Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 22: (¯`v´¯) Ba năm (03)






Editor: Yuè Yīng “Lý Nhược Tư, con mẹ nó anh nói đi.”

Phía Loan Hoan văng tục.

“Là anh!”

Lần này người gọi tới cho cô là Dung Doãn Trinh, không phải là Lý Nhược Tư, Loan Hoan điều chỉnh hô hấp, đợi Dung Doãn Trinh nói chuyện.

“Vừa nãy khi em gọi cho anh, anh đang nhận cuộc gọi khác.”

Lời này nghe như là đang giải thích hoặc như là khai báo vậy.

“Đã biết.” Loan Hoan nhàn nhạt đáp lại.

“Thực xin lỗi, Loan Hoan, hôm nay là ngày kỷ niệm tròn một năm chúng ta kết hôn, anh. . .” Dung Doãn Trinh lắp bắp nói: “Anh. . Muốn nói với em là anh vẫn nhớ được.”

“Đã biết.” Loan Hoan lại nhàn nhạt đáp lời, dừng một chút, nói vào điểm chính: “Dung Doãn Trinh, vừa nãy xem phỏng vấn anh trên TV, anh làm rất khá.”

Trước sau như một tẻ ngắt.


Không chờ Dung Doãn Trinh nói tiếp, Loan Hoan nói “Như vậy em cúp máy”, bên kia nói “Ừ”.

Loan Hoan ngắt điện thoại, cảm thấy mệt mỏi. Thắng lợi thuộc về ban đêm giống như đã lấy đi rất nhiều tinh lực của cô, Lý Nhược Tư nói muốn chờ cô, còn nói tin chắc rằng sẽ đợi được cô, điều này làm cho cô tức giận, cô cũng không biết vì sao lời này lại khiến mình tức giận như thế.

Vươn người một cái, cảm giác này khiến Loan Hoan ngủ rất sâu giấc so với ngày thường, đệm chăn mềm mại, giống như ruộng lúa mạch trong ánh nắng mùa thu được hong khô tỏa ra mùi hương dễ chịu khiến lông mày của Loan Hoan giãn ra, mở to mắt, trời đã sáng hẳn, hơi nghiêng đầu, cô nhìn thấy Dung Doãn Trinh đang ngủ trên ghế. Là vị Dung Doãn Trinh mười mấy giờ trước còn ở Washington.

Anh còn mặc lễ phục tối hôm qua, đầu tóc rối bù, vùng xung quanh lông mi hơi khép hờ, trên má trái không thấy lúm đồng tiền, trong tay còn cầm chiếc nơ mới cởi xuống, có lẽ, phải đối phó với phóng viên, mấy tiếng trên máy bay làm anh mệt mỏi, sau khi cởi nơ ra là trĩu mi không mở mắt ra được nữa.

Nhưng mà, vì sao Dung Doãn Trinh lại xuất hiện tại nơi này? Nếu mệt mỏi thì không phải là anh nên về phòng mình nghỉ ngơi sao? Dung Doãn Trinh có phòng riêng, khi vừa dọn tới đây ở anh liền tự động đem đồ của mình để trong một căn phòng khác.

Có lẽ, Loan Hoan cảm thấy hẳn là mình nên đánh thức Dung Doãn Trinh để anh về phòng của mình, nói thật ra, ở dưới tình huống như vậy Dung Doãn Trinh như thế nào cũng khiến Loan Hoan cảm thấy chướng mắt, cảm giác chướng mắt làm suy nghĩ của cô rối loạn, có lẽ, Dung Doãn Trinh trở lại phòng anh thì tâm tư của cô mới bình tĩnh lại được.

Loan Hoan đứng lên từ trên giường, đứng trước mặt Dung Doãn Trinh một hồi, cúi xuống, dè dặt cẩn thận lấy chiếc nơ sắp rơi xuống từ trong tay anh.

Dung Doãn Trinh là loại người trời sinh có tính cảnh giác cực cao, Loan Hoan đánh cược chiếc nơ rơi xuống là Dung Doãn Trinh lập tức tỉnh lại. Lấy chiếc nơ trong tay anh thành công, vừa mới cầm trong tay, hàng mi gần trong gang tấc bỗng run run, Loan Hoan hoảng hốt trong lòng, vô thức vứt chiếc nơ xuống đất.

Còn không chờ cô sửa lại biểu cảm, lông mi Dung Doãn Trinh khẽ động đậy, từ từ mở to mắt, Loan Hoan có cảm giác trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng thì rơi xuống một cái hồ sâu. Khóe mắt hơi cụp xuống, lúm đồng tiền dài như ẩn như hiện, người đàn ông vừa mới tỉnh ngủ cất tiếng khàn khàn: “Tiểu mỹ nhân ngư, vừa nãy em đang làm gì vậy? Hoặc là, em muốn làm gì đó?”

Tiểu mỹ nhân ngư, tiểu mỹ nhân ngư! Câu cố ý nhấn mạnh của cô vì đã rất lâu rồi Dung Doãn Trinh không gọi cô như vậy.

Loan Hoan đứng thẳng người lên, kéo khoảng cách với Dung Doãn Trinh: “Dung Doãn Trinh, vì sao anh lại ở đây?”

“Ngày kỷ niệm kết hôn đầu tiên anh không có ở bên cạnh em, anh cảm thấy trong lòng rất tiếc nuối, anh rời hết lịch trình ngày mai lại, muốn đền bù cho em.”

Loan Hoan nhìn chiếc nơ nằm dưới đất chằm chằm, nói một cách khô khan: “Dung Doãn Trinh, em không cần những thứ này, cũng chẳng quan tâm.”

Dung Doãn Trinh đứng lên, cúi đầu, đưa tay khẽ nắm tay cô: “Nhưng anh cần những thứ này, cũng rất quan tâm.”

Trong phòng dường như có một luồng không khí tựa như hút hết lượng nước trong cơ thể, Loan Hoan cảm thấy gò má bắt đầu hơi hơi nóng, miệng cũng khô khốc, khó khăn lắm mới gạt bỏ được: “Dung Doãn Trinh, anh còn không trả lời vấn đề của em khi nãy, vì sao anh lại ở đây, không phải là anh nên ở trong phòng của mình sao?”

“Ừm. . . Để anh xem xem…” Anh kéo dài giọng, hơi cúi người xuống, ánh mắt dừng ở trên mặt của cô, nhìn thật kỹ. “Sắc mặt của em tốt lắm, hẳn là chất lượng giấc ngủ không tệ. Không phải em nói với bác sĩ là em không mất ngủ thì thường xuyên nằm mơ linh tinh nhiều hay sao? Lần này anh mang tinh dầu từ Ấn Độ về, anh mất cả một ngày trời mới mua được nó. Cầm nó trong tay rồi anh không kịp chờ đợi muốn biết công hiệu của nó ngay lập tức, cho nên, anh đã bỏ một ít tinh dầu ở trong phòng, rồi ngồi ở một bên chờ, chờ chờ thế nào mà anh cũng ngủ luôn, hiện tại thì anh biết công hiệu của loại tinh dầu này rồi, rõ ràng là hiệu quả thật.”

Tiếng cười nhàn nhạt vang lên, tiếng cười nhàn nhạt mang theo hơi thở ấm áp, hơi thở đó dừng ở trên mặt của cô, giao hòa cùng hơi thở của cô, lúc này trong phòng đang có ánh nắng tỏa ra mùi hương dễ chịu giống như ruộng lúa mạch vào mùa thu, chúng đang mê hoặc cô.

Cô mặc cho bàn tay anh sờ lên gương mặt mình, anh nói: Bây giờ gò má em thoạt nhìn đỏ bừng, giống như là một quả táo lớn, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.

“Loan Hoan, em nói anh có muốn cắn một miếng hay không?” Anh nói tiếp.

Cắn một miếng… Cắn một miếng sao? Loan Hoan há hốc miệng, muốn nói: Dung Doãn Trinh, không nên nói những lời khó hiểu, không cần phải làm những chuyện kỳ quái với em.

Nhưng chỉ có nói không nên lời, cứ như vậy gượng gạo nhìn Dung Doãn Trinh chằm chằm.


Chắc hẳn, dáng vẻ hiện tại của cô rất khó coi, dọa đến Dung Doãn Trinh, người đàn ông bỗng thay đổi: Xem xem đã dọa em thành như vậy kìa.

Cô không bị dọa, chỉ có điều gương mặt có chút mất tự nhiên mà thôi, điểm này Loan Hoan biết, Loan Hoan còn biết cô giấu diếm bộ nội y gợi cảm trong tủ quần áo là có ý đồ gì.

Có lẽ. . . Có lẽ. . .

Anh khẽ thở dài: “Đóng cửa phòng tranh đi, Loan Hoan, chúng ta không cần phòng tranh nữa, được không?”

Chuyện mở phòng triển lãm tranh là sau khi thu xếp mọi việc ổn thỏa Loan Hoan mới nói cho Dung Doãn Trinh biết. Bức tranh công khai đầu tiên của phòng tranh được tặng cho phu nhân Bộ trưởng kinh tế nước cộng hoà Black. Sau khi cô đưa tặng bức họa đó xong thì Dung Doãn Trinh thuận lợi có được mảnh đất ở đang cạnh tranh kịch liệt ở nước cộng hoà Black, Dung Doãn Trinh biết sau đó rất tức giận, cô chỉ lạnh nhạt nói với anh, cô chỉ muốn có được ánh mắt hâm mộ của mọi người nhanh hơn thôi.

Loan Hoan lắc đầu: “Không, em nói rồi, em phải giúp anh.”

“Loan Hoan, anh cam đoan, anh sẽ cho được những điều em muốn.” Dung Doãn Trinh như là không nghe lời nói của cô: “Đóng cửa phòng tranh đi, có lẽ em sẽ không nằm mơ linh tinh nữa, sao?”

A! Dung Doãn Trinh còn tưởng rằng cô nằm mơ linh tinh vì những chuyện ở phòng tranh. Cô làm việc với phòng tranh rất thuận buồm xuôi gió, điều khiến cô hay nằm mơ linh tinh là vì Lý Nhược Vân, là vị tiểu mỹ nhân ngư thật sự.

Dung Doãn Trinh vẫn tự cho mình là thông minh, nói: “Anh đã đặt cho em một chiếc xe rồi, đó là một chiếc xe có kiểu dáng cổ điển, rộng rãi, tinh xảo, khéo léo, nghe nói, đó là chiếc xe Audrey Hepburn thích nhất. Sau này, em lái chiếc xe anh mua cho em đi hóng gió, đi nhạc hội âm nhạc, đi làm việc em thích làm, đi làm việc có ý nghĩa. Anh nghĩ, không lâu sau có lẽ em sẽ trở thành người hâm mộ tiểu thư Hepburn, mà không phải là tiểu thư Christie’s.”

Sau này? Làm sao có thể có sau này, sớm hay muộn sẽ có một ngày vật đổi sao dời, đến lúc đó, người đàn ông này chỉ biết cô là đồ giả, đến lúc đó, căn bản là anh không sẽ để ý tới cô là tiểu thư Hepburn hay tiểu thư Christie’s nữa.

“Dung Doãn Trinh, hẳn là anh trở về phòng của anh đi.” Loan Hoan nói, biểu cảm thật lạnh nhạt, giọng nói cũng thờ ơ.

Theo câu nói này của cô, chút hơi ấm đang len lỏi trong phòng bỗng biến mất không còn sót lại chút gì, Dung Doãn Trinh nhìn cô một cái, cầm lấy áo khoác đặt ở một bên, rời khỏi căn phòng.

Chờ Dung Doãn Trinh đi khỏi, Loan Hoan mới trấn tĩnh lại đi rửa mặt chải đầu, hôm nay là thứ hai, hôm nay cô thức dậy muộn hơn so với bình thường một tiếng, nói cách khác, cô đã muộn khoảng một tiếng.

Rửa mặt chải đầu, trang điểm, chọn quần áo, đeo trang sức, đến lúc tất cả mọi thứ ổn thỏa, Loan Hoan cầm lấy cặp da, rời khỏi phòng, ánh sáng rực rỡ như hạt châu không chỗ nào không có mặt, cô đi qua hành lang phải dùng tới rất nhiều bản thiết kế, nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trên những khối lập thể của rất nhiều mảnh thủy tinh, tinh xảo, tỉ mỉ chi tiết. Xuống cầu thang hình xoắn ốc, Loan Hoan liền nhìn thấy một bó hoa bách hợp rất to, màu trắng tinh.

Bách hợp, bách hợp, trăm năm hòa hợp, theo phong tục được lưu truyền, những cặp vợ chồng Trung Quốc đều sẽ mua hoa bách hợp vào hôm kỷ niệm ngày kết hôn. Dung Doãn Trinh này tổng cộng biết không đến năm ngàn chữ Hán giả giặc tây làm chuyện này để làm gì?

Bước chân vẫn không tự chủ được bước từng bước một đi về hướng bó hoa bách hợp, trên bó hoa có một tấm thiệp, phía trên có viết có hai chữ.

“Loan Hoan.”

Hai chữ rất đẹp, còn đẹp hơn cả Loan Hoan, cô vốn viết chữ rất đẹp, nhưng người này viết còn đẹp hơn cô rất nhiều, phóng khoáng, khéo léo, rất sống động.

Loan Hoan cầm lấy tấm thiệp, ngón tay dừng lại ở chữ “Hoan” trên tấm thiệp, là dùng bút lông viết, bút lông có thể thể hiện tâm tính của một người viết chữ.

Dung Doãn Trinh viết ^_^ bên chữ “Hoan”.


Loan Nặc nói, Tiểu Hoan của mẹ, là vui mừng là may mắn.

Giờ phút này, cảm giác vui mừng nhảy nhót ở trong đầu Loan Hoan giống hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh không ngừng làm ầm ĩ, mãi tới khi cô lấy lại tinh thần thì cô nghe thấy tiếng cười khe khẽ của chính mình.

Khụ. . .

Tiếng cười của Loan Hoan dừng lại, dùng tiếng ho khan thay thế, cởi giày cao gót, Loan Hoan cúi người xuống, mang theo giày cao gót rón ra rón rén đi dọc theo cầu thang. Trên hành lang lại thấy bóng dáng của cô phản chiếu trên những khối lập thể của rất nhiều mảnh thủy tinh một lần nữa. Nhìn dáng vẻ có chút khôi hài, lưng hơi cúi xuống, cầm trong tay đôi giày cao gót tinh xảo, nhìn như vậy giống như một tên trộm lấy trộm giày.

Tẩy trang, cởi bộ trang phục khiến cô mặc thật sự không thoải mái, thay bộ quần áo gọn nhẹ, giả vờ như mới tỉnh ngủ chuẩn bị đi bộ, giả vờ đi tới cửa phòng của Dung Doãn Trinh.

Mười một giờ gần trưa, thật yên tĩnh, có lẽ, Dung Doãn Trinh đang ngủ sao?

Lén lút áp tai lên cánh cửa, có lẽ, khi Dung Doãn Trinh đang ngủ có thể nghiến răng rồi nói mớ. Trong phòng ngay cả nửa tiếng động cũng không có, giờ phút này, Loan Hoan thầm mắng mình, ở đây toàn dùng trang thiết bị cách âm cao cấp nhất, dù có thế nào cô cũng không thể nghe thấy tiếng động trong phòng, cho dù anh kêu gào hay nghiến răng cô cũng không nghe được.

Trong lúc Loan Hoan đang ảo não, đột nhiên. . .

Cửa mở, Loan Hoan mất thăng bằng lao đầu về phía trước, một đôi tay đón lấy cô.

Giây tiếp theo, giọng nói rầu rĩ vang lên, cô và người đưa tay ra đỡ lấy cô đều cùng ngã xuống sàn nhà.

Cô ở trên anh ở dưới.

Thật yên tĩnh thật yên tĩnh, hình như là cô quên mất phải đứng dậy khỏi người anh, anh cũng giống như quên nhắc nhở cô đứng lên khỏi người mình.

Một lúc sau, bọn họ nghe thấy tiếng nói thầm thì phát ra từ trong cổ họng, không hẹn mà cùng đồng thanh.

“Loan Hoan.”

“Doãn Trinh.”