Hôn Nhân Không Trọn Vẹn

Chương 45: Chương 45





Lam Nhược Vũ cùng Từ Bách Vũ đi vào trong bữa tiệc , Lộ Lục Quân nhìn thấy cô liền đi đến , quan tâm hỏi han
“ Em đi đâu nãy giờ vậy ? “
Lam Nhược Vũ khẽ cười “ Em ôn lại chút chuyện với A Vũ thôi , anh không cần phải lo lắng cho em.


Hắn liếc nhìn Từ Bách Vũ , anh cũng đối mắt nhìn lại , nụ cười mang theo vẻ khiêu khích.

Lộ Lục Quân hừ lạnh , cởi áo ngoài khoác lên người cô
“ Anh đưa em về.


“ Được ! “
Cô cùng hắn quay lưng rời đi , Từ Bách Vũ đứng đó nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô , trong lòng đầy luyến tiếc.

Phục vụ nam đi đến đưa cho anh một ly rượu vang , Từ Bách Vũ không một chút phòng bị liền uống cạn một hơi , ly rượu bị anh uống sạch sau đó đặt lại trên khay.

Nam phục vụ như đạt được ý muốn liền mỉm cười rời đi , hành động này đều lọt vào mắt Mộ Thư Nhiên, môi nở nụ cười đắc ý.


Vài phút sau , cả người anh trở nên khó chịu , cả người bắt đầu nóng ran như bị lửa thiêu đốt , đầu trở nên choáng váng không đứng vững , cả người dựa vào bàn bên cạnh , hơi thở dồn dập.

Anh đây là bị bỏ thuốc sao ? Mẹ kiếp , là tên khốn kiếp nào dám bỏ thuốc anh ?
Từ Bách Vũ loạng choạng rời khỏi buổi tiệc , anh muốn trở về nhà ngâm mình trong nước lạnh giải đi cơn nóng bức khó chịu này.

Từ Thành nhìn anh rời khỏi liền đánh mắt về phía Mộ Thư Nhiên , cô ta dường như hiểu ý nhanh chóng chạy theo phía sau.

A Vũ , đừng trách ta.

…..
Lộ Lục Quân lái xe chở Lam Nhược Vũ trở về biệt thự ở ngoại thành, trên xe cả hai đều im lặng không nói gì.

Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ , tâm trạng đầy phức tạp.

Hắn đưa mắt nhìn về phía cô “ Em với Từ Bách Vũ kia có gì với nhau sao ? “
Cô khẽ cười , nụ cười ẩn ý nhiều sự châm chọc
“ Ý anh là sao ? Em với anh ấy chỉ là bạn , lúc trước cũng nhờ có anh ấy mà em mới có thể nhìn lại được.


Lộ Lục Quân nhíu mày “ Vậy em có từng thích cậu ta chưa ? “
Lời nói này như nói trúng vào tim đen của cô , Lam Nhược Vũ cũng không biết là cô có thích anh hay không ? Hay chỉ là bởi vì cảm động về những gì anh làm cho cô , mang tình cảm biết ơn anh ? Cô thật sự không biết !
Thấy cô im lặng , trong lòng Lộ Lục Quân càng trở nên khó chịu , tay nắm vô lăng siết chặt.

Lam Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn hắn , đôi mắt sáng long lanh như vì sao trên trời “ Em chỉ đối với anh ấy là lòng biết ơn thôi.

Em bây giờ không phải là vợ của anh sao ? Trái tim em giờ thuộc về anh ! “
Nói ra câu này , Lam Nhược Vũ thầm kinh tởm , nhiều năm trước cô yêu hắn là thật nhưng bây giờ lời yêu này nói ra lại khiến cô ghê tởm nó.

Lộ Lục Quân nghe được , bàn tay nắm vô lăng bất giác buông lỏng , khoé môi cong lên đầy hài lòng.


Chiếc xe chạy nhanh trên con đường vắng, đêm tối mù mịt.

…..
Từ Bách Vũ thuê một phòng ở khách sạn gần đó , cả người nóng ran , hơi thở dồn dập đến mất khó chịu, loạng choạng cầm lấy thẻ phòng đi về phía thang máy, Mộ Thư Nhiên nhanh chân bước vào bên trong , tay đỡ lấy anh , giọng dịu dàng vang lên
“ A Vũ , em đỡ anh.


Từ Bách Vũ nhíu mày nhìn người đứng bên cạnh mình, hình ảnh mờ ảo , bóng dáng Lam Nhược Vũ lúc hiện lúc ẩn xuất hiện trước mắt , nụ cười đáng yêu mà anh nhung nhớ
“ Tiểu… Tiểu Vũ ? “
Mộ Thư Nhiên nghe anh gọi tên người phụ nữ khác thì có chút chua xót, cô ta gượng cười
“ Em là Thư Nhiên , Tiểu Thư Nhiên của anh ! “
Từ Bách Vũ nhanh chóng lấy lại tinh thần , hất tay cô ta sang một bên , hít một hơi sâu kiềm chế sự khó chịu trong người , lạnh giọng
“ Ai cho cô bước vào đây ? Mau rời khỏi đây ngay lập tức ! “
“ Nhưng… Anh không phải đang khó chịu sao ? Em giúp anh , em đưa anh về phòng ! “
“ Không cần ! “
Ting !
Cửa thang máy mở ra , Từ Bách Vũ nhanh chóng bước ra bên ngoài , tìm số phòng của mình , dùng thẻ phòng mở cửa , loạng choạng đi vào bên trong , vốn muốn đóng cửa phòng lại nhưng bị Mộ Thư Nhiên nhanh chân bước vào.

Cô ta đóng cửa , khoá trái cửa lại , từng bước đi đến ôm anh từ phía sau , bàn tay mát lạnh sờ soạng trên cơ thể anh khiến Từ Bách Vũ ngày càng trở nên khó chịu , rít lên một tiếng
“ Dừng tay ! Nếu như cô không muốn chết ! “

Mộ Thư Nhiên không để ý đến lời đe doạ của anh , còn đưa ra lời dụ dỗ “ Không phải anh đang rất khó chịu sao ? Để em giúp anh ? Dù gì chúng ta cũng sắp đính hôn rồi … “
Anh đưa tay gỡ cánh tay của cô ta ra khỏi người mình , mạnh tay đẩy cô ta ra xa “ Là cô hạ thuốc tôi ? Mẹ kiếp , cô cũng gan đấy ? “
Mộ Thư Nhiên nhìn anh , ánh mắt đầy sự thâm tình “ Em hạ thuốc anh chỉ vì em yêu anh , muốn anh thuộc về em thôi ! Tại sao anh lại không chú ý đến em chứ ? Chúng ta trước kia hạnh phúc như vậy , tại sao bây giờ anh không yêu em nữa ? “
Từ Bách Vũ cắn răng kiềm chế , giọng khàn đi
“ Trước kia do tôi mù quáng nên mới yêu cô , là do cô bất chấp bỏ rơi tôi , bây giờ trở về muốn hạ thuốc tôi , để được gả vào Từ gia làm thiếu phu nhân sao ? Cô đúng là lòng dạ độc ác đấy”
Mộ Thư Nhiên chạy đến ôm lấy anh , đầu dựa vào ngực anh “ A Vũ , em yêu anh , em muốn ở bên cạnh anh , năm đó em bỏ anh là em sai , nhưng bây giờ em đã trở về , chúng ta bắt đầu lại có được không ? “
Từ Bách Vũ đau đầu nhíu chặt mi tâm , sức lực đẩy cô ta cũng không còn nhiều , cơ thể như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm, khó chịu đến cùng cực.

Mộ Thư Nhiên ngẩn đầu , chân nhón lên muốn hôn anh thì bị anh nghiêng đầu né tránh , cô ta cắn chặt răng nhẫn nhịn , tay đẩy mạnh anh ngã xuống giường , tự mình cởi y phục trên cơ thể , sau đó cởi chiếc áo sơ mi trên người anh ra , bàn tay mát lạnh chạm vào ngực anh
“ A Vũ , hãy để em giúp anh ! “
Trước mắt Từ Bách Vũ là hình ảnh của người con gái anh yêu , gương mặt Lam Nhược Vũ dần xuất hiện trước mắt đang nở nụ cười với anh
“ Tiểu Vũ ! “
Mộ Thư Nhiên dần cuối người xuống.

——-
Đoán xem Bách Vũ sẽ là sạch hay không sạch ?