đại nhân." nguồn TruyenFull.vn

" Hộ vệ trung quân, bảo vệ đại nhân."

Tần Hiệt tiếng nói vừa dứt, ngoài trướng liền vang lên tiếng hò hét lộn xộn, vang thấu vào đại doanh, trong đó còn xen lẫn tiếng binh sĩ tức giận chửi rủa cùng với tiếng quân quan quát mắng truy đuổi, mờ hô còn cò tiếng binh khí giao tranh thanh thúy, nghe thanh thế tựa như có người xông vào quân doanh, nhắm thẳng đại doanh mà đến. Hoàng Trung sắc mặt đột nhiên trầm xuống, đó là người nào? Ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà dám đột nhập đại doanh hành thích?"

" Đại nhân đừng vội kinh hoảng, để mặt tướng đợi mạt tướng lấy đầu người đến ngay lập tức."

Hoàng Trung buông xuống một câu hung ác, xoay người muốn ra khỏi trướng, Trâu Tĩnh đột nhiên đầu mày khẽ nhíu, trầm giọng nói: " Hán Thăng huynh chậm bước, nghe thanh âm hình như là xá muội Ngọc Nương."

" Ngọc Nương?" Tần Hiệt sắc mặt thoáng động, nghi hoặc hỏi: " Ngọc Nương không phải là rơi vào tay giặc rồi sao? Như thế nào lại xuất hiện ở Bình Thị?"

Trâu Tĩnh nói: " Đợi hạ quan xuất doanh xem thử liền biết."

Trâu Tĩnh dưới sự hộ vệ của Hoàng Trung và Ngụy Hòa ra khỏi đại doanh, chỉ thấy doanh trung dĩ nhiên đã đại loạn, một con ngựa đang phi nhanh đột phá sự cản trở dày đạc của quan quân, chạy thẳng đến đại doanh, trên lưng ngựa là một nàng thiếu nữ yểu điệu, đem một thanh trường thương múa như tát nước, lướt qua quan quân như ba phân lãng liệt, không người nào có thể ngăn nàng trong chốc lát.

Trâu Tĩnh dưới ánh lửa nhìn kĩ, không phải muội muội Trâu Ngọc Nương còn ai vào đây nữa.

" Dừng tay, nhanh dừng tay, tất cả dừng tay!" Tâu Tĩnh quát dừng quan quân, quay qua Trâu Ngọc Nương thất thanh hỏi: " Tiểu muội, muội như thế nào lại đến đây?"

" Đại ca, việc nói ra dài lắm, huynh nhanh mang ta đến gặp Tần đại nhân, tiểu muội có quân tình khẩn cấp cần bẩm báo."

Từ nơi lưu khấu, Trâu Ngọc Nương biết Tần Hiệt Nam Dương binh đã đến Bình Thị, cho nên sau khi thoát thân liền vội vàng chạy đến Binh Thị, bởi vì nàng biết Tám Trăm Lưu Khấu kì thực không có chân chính đánh đến Tùy Huyền, Mã Dược đã tại Phục Dươnng giăng ra một cái lưới lớn, âm thầm chờ đợi Tần Hiệt không hề phòng bị chui đầu vào, sau đó đem vị trưởng quan lớn nhất của Nam Dương quận này bắt giữ.

Tần Hiệt vừa chết, Nam Dương mất đi Thái thú, tất nhiên quần long vô thủ, đối với việc truy đuổi Tám Trăm Lưu Khấu phân băng li tích (ý là tan rã), lúc đó, toàn bộ Nam Dương không phải là để tùy ý Tám Trăm Lưu Khấu qua lại tự nhiên, muốn gì được nấy sao? KHông phải là càng nhiều nữ nhân như nàng gặp phải tai ương sao? Phải thụ hành vi cầm thụ của Mã Dược và Tám Trăm Lưu Khấu sao?

Trâu Tĩnh nói: " Tiểu muội, muội về là tốt rồi, có chuyện gì đợi sau hẵng nói, bây giờ đại quân lập tức khởi hành rồi không được làm loạn thêm nữa."

Trâu Ngọc Nương vội vàng nói: " Đại ca, đại quân không thể khởi hành, Mã Dược Tám Trăm Lưu Khấu cũng không có nam hạ Tùy Huyền, nam hạ chỉ là Phục Dương bách tính, là nghi binh, Tám Trăm Lưu Khấu đại bộ phận tặc chúng kì thật còn mại phục trong rừng rậm ở thành bắc, đang đợi Tần đại nhân chui đầu vào đó."

Trâu Tĩnh lẫm nhiên nói: " Tiểu muội, muội nói cái gì?"

Trâu Ngọc Nương vội vàng nói: " Đại ca, Mã Dược sớm đã liệu đến chúng ta sẽ ở trên đường nam hạ thiết kế đối phó Tám Trăm Lưu Khấu, cho nên tương kế tựu kế, bày ra điệu bộ nam hạ chiếm Tùy Huyền, thực tế lại tại Phục Dương tĩnh đợi thời cơ, một khi Nam Dương đại quân theo đuôi nam hạ, Tám Trăm Lưu Khấu sẽ xuất hết phục binh, liện lạc với nội ứng đã cài trong thành từ trước, nhất cử trọng chiếm Phục Dương."

Trâu Tĩnh bỗng nhiên biến sắc nói: " Muội nói cái gì!?"

Không thể trách Trâu Tĩnh biến sắc, nếu như Mã Dược thật sự thiết đặt như thế, Nam Dương quan quân cũng vẫn án nguyên theo kế sách mà hành động, Hoàng Trung, Thái Mạo, Ngụy Hòa suất các lộ nhân mã nam hạ truy kích, vậy thì Tần Hiệt và Trâu Tĩnh sẽ suất 500 người còn lại tạo trấn Phục Dương, chờ đợi tiền phương báo tiệp, lúc đó, nếu như Mã Dược phục binh xuất ra hết, trong chiếm Phục Dương, điều đó có nghĩa gì?

Có nghĩa là Trâu Tĩnh cùng Tần Hiệt toàn bộ sẽ thành Tám Trăm Lưu Khấu tù binh nha! Tên Mã Dược này, tâm kế không ngờ thâm độc như thế, một khi thành sự, Nam Dương ba quân vô đầu bất hành (ý là không có lãnh đạo không thể hành động), tự nhiên không chiến mà loạn, tình thế nguy hiểm à. Nghĩ đến chỗ kinh hiểm, Trâu Tĩnh sớm đã xuất ra một thân mồ hôi lạnh, kinh sợ nhìn thoáng qua Trâu Ngọc Nương một cái, hỏi: " Tiểu muội, lời ấy là thật chứ?"

Trâu Ngọc Nương nói: " Tiểu muội tự mình nghe thấy, câu câu đều thật."

Trâu Tĩnh hít một ngụm lãnh khí, hướng Trâu Ngọc Nương nói: " Đi, cùng đại ca một đường đi gặp Tần đại nhân."

………………………………………

Gió bắc gào thét, trăng sao ảm đạm.

Dưới bầu trời u ám, một chi quân đội năm sáu trăm người đang hướng phương nam mai đầu tật tiến (ý nói bí mật hành quân), Mã Dược thần tình ngưng sương, đi trước nhất trong đội ngũ, Bùi Nguyên Thiệu giục ngựa xách đao, như hình với bóng theo sau Mã Dược.

Bùi Nguyên Thiệu cuối cùng dấu không được sự đắc ý giữa hai hàng lông mày, ngửa mặt lên trời cười lớn ba tiếng, sang sảng nói: " Ha ha ha, Bá Tề, đợi Tần Hiệt mang Nam Dương binh tại Phục Dương phát hiện ra thế này, muốn dụ sáu trăm phục binh chúng ta ra thì người của chúng ta sớm đã xa ngoài trăm dặm rồi, hơn nữa thừa dịp hư không chiếm lấy Tùy Huyền, thống khoái, ha ha ha, thật sự là thống khoái."

Trong bóng tối, Mã Dược nồng đạm ý cười, sự tình chỉ như thế mà thôi sao?