Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 29: (¯`v´¯) Đoán tâm (01)






Editor: Lưu Tinh

Lễ Noel, trẻ em thường mang quà tặng cha mẹ bỏ vào chiếc tất màu đỏ rồi treo lên cây thông. Đứa em trai vốn là nhóc con hiếu kì nên không nhịn được mà thò tay với lấy chiếc tất to hơn. Đó là quà của anh trai cậu nhóc tặng cho cha mẹ. Nhóc con rất muốn biết có phải món quà của anh thú vị hơn của mình không? Vừa định mở chiếc tất ra xem thì ông già Noel theo ống khói trượt xuống, xuất hiện trước mặt cậu. Ông cười, bảo: Này cậu bé, không nên nhìn trộm chiếc tất của người khác, mỗi một chiếc tất là một thế giới nội tâm bí ẩn của chủ nhân chiếc tất. Có đứa nhỏ thì hay e thẹn, đứa thì hay suy nghĩ, … Và tất cả những tâm tư, bí mật ấy đều được cất giấu vào trong chiếc tất đỏ này.

Mỗi một chiếc tất là một bí mật. Đây là câu chuyện cổ tích Loan Hoan đã được nghe kể từ khi còn nhỏ.

Đứng nhìn trộm vào thế giới nội tâm của người khác. Trên thế giới này, mỗi một trái tim đều có những góc khuất mà không muốn ai tiến vào. Đã là con người thì ai cũng cần có một nơi cất giấu bí mật.

Loan Hoan có bí mật, Dung Doãn Trinh cũng có bí mật của anh. Bí mật của Loan Hoan chính là câu chuyện ở biên giới Ukraine kia. Bí mật của Dung Doãn Trinh lại nằm ở lễ Noel hằng năm.

Loan Hoan biết mỗi năm, khi đến dịp lễ Noel, Dung Doãn Trinh đều sẽ đi đến một nơi. Nơi mà Loan Hoan không biết, nhưng cô biết anh nhất định sẽ đi và mang theo chiếc túi vải buồm cũ. Suốt mấy ngày liền, sẽ không ai tìm được anh.

Như vậy cũng tốt, cô có bí mật, anh cũng có.

Năm nay, Loan Hoan đã hai mươi bảy tuổi. Cô và Dung Doãn Trinh kết hôn được ba năm rồi. Còn vài tháng nữa sẽ đến kỉ niệm ba năm ngày cưới của họ. Lý Tuấn Khải bảo Lý Nhược Vân nhân dịp Noel hãy đến thăm Loan Hoan.

Dung Doãn Trinh nói: Chúng ta cũng trở về đi. Cô nói: Được. Nhưng vừa nhấc chân lên thì liền ngã nhào xuống đất, cũng may có Dung Doãn Trinh đỡ cô.

Đêm đó, Loan Hoan mơ thấy ác mộng. Khi giật mình tỉnh giấc thì cô được Dung Doãn Trinh ôm trong lòng. Ngày đó cũng là lần đầu tiên hai người ngủ chung một giường, cùng nhau đón bình minh.


Loan Hoan nhớ rất rõ những lời Lý Tuấn Khải nói. Noel năm nay, Tiểu Vân sẽ đến thăm cô.

Từ giờ đến Noel cũng chẳng còn mấy ngày nữa nhưng khoảng thời gian đó chợt trở nên dài lê thê như cả một thế kỷ. Và dù cho có dài thế nào thì rốt cuộc đúng hạn nó vẫn sẽ tới.

Loan Hoan cũng không thể không gặp Lý Nhược Vân. Cho dù cô thật sự có tật giật mình thì cũng không thể tự viện ra lý do mãi được.

Loan Hoan ở nhà suốt cả tuần để trang trí Noel. Một tháng trước cô đã bắt đầu trang hoàng phòng khách. Cô mời cả những người nổi tiếng ở Hollywood đến, trong gara lúc nào cũng có hơn mười chiếc xe. Chưa kể máy bay tư nhân liên tục đưa đón khách.

Sau bao nhiều ngày khổ tâm thì cuối cùng Lý Nhược Vân đã đến. Cô không dám ở một mình với Lý Nhược Vân. Lúc Lý Nhược Vân vừa đến, cô đã dùng vô số biểu cảm kinh ngạc, vui mừng mà trước đó đã luyện tập không biết bao nhiêu lần để mà nhào tới ôm chầm lấy Lý Nhược Vân. Sau đó thật tự nhiên mà mời Lý Nhược Vân tham gia buổi tiệc. Lý Nhược Vân vốn thích náo nhiệt, mà Loan Hoan lại vì Lý Nhược Vân mà bày biện nhiều thứ như vậy, sẽ khiến Lý Nhược Vân cho rằng cuộc sống của Loan Hoan xa hoa, phóng túng như vậy nên mới khiến cho cô ngày càng hư hỏng, thậm chí quên mất cả việc thường xuyên gọi điện hỏi thăm mình.

Loan Hoan cho là kế hoạch của mình rất hoàn hảo. Điều đầu tiên phải làm lúc ba mươi tuổi là nói hết thảy sự tình cho Lý Nhược Vân.

Trước đây Loan Hoan và Dung Doãn Trinh từng giao hẹn: Trước lúc cô ba mươi tuổi thì anh phải khiến cho cô được toàn thế giới ngưỡng mộ. Bây giờ không phải cô còn chưa đến ba mươi sao?

Về việc tổ chức các buổi tiệc, Loan Hoan cũng có nói qua với Dung Doãn Trinh. Cô bố trí tất cả các phòng cực kì khoa trương, thậm chí còn đặt hai con hươu ở đây. Dung Doãn Trinh cũng không có ý kiến. Anh chỉ nhẹ ôm cô, khẽ nói: Không sao cả, chỉ cần em cảm thấy vui là được.

Vài ngày trôi qua, Dung Doãn Trinh gọi điện thoại cho Loan Hoan. Vẫn là một câu nói kia: Anh xin lỗi, Noel năm nay không thể ở cùng em.

Dung Doãn Trinh không nói nguyên nhân.

“Không sao, anh cứ làm việc của mình.” Loan Hoan ân cần nói.

Đêm cứ thế lặng yên trôi qua. Khi Loan Hoan gọi cho Dung Doãn Trinh, quả nhiên, lại là trạng thái đã tắt máy.

Dung Diệu Huy từng nói cho Loan Hoan biết: Tiểu Hoan, rất lâu trước kia, vào đúng đêm Doãn Trinh đã gặp phải chuyện không may. Hàng năm cứ đến Noel, đối với nó mà nói là một khoảng thời gian rất khó khăn. Nó cần có không gian yên tĩnh một mình. Tiểu Hoan, hãy tin ta, con chỉ cần cho nó một chút thời gian, rồi mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Loan Hoan trả lời: Vâng, thưa ba.

Tất cả đều được chuẩn bị chu đáo. Loan Hoan trang hoàng lộng lẫy đến mức bất kể nam hay nữ khi đi ngang qua phòng cô đều phải che miệng kinh ngạc, sau đó lớn tiếng hoan hô.

Chủ đề buổi tiệc được thay đổi liên tục suốt 4 ngày. Lý Nhược Vân vẫn chưa xuất hiện, mặc dù lễ Noel đã trôi qua 4 ngày.

Ngày thứ tư sau lễ Noel, cũng giống như năm rồi, Chúc An Kỳ ở sân bay đợi Dung Doãn Trinh. Cũng giống như năm rồi, Dung Doãn Trinh đúng giờ thì xuất hiện trong tầm mắt cô ta. Chẳng qua, trên đầu anh còn có thêm chiếc mũ len cùng một chiếc kính râm. Mỗi khi Dung Doãn Trinh xuất hiện liền trở thành tâm điểm chú ý. Các phóng viên ai nấy đều xem anh như một cái mỏ vàng. Bất kể là hình ảnh đời thường hay đi công tác thì bọn họ đều không bỏ sót, quyết đăng hết lên báo.

Chúc An Kỳ cùng Dung Doãn Trinh ngồi vào phía sau xe. Cô ta cầm lịch trình trong một tuần kế tiếp của Dung Doãn Trinh. Sau 4 ngày nghỉ lễ, hiện giờ lịch trình của Dung Doãn Trinh chi chít công việc, dày đặc như một ma trận.

Hôm nay tương đối khác với bình thường, Khi Chúc An Kỳ vừa định mở miệng đọc lịch trình, Dung Doãn Trinh liền phất tay ý bảo cô ta không cần đọc.

Một lúc sau, Chúc An Kỳ nghe được Dung Doãn Trinh hỏi tài xế: “Hôm nay Loan Hoan tổ chức tiệc gì?”


Tiểu Tông là người phụ trách báo cáo lại những công việc hằng ngày của Loan Hoan cho Dung Doãn Trinh. Lúc này, anh ta không giống như mọi lần trả lời một mạch lưu loát mà lại trầm mặc hồi lâu rồi mới nhỏ giọng nói: Là…tiệc Pijama.

Tiệc Pijama vốn có nguồn gốc từ khá lâu rồi, do một nhóm trẻ con nghĩ ra. Mọi người sẽ mặc đồ ngủ, tụ tập trong phòng vừa ăn uống vừa nghe kể chuyện ma quỷ. Sau này thì hình thức buổi tiệc đã dần thay đổi. Mọi người vẫn mặc đồ ngủ, nhưng thay vào đó là uống rượu, có khi còn hút hít ma túy.

Vừa nghe được “tiệc Pyjama” thì Chúc An Kỳ liền dè dặt cẩn trọng quan sát Dung Doãn Trinh. Dung Doãn Trinh nghe Tiểu Tông nói thế lại không có chút phản ứng gì.

Trong lòng Chúc An Kỳ thầm thở ra một hơi.

Nửa giờ sau, tại sân bay New York, Dung Doãn Trinh không theo lịch trình tới Brazil mà lại chuyển hướng về Los Angeles.

Dung Doãn Trinh đứng nơi đó, anh cảm thấy may mắn là đúng như lời Tiểu Tông nói, nơi đây chính xác là tiệc Pyjama.

Không gian bố trí mang đậm hơi hướng cổ tích. Hai con hươu cao cổ đeo một chiếc túi hình chữ nhật. Trên người chúng lấm tấm đốm nâu như màu sôcôla, đứng gần thậm chí có thể nghe được mùi hương của sôcôla. Những nam nữ trẻ tuổi tham dự buổi tiệc mặc những bộ pyjama đàng hoàng, đơn giản, cùng nhau vui đùa ầm ĩ. Không ai phát hiện sự xuất hiện của anh, còn Loan Hoan thì…

Vợ của anh mặc bộ pyjama sọc ngựa vằn. Dung Doãn Trinh đánh giá bộ đồ của Loan Hoan. Quần dài đến tận lòng bàn chân, ống tay áo cũng dài quá mu bàn tay. Cô đang đưa lưng về phía anh, đứng tụ thành một nhóm với vài người.

Dung Doãn Trinh lạnh lùng nhìn. Trước dàn giáo to lớn kia có vài người đàn ông cũng mặc pyjama. Bọn họ đang đứng đó dùng sôcôla để vẽ tranh, Một cô gái lấy cọ nhúng vào một thùng nhỏ đựng đầy sôcôla, người mặc bộ đồ ngựa vằn liên tục cười nói với cô ta. Có vẻ như hai người rất thân thiết.

Ừ, đúng rồi, Loan Hoan từng nói cô rất thích chơi với các nữ họa sĩ. Bọn họ vừa tao nhã, vừa đáng yêu. Rất thú vị. Dung Doãn Trinh dời tầm mắt sang mấy người đàn ông đang vẽ tranh. Anh thấy rõ ràng lúc này đầu của Loan Hoan gần như là tựa hẳn lên vai một người đàn ông. Dung Doãn Trinh hất tay, toàn bộ đèn đóm bên tay trái đổ hết rồi tắt ngúm.

Rốt cuộc mọi người cũng chú ý tới anh, Loan Hoan cũng quay đầu.

Chất cồn cùng sôcôla khiến mọi người vốn đã hơi lâng lâng nay lại càng hưng phấn hơn. Bọn họ thích thú huýt sáo, đám phụ nữ xôn xao: Người đàn ông đẹp trai này là ai vậy? Từ đâu tới? Tên là gì?

Dung Doãn Trinh nhìn Loan Hoan đang đứng đó chằm chằm. Một lát sau cô mới chậm chạp đi về phía anh. Cô gật đầu một cái, giới thiệu với mọi người: Đây là Dung Doãn Trinh.

Nhưng phụ nữ đã uống say bỗng chốc vây quanh lại, thậm chí còn muốn cầm đèn lên soi cho rõ khuôn mặt anh. Sau đó bọn họ thét lên chói tai: Ôi Chúa ơi! So với trên ti vi hay tạp chí, anh thậm chí còn đẹp trai hơn gấp nhiều lần.

Không chỉ la hét mà bọn họ còn liên tục chỉ tay về phía anh.

Dung Doãn Trinh không để ý đến những người đó, nếu đổi lại là trước kia thì có lẽ anh sẽ cùng họ lễ phép chào hỏi nói cám ơn, nói hoan nghênh mọi người đến nhà tôi.

Nhưng mà, ngay tại giờ khắc này, anh không có tâm trạng để làm loại chuyện sáo rỗng đó. Những người này đến đây quậy nhà của anh thành ra nát bét. Thậm chí còn đám đàn ông còn mặc áo ngủ đi lại trong nhà anh, đứng sát vợ anh..

Giờ này khắc này, vợ anh bị đám phụ nữ đẩy sang một bên. Cô chỉ biết đứng ngây ngốc ở đó, hoàn toàn không phát hiện ra sự lạnh lùng, sắc bén trong ánh mắt của anh.

Dung Doãn Trinh bị một đám phụ nữ vây quanh. Loan Hoan giống như người thừa. Loan Hoan không rõ vì sao Dung Doãn Trinh đột nhiên xuất hiện ở nơi này, lại còn âm thầm bí hiểm như thế. Cho tới bây giờ, mỗi khi anh về đây thì sẽ báo trước cho cô ba ngày, thậm chí là một tuần. Nếu như anh nói chiều thứ hai sẽ về thì tuyệt đối sẽ không kéo đến sáng ngày thứ ba.

Hiện giờ, Loan Hoan cảm thấy không ổn. Cô đang mặc bộ pyjama ngựa vằn. Trên mặt còn dính vệt sôcôla. Chủ đề buổi tiệc hôm nay là Pyjama và sôcôla.


Dung Doãn Trinh cũng không nhúc nhích, trên mặt hắn không chút tươi cười. Anh lấy di động ra, dời ánh mắt sang hướng khác.

Nghe rõ chuyện Dung Doãn Trinh nói trong điện thoại, Loan Hoan bỗng chốc tiến lên cướp điện thoại trong tay anh. Vừa rồi, Dung Doãn Trinh là gọi cho cục cảnh sát của Los Angeles.

Loan Hoan nắm chặt di động, cô biết bản thân mình đã hơi quá đáng. Cô biết chắc chắn hai con hươu cao cổ ngoài cổng ra vào đã bị đám người này phá hỏng.

“Dung Doãn Trinh, anh đã nói chỉ cần em thấy vui là được.”

Dung Doãn Trinh nhìn cô một cái. Bàn tay to giơ lên, chỉ về phía khung ảnh lồng kính thật to. Ở đó có vài vị họa sĩ trẻ ăn mặc có chút buồn cười, tựa như chẳng hề đem chủ nhân ngôi nhà để vào trong mắt. Dung Doãn Trinh lạnh lùng nói với họ: Tôi cho các người năm phút, lập tức cút khỏi chỗ này.

Xung quanh liền trở nên yên lặng như tờ, ban nhạc cũng dừng lại, mọi người ai cũng nín thở chẳng dám nhúc nhích. Ánh mắt bọn họ đổ dồn lên người Loan Hoan.

“Dung Doãn Trinh. . .” Loan Hoan kiên trì.

Dung Doãn Trinh chẳng thèm để ý tới cô. Anh lại mở miệng, lần này âm vực còn cao gấp đôi lúc nãy: “Các người hẳn là biết trước đây tôi làm gì. Nếu có hứng thú thì tôi cũng rất thuận tình phổ cập thêm cho mọi người kiến thức về vũ khí hạng nặng.”

Lời vừa dứt, đám người liền tháo chạy như đám thỏ con.

Năm phút sau liền không còn một bóng người.

Loan Hoan cùng Dung Doãn Trinh vẫn duy trì tư thế ban đầu. Cô thoáng nhìn qua bức họa vẽ bằng sôcôla vẫn còn dang dở.

“Dung Doãn Trinh, anh làm sao vậy? Không phải anh muốn em có một kì nghỉ Noel vui vẻ hay sao?”

“Nhưng em không nên biến nhà của anh thành cái nơi quỷ quái như bây giờ.” Thật ra Dung Doãn Trinh muốn nói: Em không nên lấy đồ ngủ của anh đưa cho người đàn ông khác mặc. Anh ghét nhất là người ta đụng chạm vào đồ của mình.

Lời này vừa nói ra, Dung Doãn Trinh liền cảm thấy không ổn. Gương mặt nhỏ nhắn đang gần trong gang tấc kia liền trở nên tái nhợt. Anh thề, mới vừa rồi sắc mặt của cô không phải như thế này.