Hoan Các Họa

Chương 2-2




Mộ Dung Triển dang tay dang chân nằm trên mặt đất, nghe tiếng bước chân xa dần, để mặc ánh mặt trời chiếu trên người hắn, không muốn nhúc nhích.

Hắn đã từng cho rằng mình vĩnh viễn sẽ thoát khỏi Hoan Các được, đến cuối cugf hắn sẽ bị người ta bọc vào một manh chiếu rồi ném ra bãi tha ma. Những ngày tháng bị người ta hèn hạ lăng nhục kia giống như cơn ác mộng thường quấy nhiễu, quấn quanh trái tim hắn vào mỗi đêm khuya khiến hắn không thở nổi. Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao không còn hy vọng gì mà hắn vẫn có thể chịu đựng được.

Vì hắn còn chút chấp niệm đối với việc tồn tại sao? Hắn nhắm mắt lại, giơ tay che ở trước mắt, che khuất ánh sáng chói lòa của mặt trời.

Vì nha đầu luôn đánh hắn đến mặt mũi bầm dập nhưng lại khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa khi cả nhà nhà hắn bị bắt kia ư? Hắn đã hứa sẽ trở về tìm nàng, thế nên hắn không thể chết, cho dù chết dễ hơn tồn tại hàng trăm, hàng ngàn lần.

Học võ, hẳn cũng là vì nàng ấy rồi. Mộ Dung Triển nhíu mày xoay người bò dậy, đi tới bên lu nước, dùng gáo múc nước đã bị mặt trời sưởi ấm mà dội lên đầu.

Không, không phải vì nàng. Hắn lắc đầu ném đôi mắt sáng ngời mang theo bản tính hoang dã kia ra khỏi đầu.

Hắn chỉ là không muốn bị người ta giẫm đạp dưới lòng bàn chân mà thôi.

Chiều hôm buông xuống, Mộ Dung Triển kéo thân thể mệt mỏi đi làm đồ ăn tối. Hắn làm xong đồ ăn thì Dữ Khuynh mới trở về. Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, không nói gì. Sau đó nàng sai Mộ Dung Triển trải một khối nỉ thật dày trong sân, bên trên trải chiếu, để một cái bàn thấp cùng mấy cái gối mềm, lại bày cả dụng cụ pha trà và bánh trái, châm hương muỗi. Nàng cứ thế nằm ở đó hóng mát như trước đến giờ.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì sợ là chẳng lâu nữa bụng nàng sẽ phình ra một vòng. Nàng vừa ném quả nho đã bóc vỏ vào miệng vừa nghĩ thế.

Đứa nhỏ này thành thật quá thể. Liếc mắt nhìn Mộ Dung Triển đang rửa bát ở trong bếp, trong mắt nàng lơ đãng lộ ra một tia đau lòng.

Mỗi ngày hắn chỉ ngủ hai canh giờ, trừ lúc đi học với phu tử hắn còn phải luyện công, xử lý chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày của hai người, đó là chưa kể đến những lúc nàng hứng lên muốn làm khó dễ hắn. Buổi tối nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng hắn trằn trọc không ngủ được vì quá mệt.

Nàng cho rằng hắn sẽ chịu không nổi mà từ bỏ.

Dữ Khuynh yên lặng thở dài, cười nhìn bầu trời chi chít ngôi sao. Sự thật chứng minh là hắn không những làm mọi việc đâu vào đấy mà cũng không mở miệng oán thán một câu nào. Như vậy nàng còn lý do gì mà nghiêm khắc chứ?

“Tiểu Triển, lại đây.” Thấy hắn rửa xong bát, chuẩn bị về phòng dọn dẹp quần áo của hai người mang đi giặt, nàng mở miệng gọi hắn.

Mộ Dung Triển mới vừa đi đến bên chiếu đã bị nàng kéo ngồi lên trên.

“Cởi giày ra…… Hôm nay nghỉ ngơi chút đi, cùng ta ngắm trăng một chút.” Dữ Khuynh ngồi dậy, gỡ gây trâm trên đầu xuống, mái tóc đen cũng theo đó mà xõa tung.

Mộ Dung Triển vẫn ngoan ngoãn nghe lời, thấy nàng gối đầu lên chân mình thì hơi chút co quắp lại.

Cảm giác được hắn cứng đờ, Dữ Khuynh chuyển mắt cười nói: “Đừng lo lắng như thế, ta chỉ dựa chút thôi, sẽ không ăn ngươi đâu.” Đã nhiều năm không có người khiến nàng có cảm giác muốn dựa sát lại thế này, đúng là nhớ cảm giác của nhiệt độ cơ thể người mà!

Mộ Dung Triển rũ mắt, nhìn vào đôi mắt như tùy tiện lại thâm sâu của nàng, sau đó lập tức dời tầm mắt, nhưng người cũng thả lỏng hơn. Trên thực tế, nếu nàng thật muốn ăn hắn thì hắn cũng chỉ có thể mặc kệ.

Gió đêm khẽ vuốt ve, mùi mồ hôi trên người thiếu niên bay đến khiến ánh mắt Dữ Khuynh cũng mê mang đi đôi chút.

Tóc xõa không búi, áo lụa khoác vai. Gối đầu lên đùi lang quân, tâm tình vấn vương……

Một ngày kia nàng gối đầu lên đùi hắn, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt qua tóc nàng, ánh mắt ôn nhu thâm tình.

Tang Lạc…… Tang Lạc……

“Tang Lạc…… Ta tìm đến ngươi khổ quá……” Giống như bị ma làm, nàng vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt thiếu nhiên, trong mắt có ưu thương là thê lương lắng đọng mấy đời.

Một Dung Triển khẽ nhíu mày, thẳng đến khi bàn tay mềm mại kia xoa lên cánh môi hắn thì hắn không nhịn được nữa ngoảnh mặt đi.

Lúc này Dữ Khuynh mới hoàn hồn, nhìn thấy nét quật cường trên mặt thiếu niên thì không khỏi cười khổ.

“Ta phải rời khỏi Tịch Dương một thời gian.” Thu tay lại, nàng che đôi mắt sáng lấp lánh của mình, chậm rãi nói. Từ khi ra đời, một khắc mở mắt kia nàng đã bắt đầu tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong ký ức. Lúc 15 tuổi, một mình lưu lạc, rồi trải qua bảy năm nàng chưa từng dừng lại chỗ nào quá một tháng. Nàng đã gặp vô số nam tử giống với hắn nhưng bọn họ đều không phải hắn.

Tay nàng bị người khác chạm nhẹ vào. Lúc nàng bỏ tay che mắt ra thì thấy nghi hoặc trong mắt thiếu niên kia.

“Ta đi một mình, ngươi ở lại đây. Chậm thì ba tháng, lâu thì một năm ta sẽ trở về.” Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi một nơi mà còn lên kế hoạch trở về. Đây cũng là lần đầu tiên nàng không phải vì bóng dáng trong trí nhớ mà đi đến nơi khác.

Mộ Dung Triển gật đầu, vẻ mặt lại có chút luyến tiếc.

Ta chờ ngươi trở về. Hắn ra hiệu như thế.

Dữ Khuynh cũng đoán ra được vì thế tâm tình lập tức tốt hơn. Nàng xoau người áp thiếu niên nằm lên chiếu, tóc dài rũ xuống hai bên sườn hắn.

“Lời này thật giống thê tử nói với trượng phu sắp đi xa…… Có phải Tiểu Triển đã thích ta rồi không?” Nàng đùa dai nhìn khuôn mặt bên dưới vì kinh hoảng và xấu hổ mà đỏ bừng lên. Nàng phải cố lắm mới nhịn được ý cười trong lòng. Mặt hai người chỉ cách nhau chừng nửa thước, nàng lại không thu lại hơi thở, cố tình phun hơi thở nóng rực lên mặt hắn vì thế hắn ngừng thở đúng như nàng đoán.

Lúc Mộ Dung Triển còn đang do dự không biết có nên đẩy nàng ra để bản thân có thể thở hay không thì Dữ Khuynh bỗng nhiên lật người, nằm song song với hắn trên chiếu trúc, cười to không ngừng.

Nàng không giống những nữ nhân khác. Mộ Dung Triển nghiêng đầu đảo mắt qua vì xấu hổ, lại tò mò nhìn nàng cười đến vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ thế.

Tuy rằng hắn không tiếp xúc với nhiều nữ nhân nhưng hắn vô cùng chắc chắn rằng nàng không giống những người thường khác. Không có một nữ nhân nào dám đến tiểu quan các mua người, mà nữ nhân dám đùa giỡn nam tử như nàng sợ cũng hiếm thấy. Nhưng hành động kinh thế hãi tục này của nàng khiến hắn không cảm thấy chán ghét. Có lẽ vì hắn vốn dĩ cũng chẳng phải người có xuất thân đứng đắn gì.

Nàng có bộ dạng thật đẹp mắt. Hắn thở dài, ánh mắt dần dần rời khỏi người nữ nhân bên cạnh,nhìn lên bầu trời đêm. Người đẹp hơn nàng hắn đã gặp qua, nhưng chỉ có nàng là không có sự khinh thường trong mắt, cũng không có ngạo khí khiến người ta phải khiếp sợ. Cho dù lúc nàng sai hắn làm việc cũng không hề khinh rẻ hắn chút nào.

“Ngươi chờ ta về.” Bên tai hắn truyền đến giọng nàng ôn nhu nói chuyện. Một lát sau giọng nói kia lại vang lên, “Cho dù ngươi không đợi ta thì ta cũng sẽ tìm được ngươi.”

Mộ Dung Triển khẽ nhếch miệng, cười nhạt nhưng chân thành.

Hắn tất nhiên là phải đợi nàng, trừ phi tự nàng nói hắn có thể đi, nếu không hắn sẽ luôn đi theo bên cạnh nàng.

Ngày tiếp theo Dữ Khuynh nắm lấy con lừa đen, mang theo tay nải Mộ Dung Triển chuẩn bị cho nàng mà rời khỏi nhà.

Mộ Dung Triển vẫn sinh hoạt như ngày thường. Mỗi ngày hắn đều đi học, luyện công, Dữ Khuynh không ở nhà nên cơm ba bữa hắn không cần đúng giờ làm, cũng không cần ứng phó với những yêu cầu kỳ quái bất thình lình của nàng. Thời gian của hắn nhiều ra, nhưng hắn không hề lười biếng một chút nào.

Lúc Dữ Khuynh ở đây đã vơ vét rất nhiều sách về nhà, nhưng bản thân nàng chẳng đụng tới cuốn nào. Hiện giờ hắn nhàn rỗi liền lấy đống sách đó ra tiêu khiển. Hắn ngẫu nhiên sẽ ra cửa mua một ít đồ dùng hàng ngày. Người khác không biết hắn từ tiểu quan các đi ra nên thái độ rất thân thiện, cho dù chút thân thiện này vẫn xen lẫn thương hại nhưng đã tốt hơn nhiều so với trong quá khứ.

Từ tháng bảy nóng nực đến tháng chín lá thu rụng, rồi mưa cuối thu mang theo sương lạnh, Dữ Khuynh cũng chưa về, cũng không gửi một lá thư nào.

Tuyết đầu đông hơi mỏng rơi xuống trong viện, Mộ Dung Triển nấu một bình trà đọc sách, trong lòng hắn gần như nghĩ rằng mình đã được tự do.

Tuyết như lông ngỗng, pháo trúc vang lên bốn phía, năm mới sắp đến. Phu tử đã nghỉ lễ, đến cuối tháng giêng mới mở cửa đi học lại, vì thế thời gian của hắn càng nhiều hơn.

Một ngày kia hắn bung dù đi trên phố. Xảo Nhi cách vách có đem đến tặng hắn hai khối thịt khô, điều này nhắc nhở hắn rằng chỉ còn ba ngày nữa là đến lễ trừ tịch. Có lẽ hắn cũng nên chuẩn bị chút hàng tết mới tốt.

Khi còn nhỏ, mỗi khi đến lễ trừ tịch sẽ phải tế tổ, sáng sớm ngày hôm sau hắn còn phải theo người lớn vào cung thỉnh an. Hắn không thích, thứ duy nhất hắn nhớ được trong đống lễ nghi kia chính là phải dập đầu liên tục. Ngày tết cũng không thể thiếu việc cả nhà từ trên xuống dưới tập trung một chỗ uống rượu nghe diễn. Sau đó thân thích họ hàng sẽ đến thăm nhau, ăn cơm, uống rượu, đó mới là khoảng thời gian hắn vui vẻ nhất. Bởi vì điều đó chứng tỏ hắn có thể gặp tiểu nha đầu tính tình như con trai kia, cho dù mỗi lần gặp nàng sẽ bắt nạt hắn nhưng hắn vẫn thích đi theo phía sau nàng.

Tán ô bị kéo thấp xuống, che khuất ý cười trên mặt hắn.

Ăn tết ở Hoan Các thì chính là mọi người cùng ăn một bữa cơm, Bảo Quân cho mỗi người một bao lì xì. Vào tiết Nguyên Tiêu bọn họ cũng sẽ được ra ngoài xem hoa đăng. Nhưng lúc ấy…… Cho dù thiếu niên có thân phận địa vị như hắn cũng xem thường hắn.

Mộ Dung Triển hít sâu một ngụm khí lạnh, nhanh chóng kéo mình ra khỏi ký ức. Nửa năm qua, hắn sống như một người thường, nếu không phải ở trong phòng khác vẫn có quần áo và dụng cụ trang điểm của nữ nhân thì hắn nhất định sẽ hoài nghi những ký ức kia chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ.

Tính toán thời gian thì Dữ Khuynh đã rời đi được hơn năm tháng, nhưng không hề có chút tin tức nào truyền về.

Có lẽ nàng đã quên mất ở Tịch Dương còn có một người thuộc về nàng. Hắn cười cười, nghĩ đến nữ nhân tiêu sái kia thì cảm thấy khả năng này cũng lớn lắm.

Hoặc là, nàng đã tìm được một người càng giống người kia nên không cần đến tìm hắn nữa. Lúc Mộ Dung Triển đứng giữa đường, ánh mắt nhìn lên mái hiên phủ đầy tuyết đã nghĩ như vậy.

Hắn sẽ không quên nàng nói với hắn nàng đang tìm người, cũng sẽ không quên một đêm trước khi rời đi nàng đã vuốt mặt hắn mà gọi tên một người khác.

Lúc này tiếng bước chân dồn dập nhỏ vụn truyền đến. Cả người hắn cứng đờ vì tiếng móng guốc khác với móng ngựa này không biết từ khi nào đã mọc rễ trong lòng hắn.

Không cần đoán, con lừa đen của Dữ Khuynh phá vỡ màn tuyết mênh mông trước mặt, đi về phía hắn. Hiển nhiên là con lừa kia nhận ra hắn, vì thế nó ngừng lại, nôn nóng chuyển người về phía hắn. Lúc này nàng không thản nhiên tự đắc cầm ô ngồi trên lưng lừa mà nằm im không tiếng động trên lưng nó, tay ôm chặt lấy cổ nó, trên người toàn là máu.

Mộ Dung Triển chần chờ vươn tay dưới mũi nàng, cẩn thận kiểm tra.

Vẫn còn hơi thở. Trái tim vốn nhảy lên cổ họng của hắn lập tức buông xuống. Hắn nhanh chóng túm lấy dây cương của con lừa, chạy đến nhà thuốc gần đó nhất.

Trừ nhiệt độ cơ thể hơi thấp thì không có vết thương nào, hô hấp tuy mỏng nhưng vững vàng, mạch cũng bình thường – Dữ Khuynh chỉ đang ngủ thôi.

Lúc đại phu báo cho hắn những điều này thì Mộ Dung Triển thật sự là dở khóc dở cười.

Lúc về đến nhà hắn cởi áo cho nàng, dùng chăn bông gói nàng lại thật ky, lại đi đốt một chậu than về để trong phòng. Lăn lộn một hồi mà nàng vẫn ngủ yên. Hắn thở dài, bấy giờ mới cầm thảm và cỏ khô đi đến chỗ con lừa, bố trí cho nó.

Nàng thật sự đã trở lại, lấy phương thức đặc biệt của mình mà trở lại. Hắn vo gạo cho vào nồi, lại lưu loát thái đồ ăn, nhóm lửa, vừa làm vừa cười.

Tâm tình hắn coi như ổn định rồi. Thẳng đến giờ khắc này hắn mới biết được hóa ra từ đầu đến cuối hắn vẫn lo lắng nàng một đi sẽ không trở về. Vô duyên vô cớ nhận ơn huệ lớn như thế lại không có cơ hội báo đáp khiến lòng hắn bất an.

Cơm sôi, khói bay lên nghi ngút, mùi gạo thơm phiêu tán trong không khí. Hắn đứng dậy, mở nắp, chắt nước cơm, rồi quay sang nấu đồ ăn.

Điều duy nhất hắn làm được cho nàng chính là để nàng được ăn đồ ăn nóng hầm hập khi tỉnh dậy.

Nhưng Mộ Dung Triển không thể tưởng tượng được là Dữ Khuynh ngủ một mạch ba ngày hai đêm, thẳng đến vạng đêm trừ tịch nàng mới tỉnh lại. Trong khoảng thời gian này không dưới một lần hắn đã bò dậy lúc nửa đêm để kiểm tra hô hấp của nàng.