Hoa Hồng Hôn Tôi

Chương 20: C20: Chương 20




Mùa hè nói mưa là mưa. Khi Tử Lộc ngồi trên ghế lái phụ, vừa mới thắt xong dây an toàn, bên ngoài đã nghe tiếng sấm chớp rền vang. Những hạt mưa to như hạt đậu rào rào rơi xuống, nháy mắt mưa lớn tầm tã.

Cần gạt nước gạt đi nước mưa trút xuống như thác đồ, lộ ra cảnh đường phố mơ hồ.

Tử Lộc lấy điện thoại ra, đưa địa chỉ cho Tần Lễ Sơ.

“Tôi hẹn Đào Tử ăn tối ở chỗ này.”

Tần Lễ Sơ nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

Anh lái xe đi về hướng đó.

Bên trong xe hết sức yên tĩnh, chỉ có giọng nữ phát ra từ máy chỉ đường.

Tử Lộc lén đánh giá Tần Lễ Sơ.

Không biết có phải là ảo giác của cô không, cứ luôn cảm thấy hôm nay Tần Lễ Sơ toát ra vẻ lạnh nhạt hơn ngày thường, còn có vài phần kỳ quái khó có thể miêu tả thành lời.

Ví dụ như hiện tại.

Đèn giao thông phía trước chuyển đỏ, anh dời ánh mắt lên người cô.

Cô muốn làm bộ như không biết cũng không được.

Cô vừa quay đầu đã đối diện với tầm mắt của anh.

Anh không hề hoảng loạn, bình tĩnh nhìn cô, trong mặt lộ ra một loại ý tứ “Em phụ bạc anh”

Tử Lộc đang muốn mở miệng, anh đã yên lặng quay đi.

Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, anh tiếp tục lái xe như không có việc gì.

Tử Lộc không nhịn được hỏi: “Trên mặt tôi có cái gì sao?”

Tần Lễ Sơ: “Dầu.”

Tử Lộc nghe thấy thế bèn vội vàng lấy gương ra, nhìn trái nhìn phải, phát hiện trên mũi có tiết chút dầu. Da của cô là da dầu, hai bên cánh mũi và vùng tam giác dễ có dầu thừa, bởi vậy cô cũng thường xuyên mang theo giấy thấm dầu.

Cô lấy một miếng giấy thấm dầu ra, hít hít mũi.

Cũng là lúc này, điện thoại của Tử Lộc vang lên.

Trên màn hình hiển thị là ông ngoại gọi đến.

Tử Lộc nói với Tần Lễ Sơ: “Tôi nhận điện thoại chút.”

Tử Lộc nhận cuộc gọi.

“Bé à, sao lâu vậy rồi không gọi điện về cho ông ngoại?”

“Haiz, cháu vốn định sẽ gọi cho ông trước bữa tối.”

“Ăn cơm chưa?”

“Cháu chuẩn bị ăn ạ.”

“Đang ở đâu?”


“Cháu đang trên đường tới nhà hàng.”

“Có ai đi cùng không?”

“Không ạ, chỉ có một mình cháu.”

Tử Lộc nói chuyện thêm một lúc với Bạch lão gia. Lúc cô buông điện thoại xuống, ánh mắt nặng nề của Tần Lễ Sơ nhìn qua đây, trên môi nở một nụ cười lạnh nói: “Trước kia không biết em có thể nói dối không chớp mắt như vậy.”

Tử Lộc hơi giật mình nói: “Là ông ngoại của tôi. Dù sao chúng ta cũng đã ly hôn, hiện giờ đi cùng nhau sẽ rất khó giải thích.”

“À.”

Giọng anh càng thêm lãnh đạm.

Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Tử Lộc tưởng là của mình, nhìn lại, không có cuộc gọi, quay đầu lại mới phát hiện là điện thoại ở ghế sau.

Điện thoại rung lên ong ong.

Tử Lộc liếc mắt nhìn Tần Lễ Sơ một cái: “Điện thoại của anh reo kìa, có muốn nhận không?”

Tần Lễ Sơ: “Nhìn xem là ai.”

“Được.”

Tử Lộc nhoài nửa người ra sau, với lấy điện thoại trên ghế, nhìn thoáng qua, bên trên hiển thị ba chữ “Lâm Dịch Thâm”. Tay cô run lên, không cẩn thận bấm vào nút nghe.

Tiếng nói của Lâm Dịch Thâm từ bên trong truyền ra…

“Anh Sơ, cùng nhau ăn tối không?”

Nhất thời, Tử Lộc cảm thấy luống cuống, lông mi dài mảnh chớp chớp, cả người dường như khẩn trương đến không biết phải làm sao.

Cô mở to mắt, nhìn anh.

Tần Lễ Sơ bỗng nhiên nhớ tới năm thứ ba đại học, Tử Lộc tới tìm anh ăn cơm.

Người đến người đi trong nhà ăn.

Cô ngồi đối diện anh, bưng khay cơm của nhà ăn, bên trong là bốn năm món khác nhau. Anh quét mắt nhìn, tất cả đều là những món có giấm và đường. Cô lấy đũa dùng một lần gắp một miếng sườn xào chua ngọt lên, nói: “Anh nếm thử xem, sườn xào chua ngọt ở nhà ăn khá ngon.”

“Tôi không thích ăn ngọt.”

Cô nói: “Cũng không phải quá ngọt, chua chua ngọt ngọt, anh nếm thử xem, thật sự rất ngon!”

Nói xong, cô gắp một miếng lên ăn, quai hàm phình ra, mặt vui như nở hoa.

Anh cũng gắp một miếng sườn xào chua ngọt lên.

Cô vội nuốt thức ăn, mở to mắt nhìn anh, lông mi thon dài tựa như chiếc quạt phe phẩy, cả người cũng khẩn trương, trong mắt đều là anh.

…Tựa như giờ phút này.

Cô căng thẳng giống y như học sinh tiểu học ngây thơ, trong mắt dường như chỉ có mỗi cái điện thoại của anh.


“Anh Sơ?”

“Alo? Anh Sơ? Anh Sơ?”

Tử Lộc hoàn toàn không cảm nhận được cái nhìn chết chóc của chồng cũ, cô cho rằng Tần Lễ Sơ không nghe thấy, chu đáo mở loa ngoài giúp anh.

Đồng thời cũng có người không biết bản thân điên cuồng tìm đường chết - Lâm Dịch Thâm: “Tổng giám đốc Tần?”

“Chuyện gì?”

“Ài, sao giọng điệu lại lạnh lùng thế? Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi anh, có muốn cùng ăn đi tối không? Hôm nay là thứ bảy, đừng cố quá, phải nghỉ ngơi nữa.”

Số lần Tử Lộc có thể nghe thấy Lâm Dịch Thâm nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, trước kia đều đứng từ xa nhìn anh trò chuyện vui vẻ với bạn bè, nhưng hầu hết những gì cô có thể nghe được là một vài từ. Đây là lần đầu tiên nghe được giọng anh gần như vậy.

Hô hấp của cô trở nên dồn dập.

“Ấy? Có người ở bên cạnh anh à? Là đàn em sao?”

“Đàn em?”

Tử Lộc nhỏ giọng đáp lại: “Chào đàn anh ạ.”

“Có phải tôi làm phiền hai người rồi không?”

Tử Lộc vội vàng nói: “Không có không có, chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau tôi. Vừa lúc trời mưa nên anh ấy tiễn tôi một đoạn…” Cô lại nói: “Tôi hẹn bạn cùng ăn cơm, ở phố Vọng Kinh.”

“Bên phía Vọng Kinh mới mở một nhà hàng Quảng Đông mới, hương vị cũng không tệ lắm.”

“A? Em và Đào Tử cũng hẹn nhau ở nhà hàng Quảng Đông, là Túy Hàng phải không?”

“Đúng rồi!”

“Chỗ đó có cá chua ngọt Tây Hồ, canh cá, còn có gà xé hoa cúc, bánh cuộn đậu xào nhồi thịt thăn băm, đều là những món làm nên thương hiệu của nhà hàng. Đồ ăn Quảng Đông thanh đạm, thơm ngon, có thể nói là tuyệt cú mèo.”

Tử Lộc: “Lát nữa em sẽ ăn thử, mới nghe đã thấy ngon rồi, đàn anh còn có món nào muốn đề cử không?”

“Em hỏi anh cái này là hỏi đúng người rồi. Anh Sơ không thích ăn đồ Quảng Đông, không cay không vui, hỏi anh ấy chắc chắn không biết gì. Để anh nhớ xem, còn có tôm xào Long Tĩnh, đậu phụ bát bảo, sườn xào chua ngọt cũng có thể nếm thử. Hiện tại đang là mùa hè, tới mùa xuân có thể thử, măng non xào dầu vừa tươi vừa trơn, ăn giòn sần sật, như là bỏ cả mùa xuân vào trong miệng.”

Tử Lộc nghe xong thì bụng kêu ọt ọt, nói: “Em và Đào Tử chỉ có hai người, cũng không gọi được nhiều đồ ăn như vậy, hay là cùng ăn chung đi đàn anh.”

“Được nha, bọn em hẹn mấy giờ?”

“7 giờ.”

Lâm Dịch Thâm cúp điện thoại.

Lúc này Tử Lộc mới nhớ được người chồng cũ đang lái xe nãy giờ: “Anh có đi không?”

Tần Lễ Sơ có chút đố kị, lạnh lùng nói: “…Đi.”

Tử Lộc Tử Lộc lại cúi đầu gửi tin nhắn cho Hạ Đào.

[Lộc Lộc: Tớ muốn dẫn theo hai người cùng tới.]


[Đào Tử: Ai thế? Được nha!]

[Lộc Lộc: Lâm Dịch Thâm và chồng cũ của tớ.]

[ Đào Tử: …]

[Đào Tử: Ha?]

Tử Lộc không trả lời Hạ Đào.

Hiện tại cô không có thời gian, phải bận rất nhiều chuyện.

Thân phận của cô bây giờ rất đặc thù, là vợ cũ của người anh em mà Lâm Dịch Thâm thân thiết, chồng cũ tuy không ngại, nhưng Lâm Dịch Thâm lại chưa chắc. Nếu cô muốn theo đuổi Lâm Dịch Thâm, không thể vừa lên sàn đã bộc lộ ý đồ của mình. Như vậy chỉ càng đầy người ta ra xa. Phải âm thầm tiếp cận, lại vô tình mà quyến rũ, cho đến khi đối phương khó lòng kìm nổi, vượt qua chướng ngại thân phận trong lòng…

Cuối cùng thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.

Còn về chồng cũ, liên hôn gia tộc với cô, lựa chọn ly hôn chắc là cũng muốn kết thúc đoạn hôn nhân này. Cho dù trải qua ba năm không có tình cảm thì hiện tại đều đã kết thúc. Anh tỏ vẻ không ngại, nói vậy cũng không phải nói mát, đường đường là một người nắm quyền, lời nói ra sao có thể đùa.

Nói không chừng cuối cùng còn phải nhờ chồng cũ làm công tác tư tưởng cho Lâm Dịch Thâm.

Gần đây Tử Lộc chơi game tới phát cuồng, cảm nhận được sâu sắc rằng chồng cũ của mình là một NPC trợ công quan trọng nhất trong hành trình trải nghiệm cuộc đời của mình, không thể đắc tội, không thể lạnh nhạt. Mặc dù không biết vì sao anh bỗng nhiên trở nên âm dương quái khí, nhưng cứ coi như không biết đi.

Hôm nay cô ra ngoài chỉ bôi kem chống nắng, ngay đến cả son môi cũng chưa tô, ra cửa chỉ tiện tay cầm một cái túi xách, lúc ấy cảm thấy hơi bình thường nhưng tài xế taxi cứ giục cô lên xe, cô cũng không để ý nữa, vội vàng xách túi lên đi.

Hiện giờ cẩn thận nhìn lại, mới biết bên trong túi có nguyên một bộ đồ trang điểm xách tay.

Cô lấy phấn phủ ra dặm một lớp mỏng, lại lấy bút kẻ mắt, tô son môi, cuối cùng là dùng xịt khóa lớp trang điểm.

Cô soi gương, nhìn trái nhìn phải, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, duỗi tay sờ trong túi, lấy ra một đôi khuyên tai kim cương. Sau khi cô đeo lên, lại cảm thấy quần áo trông quá đơn giản, trẻ trung.

Cô từng xem ảnh chụp của mình sau khi kết hôn ở chỗ Hạ Đào, diện đồ và trang điểm đều theo phong cách xinh đẹp quyến rũ, thường xuyên mặc váy đỏ rực rỡ kết hợp với giày cao gót tinh xảo.

Lúc cô mới 18 tuổi, còn đang đi học, mặc quần áo và trang điểm đều vô cùng đơn giản, thoải mái, thường xuyên mặc một cái áo hoodie là xong việc. Khi ấy 18 tuổi, thanh xuân tươi sáng, mặc cái gì cũng đều đẹp.

Hôm nay cô về lại trường cũ, cũng không có tâm tư trang điểm gì nhiều, đi một đôi giày thể thao màu trắng, phối với quần jean ngắn và áo T-shirt, để mặt mộc ra ngoài.

Lâm Dịch Thâm nhỏ hơn Tần Lễ Sơ một tuổi, khi còn học cấp ba, ít nhiều cũng có nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi anh ta, anh ta đều không nhìn vào mắt, chắc là không thích kiểu con gái như vậy.

Tức khắc, Tử Lộc cảm thấy không tự tin, nhìn thời gian trước mắt, còn một tiếng rưỡi nữa mới tới 7 giờ.

Cô hỏi: “Còn bao lâu nữa thì tới Túy Hàng?”

Tần Lễ Sơ bảy ra vẻ mặt quan tài, nói: “Mười phút.”

“Vậy là nhanh…Haiz, bên kia có một cái trung tâm thương mại, anh có thể thả tôi xuống đó không? Tôi muốn đi mua quần áo.”

Tần Lễ Sơ hỏi: “Sao lại muốn mua quần áo?”

Tử Lộc cảm thấy ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đã lâu rồi tôi chưa được gặp Lâm Dịch Thâm, quần áo đang mặc không hợp lắm.”

Tần Lễ Sơ nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Không rách không nát, có chỗ nào không hợp?”

“Ôi, đàn ông các anh không hiểu đâu. Anh có tiện thả tôi xuống không?”

Tần Lễ Sơ cự tuyệt: “Nơi này không cho phép đỗ xe.”

Tử Lộc nói: “Xe taxi đang dừng ở đối diện kìa…”

Tần Lễ Sơ: “Em nhất định phải đi?”

Tử Lộc nói: “Bây giờ không phải vẫn còn sớm sao? Tôi đi mua quần áo nhiều lắm mất nửa tiếng…”

Tần Lễ Sơ không hé răng, nhấn ga như đang đua xe, đột ngột dừng lại trước bãi đỗ xe trước cửa trung tâm thương mại.


Khi xuống xe, cửa xe bị anh dùng sức đóng lại.

Tử Lộc bị hoảng sợ, nhìn về phía Tần Lễ Sơ.

Tần Lễ Sơ: “Trượt tay.”

Tử Lộc nói: “…Tôi muốn đi mua đồ, anh…”

Cô vốn dĩ muốn nói anh có muốn chờ trong xe không, nhưng Tần Lễ Sơ đã đi lướt qua cô, bước thẳng tới trước thang máy.

Tử Lộc cho rằng anh cũng có đồ cần mua, cùng nhau đi vào trong thang máy. Không ngờ tới sau khi vào trong, anh lại theo cô đi tới cửa hàng bán quần áo nữ ở tầng hai.

Tử Lộc ngạc nhiên: “Anh muốn cùng tôi đi mua quần áo sao?”

Tần Lễ Sơ: “Tùy tiện xem.”

Tử Lộc cố gắng tốc chiến tốc thắng, căn bản không cần nhân viên bán hàng hỗ trợ, cầm mấy bộ váy đoan trang ưu nhã bước vào trong phòng thử đồ. Dáng người Tử Lộc rất đẹp, gương mặt xinh đẹp, hiển nhiên là móc áo trời sinh. Mấy chiếc váy đoan trang mặc lên người cô làm lộ ra vòng eo thon thả và bộ ng ực đầy đặn. Eo thon uyển chuyển như cành liễu, một tay là có thể ôm hết. Khi cô bước ra ngoài, hai mắt của nhân viên bán hàng như sáng rực cả lên.

“Tiểu thư, cô mặc chiếc váy này đi trên sàn catwalk có khi còn đẹp hơn cả người mẫu của chúng tôi nữa đấy. Nếu không tin cô thì cứ hỏi vị tiên sinh đi cùng cô…”

Nhân viên bán hàng vốn cho rằng hai người là bạn trai bạn gái, tuấn nam mỹ nữ, nhìn qua cũng xứng đôi, nhưng hai người có vẻ như không dễ đối phó. Người đàn ông mặc vest, đi giày da kia lộ ra ánh mắt cay nghiệt, hận thù sau khi cô gái xinh đẹp tới khó tin bước vào phòng thử đồ.

Nhân viên bán hàng nhất thời cũng không nắm bắt được quan hệ giữa hai người này, chỉ dùng xưng hô là tiên sinh.

Tử Lộc cũng cảm thấy mắt thẩm mỹ của đàn ông và phụ nữ không giống nhau.

Chồng cũ của cô là anh em với Lâm Dịch Thâm, nói không chừng lại có thẩm mỹ khá tương đồng, vì thế mỉm cười hỏi: “Anh thấy tôi mặc cái váy này thế nào?”

Tần Lễ Sơ nhìn một cái, đánh giá: “Không được.”

Tử Lộc đi đổi bộ khác, nhân viên bán hàng lại ra sức khen ngợi không dứt miệng, Tần Lễ Sơ lắc đầu: “Khó coi.”

Tử Lộc lại đổi một bộ nữa.

Tần Lễ Sơ: “Xấu.”

“Không được.”

“Không ổn.”

“Không đẹp.”

“Không…”

………

Tử Lộc thay hết bộ này tới bộ khác, mệt tới mức không còn sức để phát giận, trực tiếp mặc lại bộ đầu tiên mình thử.

Cô rất có tự tin với dáng người và gu thẩm mỹ của mình. Trước sự phủ nhận năm lần bảy lượt của Tần Lễ Sơ, cô đã sắp cho rằng mình mập tới hai trăm năm mươi cân, mặc cái gì cũng giống heo.

Cô nói: “Chọn giúp tôi một bộ theo thẩm mỹ của anh xem.”

Tần Lễ Sơ thật sự đi chọn.

Mười phút sau, trong tay anh có thêm một chiếc áo sơ mi hoa nhí và quần dài có cùng họa tiết.

Nhân viên bán hàng nói: “Áo sơ mi hoa của chúng tôi được khuyến khích kết hợp với quần hoặc váy đơn giản. Ví dụ như quần short trắng, quần jean lửng hay váy ôm eo đều được… Nên chọn một chiếc quần dài khác…”

Tần Lễ Sơ nói: “Không cần, tôi cảm thấy như vậy rất đẹp.”

Anh đưa quần áo cho Tử Lộc.

“Thử đi.”

Tử Lộc: …Đây không phải là tạo hình thôn nữ đi làm ruộng sao?