Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 47




Sáng sớm hôm sau, Tề Nhạc Nhân tỉnh dậy trong ánh hoàng hôn, trong giấc mơ cách đây không lâu, cậu mơ thấy mình giết người và bị giết, hết lần này đến lần khác; cái chết dính đầy huyết tinh nửa mơ nửa tỉnh tra tấn cậu, may mà tiếng gõ cửa đánh thức cậu.

Vùng đất Hoàng Hôn quanh năm bao phủ dưới ánh hoàng hôn, theo thời gian càng lâu quan niệm của mọi người sẽ trở nên đạm bạc hơn. Chẳng sợ có đồng hồ họ cũng không thể xác định bây giờ là “ban ngày” hay “đêm tối”, sau thời gian dài giờ làm việc và nghỉ ngơi của mọi người không khỏi rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Tiếng gõ cửa vẫn đều đều nhịp nhàng, Tề Nhạc Nhân mặc thêm quần áo, mang dép lê đi ra mở cửa.

Cửa mở, Trần Bách Thất ôm tay đứng ở ngoài cửa, nhìn cậu đánh giá từ đầu đến chân. Tề Nhạc Nhân vuốt tóc của mình, giọng nói khàn khàn giống như vừa chui ra khỏi mộ: “Làm sao vậy?”

“Mặc quần áo vào, đi với tôi.” Trần Bách Thất nói.

“Đi đâu?” Tề Nhạc Nhân không hiểu.

“Đi xem Lục Hữu Hân.”

Tề Nhạc Nhân sửng sốt: “Cô ấy không phải đã chết sao?”

Trần Bách Thất dựa vào cửa nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, cho nên đi tảo mộ ok?”

“… Được rồi, chờ tôi.” Tề Nhạc Nhân vội vàng trở về rửa mặt, mặc quần áo tốt đi theo Trần Bách Thất đến bãi biển.

Loading...

“Tôi nghĩ quan hệ giữa cô và Lục Hữu Hân không tốt lắm.” Tề Nhạc Nhân nói trên đường đi.

Trần Bách Thất khi nghe cậu nói nhiệm vụ “Hiến Tế Phù Thủy” biết Lục Hữu Hân đã chết, nàng lúc đó chỉ là kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện cảm xúc mất mát bi thương. Cậu thầm nghĩ hai người chắc chỉ là sơ giao, không ngờ Trần Bách Thất thế nhưng sẽ đi tảo mộ cho cô nàng.

Trần Bách Thất đút hai tay vào túi, bước đi vội vàng: “Trước đây, chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ, trao đổi một chút tin tức, cũng không quá thân. Ninh Chu quen thuộc cô ấy rất rõ, hẳn coi như bạn bè.”

Tề Nhạc Nhân rũ mắt, không hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng mơ hồ hiểu được tại sao Lục Hữu Hân lại tốt bụng nhắc nhở bọn họ trước khi chết; dù sao rốt cuộc vẫn là bằng hữu với Ninh Chu, nếu không cô ấy hà tất phí tâm này làm gì.

Trên bờ biển, một chiếc du thuyền lớn nhỏ đậu trên bờ, hai người lên thuyền, Trần Bách Thất cầm lái, chiếc thuyền kiểu cổ này phát ra tiếng động cơ gầm rú; che kín hơi nước trắng xóa từ ống khói, sau khi con thuyền chạy nhanh kéo ra một làn sương trắng trên biển.

Tề Nhạc Nhân có chút tò mò không biết bọn họ sẽ đi đâu, nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, dù sao thì sẽ sớm biết thôi.

“Tới biển rồi không khí cuối cùng cũng tốt hơn. Tôi thật sự không chịu nổi mùi dầu kia.” Trần Bách Thất hút một điếu thuốc, tàn thuốc theo gió cháy rất nhanh, một tay cô kẹp điếu thuốc một tay giữ bánh lái để điều khiển phương hướng.

“Tôi cũng không thích lắm... Lại nói tôi thật sự không hiểu lắm nguồn năng lượng Thế Giới Ác Mộng, nghe nói không phải than đá cũng không phải dầu mỏ, mà là một ác ma kết tinh?” Tề Nhạc Nhân nhớ rõ trong trò chơi cậu đã nghe thấy NPC nói về vấn đề này, có điều không nói sâu về nó.

“Tạ ơn trời đất không phải than đá, bằng không nơi nơi là sương mù.”

Trần Bách Thất bĩu môi nói tiếp: “Thế Giới Ác Mộng khoa học kỹ thuật rất kỳ quái, trong hơi nước vật chất đã phát triển đến mức đăng phong tạo cực, không có vấn đề gì về việc sử dụng điện; nhưng những năng lượng khác vẫn dừng ở giai đoạn than đá và đốt cháy, ha, phải cảm tạ ác ma xâm lược vào Thế Giới Ác Mộng hơn 20 năm trước, mặc dù nó mang lại thiệt hại lớn, nhưng cũng cho phép nhân loại khám phá ra một nguồn năng lượng mới——ác ma kết tinh.”

Tề Nhạc Nhân vểnh tai nghe Trần Bách Thất nói về truyện xưa ác ma kết tinh.

“Ác ma kết tinh đến từ chính thi thể của ác ma, những ác ma bị săn giết có thể thu hoạch loại tinh thể này trong cơ thể chúng, có thể nói đây là đỉnh cao ngưng kết của sức mạnh ác ma. Nếu thời gian dài giao tiếp với ác ma kết tinh, nhân loại thậm chí gặp nguy hiểm bị ác ma hóa, biến thành một con quái vật cấp thấp không có lý trí. Tuy nhiên, có người đã sớm phát hiện ra loại sức mạnh thần kỳ từ loại kết tinh này.”

“Sức mạnh gì?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Trần Bách Thất ném tàn thuốc, hất tóc theo gió biển, kính bảo hộ làm khó nhìn thấy ánh mắt cô, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô đang cười: “Sức mạnh làm dòng nước sôi trào. Cậu đoán xem, đem ác ma kết tinh lớn như móng tay ném vào một bể nước, có thể làm nước sôi trong bao lâu?”

Giống như cho Natri vào nước không? Tề Nhạc Nhân suy nghĩ, cố gắng hết sức suy đoán lớn mật: “Một giờ?”

“Hahaha, đáp án thật là bảo thủ.” Trần Bách Thất cười to, giọng nói tản mạn trong gió biển: “Ba ngày ba đêm, ổn định làm nước sôi trào. Giờ cậu đã hiểu vì sao động cơ hơi nước là vương của thế giới này rồi chứ?”

“Nếu ném đủ nhiều ác ma kết tinh vào trong đại dương bao la, có lẽ đại dương bao la sẽ sôi trào; đó là sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.” Trần Bách Thất cao giọng nói.

Trong thế giới thực không có vật thể nào có thể thay đổi hoàn toàn Thế Giới Ác Mộng hay cấu trúc khoa học kỹ thuật của Vùng Đất Hoàng Hôn; kết tinh ác ma thuần túy có hiệu suất cao làm máy hơi nước chú định được loại bỏ chiếm vị trí chủ lưu. Chẳng sợ phát hiện ra điện trong tương lai, con người vẫn sử dụng hơi nước phát điện, chứ không phải sức nước để tạo ra phát điện nhiệt điện.

Đáng tiếc ở một thế giới khác ngoài Vùng Đất Hoàng Hôn và Vùng Đất Bình Minh, con người vẫn sống trong thời kỳ nguyên thủy giống như thời Trung cổ, bị ác ma thống trị.

Trên biển sương bay mù mịt, thuyền lái suốt trong sương mù, vô tình ngay cả hoàng hôn cũng bị phá tan trong sương mù, bốn phía sương mù dày đặc sương trắng không dứt từ ngoài biển bao phủ lấy con thuyền nhỏ này.

Trần Bách Thất nhảy khỏi bục, treo đèn ở đuôi tàu.

Ánh sáng vàng soi sáng sương mù giữa thế giới, Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm mặt biển, trên mặt biển dường như có thứ gì đó động đậy, một đoàn vật thể màu đen... Rầm một tiếng va vào thân tàu gỉ sét, phía dưới nước vong hồn lộ ra nửa đầu sưng to, phía sau độ hư thối cao như bánh màn thầu lên men gồ ghề lồi lõm, vô cùng khủng b0 dị thường.

“Đây là cái gì?!” Tề Nhạc Nhân lùi lại một bước, giọng nói của cậu trở nên cao vút.

Trần Bạch Thất liếc cậu một cái: “Thủy quỷ mà thôi, tránh ra, chúng sẽ không đi lên.”

Theo lời của nàng, sương trắng trong ánh sáng vàng dần dần tiêu tán, trên biển cũng lộ ra một thông lộ ánh trăng. Kia không biết ánh hoàng hôn từ lúc nào biến mất thay vào đó là ánh trăng, trên mặt biển những thủy quỷ này dường như sợ hãi ánh trăng thuần tịnh, sôi nổi trốn vào giữa biển trốn đến chỗ sâu trong sương mù.

Con thuyền lại xuất phát, dọc theo con đường biển đẹp như mơ dưới ánh trăng, chạy về phía trước có thể nhìn thấy một hòn đảo nhỏ.

Hòn đảo vẫn còn bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng, Trần Bách Thất ném một chiếc đèn pin cho Tề Nhạc Nhân, chiếc đèn pin này rất nặng, đầu to tay cầm đơn giản, có khí chất cổ quái tục tằng; Tề Nhạc Nhân sau khi nghiên cứu một thời gian, rất hứng thú với công nghệ Thế Giới Ác Mộng.

“Mặt trời đã lặn, chúng ta hiện đã rời khỏi phạm vi Vùng Đất Hoàng Hôn, qua vùng biển vong linh có thể tìm thấy hòn đảo nhỏ này. Chỗ này được người chơi phát hiện nhiều năm trước, hóa ra người chơi đã chết sẽ hình thành bia mộ trên đảo, trên bia mộ có ghi thông tin cá nhân; lúc sau người chơi sẽ đến đây để phúng viếng bạn tốt của mình, coi như tảo mộ đi.”

Trần Bách Thất mang theo Tề Nhạc Nhân lên bậc thang, đi qua một tầng mộ địa: “Chúng ta bây giờ đi ngang qua bia mộ người chơi hơn 20 năm trước, những người đó hẳn đều đã chết; dù sao mỗi tháng một lần nhiệm vụ cưỡng chế càng ngày càng khó. Đến năm thứ ba là một đường ranh giới, đem những người chơi ngày thường không tiến thủ đào thải, hơn 20 năm, hai ba trăm lần nhiệm vụ cưỡng chế... Ây dà, độ khó đại khái có thể so với khai thiên tích địa luôn ấy chớ.”

Giọng nói mang chút tuyệt vọng của Trần Bách Thất khiến Tề Nhạc Nhân cảm thấy có chút áp lực, cậu hỏi: “Cho dù Vùng Đất Bình Minh vẫn phải thực hiện nhiệm vụ bắt buộc sao? Không có cách nào thoát khỏi loại luân hồi này à?”

“Tôi không biết, cũng không có người chứng minh qua. Có lẽ cho đến khi ai đó hoàn thành nhiệm vụ chung cực những điều này mới kết thúc, tất cả những điều này chỉ là truyền thuyết giữa những người chơi; dù sao Thế Giới Ác Mộng không phải trò chơi gì, mà đây là thế giới chân thực.” Trần Bách Thất nói.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cỏ cây hoa lá bên đường chìm trong màn sương mờ ảo, tựa như ảo mộng. Chỉ là hết lớp này đến lớp khác, tựa như bia mộ xếp thành hàng giống ghế ở rạp chiếu phim, cảnh vật vốn mỹ lệ tốt đẹp lại trở nên trầm trọng, vô số tử vong chồng chất, bởi vậy ban đêm thanh lãnh thêm vài phần trang nghiêm.

Hai người càng lúc càng đi vào chỗ sâu trong hòn đảo nhỏ, bia mộ dài vô tận cuối cùng cũng tới điểm kết thúc, Trần Bách Thất bảo Tề Nhạc Nhân dùng đèn pin thắp sáng chữ trên bia mộ, hai người đi đến phía trước.

Một đám tên xa lạ xuất hiện giữa ánh đèn pin, cuối cùng cũng ngừng lại tên trên bia mộ bọn họ muốn tìm.

【Lục Hữu Hân. Chết ở Hiến Tế Nữ Vu. Số ngày tồn tại 731 ngày. 】

Chỉ ba chữ cái đơn giản như vậy đã kết thúc cuộc đời của Lục Hữu Hân.

“Hắn quả nhiên đã tới đây.” Trần Bách Thất nhìn hoa bách hợp ở trước bia mộ, thấp giọng nói.

Ninh Chu? Hắn đã đến nơi này? Tề Nhạc Nhân ngây người nhìn hoa bách hợp, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh Ninh Chu bước trên hòn đảo nhỏ này, nhất định chỉ có một mình hắn, có lẽ đêm trăng sáng trong một màn sương mù mông lung, một mình đến gặp người bạn đã khuất. Tâm trạng của hắn lúc đó, sẽ là dạng tâm tình như thế nào?

Trần Bách Thất rải một vò rượu trước bia mộ, rượu gạo tản ra hương rượu lạnh thấu xương, làm ướt hoa bách hợp trước bia mộ. Cô không nói gì, chỉ đứng trước bia mộ như thể lạc vào hồi ức của mình.

Đèn pin của Tề Nhạc Nhân chiếu qua bên cạnh, quả nhiên bên cạnh là Tạ Uyển Uyển, người cũng đã chết trong nhiệm vụ “Hiến Tế Nữ Vu”. Đi về phía trước là một cái tên xa lạ, chết trong nhiệm vụ “Halloween hỗn loạn”, lại đi về phía trước...

Bước chân của Tề Nhạc Nhân dừng lại.

Tia sáng chùm đèn pin dường như dừng lại ở trên bia mộ, trái tim đang đập nhanh, nỗi sợ hãi trước cái chết trào dâng từ sâu thẳm linh hồn, giống như thủy triều lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể cậu.

【Tề Nhạc Nhân. Chết trong Hiến Tế Nữ Vu. Số ngày tồn tại 13 ngày. 】

***

- -----oOo------