Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 719




719

Lục Khiêm bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Ôn Noãn không có ở nhà à?”

Hoắc Minh ngước mắt lên, có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó đứng dậy: “Cô ấy đến Tây Á để giải quyết một số việc!”

Lục Khiêm biết Hoắc Minh giao Tây Á cho Ôn Noãn.

Ông ấy không biết nên nói gì.

Cuối cùng, ông ấy nhẹ nhàng nói: “Cũng tốt! Vừa hay tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.”

Ông ấy tới đột ngột như vậy, Hoắc Minh đoán chắc ông ấy có chuyện quan trọng, nên nhẹ nhàng cười nói: “Lên phòng sách trên tầng hai rồi nói chuyện vậy!”

Đến phòng sách ở tầng hai.

Lục Khiêm vừa ngồi xuống đã hút thuốc, thỉnh thoảng ngước mắt lên: “Sức khỏe của cậu thế nào rồi?”

Hoắc Minh đang pha trà.

Nghe thấy thế, ngón tay anh khựng lại, giọng nói rất bình thản: “Tình hình không được tốt lắm!”

Dứt lời, anh đưa tách trà cho Lục Khiêm rồi ngồi xuống đối diện với ông ấy.

Lục Khiêm khá buồn bực, dập tắt điếu thuốc.

Ông ấy nhìn Hoắc Minh, đắn đo mở miệng nói: “Tôi nhận được một tin tức! Lúc trước Kiều An lấy được thứ thuốc đó có thể có liên quan đến gã chồng cũ của cô ta! Theo camera giám sát, gã chồng cũ làm ngành sản xuất kia đã từng tiếp xúc với cô ta trong bệnh viện… Bên đó đã đưa gã đi thẩm vấn, nhưng gã rất xảo quyệt, lại không có bằng chứng xác thực, vì e ngại thân phận đặc biệt của gã nên đành phải thả ra.”

Hoắc Minh từ tốn uống trà.

Lục Khiêm nói thêm: “Tôi nghe nói sau vụ kiện ly hôn kia, gã không thể tiếp tục sinh sống ở Anh Quốc, hiện giờ gã đang làm nhà sản xuất ở trong nước, gã hoàn toàn có động cơ này! Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ theo dõi sát sao.”

Hoắc Minh gật đầu.

Hai người ngồi uống trà…

Một lúc lâu sau, Hoắc Minh đặt bệnh án lên bàn.

Lục Khiêm cầm lên đọc, càng xem càng hoảng hốt!

Ông ấy kinh ngạc nhìn Hoắc Minh chằm chằm, Hoắc Minh bình tĩnh mỉm cười tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Cậu à, hiện giờ mỗi ngày khi cháu nhớ được Ôn Noãn ngày càng ít đi, thậm chí khi nhìn Hoắc Tây cháu cũng có thể quên đi…”

Lục Khiêm lại châm một điếu thuốc khác.

Hoắc Minh đột nhiên đứng dậy, anh nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Lục Khiêm.

Tàn thuốc kẹp giữa ngón tay suýt nữa làm bỏng tay của Lục Khiêm, ông ấy lập tức bước tới đỡ Hoắc Minh: “Hoắc Minh, cậu đang làm gì vậy! Đầu gối người đàn ông dát vàng, cậu làm như vậy không phải đang khiến tôi khó xử sao?”

Hoắc Minh không chịu đứng dậy.

Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn: “Tuổi của bố cháu đã lớn, dù thế nào cũng có lúc nhắm mắt xuôi tay! Ôn Noãn tuy có năng lực nhưng vẫn chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, lại thêm hai đứa con, cậu, cháu cầu xin cậu sau này hãy thường xuyên chăm sóc họ, không chỉ riêng mẹ con Ôn Noãn còn cả Minh Châu… Nếu cần ra quyết định việc gì trong nhà, cháu xin cậu hãy giúp đỡ họ.”

Lục Khiêm không thích nghe những lời này!

Ông ấy cau mày: “Hoắc Minh, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nghĩ đến việc giao cả gia đình cho tôi! Ồ… Cậu không nhớ gì nữa thì tự do tự tại, còn Ôn Noãn thì như thế nào? Còn con cái thì như thế nào?”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.