Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 676




Chương 676

Ôn Noãn không nói tiếp.

Kiều An, cô ta xứng đáng!

Anh đã bận nhiều ngày nên cô nhẹ nhàng mát xa cho anh. Một lúc lâu, anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nhẹ giọng nói: “Lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng tận hưởng được chút dịu dàng từ em!”

Ôn Noãn khẽ mỉm cười.

Cô cười rộ lên, nhẹ nhàng xinh đẹp.

Thần kinh căng thẳng vài ngày của Hoắc Minh cũng thả lỏng ra, lúc này không khỏi bị mê hoặc, anh cúi đầu hôn cô, ngậm lấy môi cô, hôn nhẹ nhàng mà sâu…

Ôn Noãn có hơi kháng cự, dù sao cũng đang ở trong bệnh viện, người đến người đi.

Giọng nói của cô vỡ ra: “Minh, đừng… Sẽ bị người ta nhìn thấy!”

Máu toàn thân Hoắc Minh nóng lên.

Trạng thái bây giờ của anh giống như đã trải qua một giai đoạn căng thẳng, lúc này bình tĩnh lại, rất cần được phóng thích ra.

Chuyện nam nữ, chính là cách tốt nhất.

Anh nghiêng người, khóa cửa phòng bệnh lại, sau đó ôm lấy eo nhỏ của Ôn Noãn đi vào một căn phòng nhỏ bên trong… Vừa đi vừa hôn cô, nhiệt tình giống như sói như hổ.

Ôn Noãn ngã xuống cuối giường.

Giường rất nhỏ, chỉ có một mét hai…

Tiểu Hoắc Tây ngủ ở bên ngoài, bên trong thì đang lén lút, đành phải nhịn không được phát ra một tiếng động nào.

Ôn Noãn cắn môi chịu đựng.

Hoắc Minh nằm bên cổ cô, giọng nói khàn khàn: “Gọi anh Minh! Ôn Noãn… Anh muốn nghe em gọi anh như vậy!”

Ôn Noãn rất dịu dàng và ngoan ngoãn, trên mặt đều là vẻ trầm luân động tình.

Cuối cùng cô vẫn bị anh đánh bại, cắn một cái vào gáy anh, không ngừng khàn giọng gọi tên của anh: “Minh… Hoắc Minh…”

Mọi thứ kết thúc.

Ôn Noãn ghé vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi anh không…”

Hoắc Minh gối lên cánh tay, cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt mặt cô: “Nếu em có thai, đúng lúc sinh cho Hoắc Tây một đứa em trai hoặc em gái!”

Ôn Noãn không nói gì.

Ngón tay cô mảnh khảnh, cô nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể anh.

Lúc sau bị bắt lại, giọng nói của Hoắc Minh khàn khàn: “Em có ý gì, nói cho anh biết đi!”

Ôn Noãn định nói tiếp, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Ôn Noãn hơi xấu hổ.

Hoắc Minh hôn cô một cái, xuống giường mặc quần áo vào: “Có lẽ là Minh Châu! Anh đi nói chuyện với con bé đi.”

Động tác của anh lưu loát, không có chút mệt mỏi nào.