Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 199-200




199: Vô Biên Chủ Đến


Những người đến ở gần đều đang nhìn người phụ nữ váy trắng.

Vị này là Đại Kiếm Đế sao?
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân sửng sốt.

Đúng là Đại Kiếm Đế.

Đại Kiếm Đế mạnh thế sao?
Vẻ mặt mọi người xung quanh cũng trở nên nghiêm trọng, quả nhiên vị này là Đại Kiếm Đế.

Đúng lúc này thanh niên tộc Thiên Long viễn cổ bỗng nhíu mày, gã ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, gã đã thi triển ra thuật triệu hoán, tại sao tiên tổ còn chưa tới?
Lẽ nào lạc đường?
Không thể nào!
Thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu cực kỳ dễ tìm.

Sau một lúc thanh niên Thiên Long lại thúc vào vảy rồng đó, nhưng lần này miếng vảy rồng lại không có bất kỳ động tĩnh gì.

Thấy thế thanh niên Thiên Long càng nhíu chặt mày, lộ ra vẻ ngờ vực, chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ lạc đường thật sao?
Lúc này Diệp Quân bỗng phát hiện ra động tác của thanh niên Thiên Long.

Diệp Quân cũng không nhiều lời, hắn bỗng cầm kiếm lên đánh tới, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xông thẳng đến trước mặt thanh niên Thiên Long, sắc mặt gã lập tức thay đổi nhưng phản ứng của gã lại cực nhanh, hai tay hợp lại với mặt đất.

Một luồng sáng màu vàng chói mắt phát ra từ trong người gã.

Rầm rầm!
Nhưng ánh sáng vàng này không thể chặn được thanh kiếm của Diệp Quân, khi thanh kiếm của Diệp Quân đánh tới, ánh sáng vàng vỡ tan, sức mạnh cực lớn lập tức đẩy thanh niên Thiên Long ra xa hàng chục trượng.

Trong lúc đó thanh niên Thiên Long đã khôi phục lại bản thể của mình.

Rầm!
Một con Thiên Long cực lớn xuất hiện phía trên quảng trường tỷ võ.

Nhưng ngay lúc này Diệp Quân biến mất.

Một luồng kiếm quang chém vào đỉnh đầu con Thiên Long đó.

Vèo!
Đầu con Thiên Long đó bị nứt thành một vết nứt rất sâu trước ánh mắt của mọi người.

Bây giờ Diệp Quân là Kiếm Đế, dù hắn không dùng kiếm Hành Đạo nhưng thực lực cũng rất khủng khiếp.

Trên không trung, con Thiên Long đó đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai, lúc này, Diệp Quân đã biến thành tàn ảnh rồi biến mất, sau đó hàng chục kiếm quang chém về phía con Thiên Long.


Từng tiếng hét chói tai vang lên từ tận chân trời.

Không lâu sau con Thiên Long đó rơi xuống đất, lúc này Diệp Quân bỗng xuất hiện trước mặt gã.

Thanh niên Thiên Long tức giận nhìn Diệp Quân: “Cụ tổ của ta sắp đến rồi, ngươi động vào ta thử xem”.

Diệp Quân không nhiều lời với gã, đâm thẳng một kiếm vào đầu thanh niên Thiên Long.

Phụt!
Máu văng tung tóe ra ngoài.

Thanh niên Thiên Long gào lên: “Ngươi dám! Ngươi dám! Cụ tổ của ta sắp đến! Ngươi dám…”
Cụ tổ: “…”
Lúc này Diệp Quân lại chém thêm một kiếm.

Xoẹt!
Đầu của thanh niên Thiên Long rơi xuống, máu bắn ra như suối trước ánh mắt của mọi người.

Chết rồi!
Diệp Quân cất chiếc nhẫn của thanh niên Thiên Long đi, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh người phụ nữ váy trắng.

Bà ấy nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lúc sau mới khẽ gật đầu nói: “Ngươi cũng khá lắm, đi theo Tiểu Tháp chăm chỉ tu luyện”.

Diệp Quân gật đầu, hắn lau máu rồng bị bắn lên mặt đi, nghiêm túc nói: “Ta sẽ làm thế! Ta sẽ trở thành kiếm tu tuyệt thế giống Kiếm Chủ Nhân Gian”.

Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nghe thế người phụ nữ váy trắng cong khóe môi: “Được!”
Có thể nói đây là lần đầu tiên bà ấy mỉm cười trong hàng ngàn vạn năm nay.

Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Cô cô, một câu cuối cùng, cô vào Kiếm Chủ Nhân Gian, ai mạnh hơn?”
Nghe thế mọi người đều lắc đầu.

Hỏi câu này quá tệ!
Thế gian này có kiếm tu nào có thể đánh thắng được Kiếm Chủ Nhân Gian sao?
Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân nói: “Ông ấy mạnh, ông ấy đánh ta, ta còn không dám đánh trả”.

Mọi người gật đầu, họ đã biết trước được câu trả lời này.

Đông Lý Mạch ở một bên bỗng nhíu mày.

Không dám đánh trả.

Chứng tỏ thực lực của Kiếm Chủ Nhân Gian hơn cả Đại Kiếm Đế này.

Nghĩ đến đây, Đông Lý Mạch bỗng bước đến, gã nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ta nghĩ những gì hôm nay bà làm là rất quá đáng”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Đông Lý Mạch, Đông Lý Mạch bỗng xòe bàn tay ra, một bùa chú lớn bằng bàn tay bỗng bốc cháy.


Gọi người!
Mọi người đều nhìn Đông Lý Mạch, lẽ nào muốn gọi người đến?
Nếu gọi người đến thì chắc là gọi người hộ đạo.

Người hộ đạo của Đông Lý Mạch là ai?
Đó là Vô Biên Chủ.

Năm đó từng là chiến hữu của Kiếm Chủ Nhân Gian.

Ông ta là ông trùm tuyệt thế thời đó.

Đông Lý Mạch nhìn chằm chằm vào người phụ nữ váy trắng, sở dĩ gã gọi người đến là vì năm đó sư phụ của gã cũng chính là Vô Biên Chủ từng nói với gã một câu: thật ra Kiếm Chủ Nhân Gian là đối thủ bại dưới tay ông ta.

Vô Biên Chủ bất khả chiến bại thời đó.

Đông Lý Mạch biết có thể sư phụ khoác lác nhưng chắc chắn vẫn có sự thật.

Đó là chắc chắn thực lực của sư phụ gã – Vô Biên Chủ và Kiếm Chủ Nhân Gian không hơn kém nhau bao nhiêu cả.

Mà lúc nãy người phụ nữ trước mặt này đã nói thế nào?
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian đánh bà ấy thì bà ấy còn không dám đánh trả.

Nói cách khác, sư phụ mình đánh bà ấy thì chắc bà ấy cũng không dám đánh trả.

“Ha ha!”
Đúng lúc này, ở chỗ sâu trong tinh không vô tận bỗng truyền đến tiếng cười: “Mẹ kiếp! Ai to gan dám bắt nạt đệ tử của ta, không muốn sống nữa sao?”
Vô Biên Chủ!
Ông ta đến rồi!
Chương 199: Vô Biên Chủ đến
Những người đến ở gần đều đang nhìn người phụ nữ váy trắng.

Vị này là Đại Kiếm Đế sao?
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân sửng sốt.

Đúng là Đại Kiếm Đế.

Đại Kiếm Đế mạnh thế sao?
Vẻ mặt mọi người xung quanh cũng trở nên nghiêm trọng, quả nhiên vị này là Đại Kiếm Đế.

Đúng lúc này thanh niên tộc Thiên Long viễn cổ bỗng nhíu mày, gã ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, gã đã thi triển ra thuật triệu hoán, tại sao tiên tổ còn chưa tới?
Lẽ nào lạc đường?
Không thể nào!

Thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu cực kỳ dễ tìm.

Sau một lúc thanh niên Thiên Long lại thúc vào vảy rồng đó, nhưng lần này miếng vảy rồng lại không có bất kỳ động tĩnh gì.

Thấy thế thanh niên Thiên Long càng nhíu chặt mày, lộ ra vẻ ngờ vực, chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ lạc đường thật sao?
Lúc này Diệp Quân bỗng phát hiện ra động tác của thanh niên Thiên Long.

Diệp Quân cũng không nhiều lời, hắn bỗng cầm kiếm lên đánh tới, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xông thẳng đến trước mặt thanh niên Thiên Long, sắc mặt gã lập tức thay đổi nhưng phản ứng của gã lại cực nhanh, hai tay hợp lại với mặt đất.

Một luồng sáng màu vàng chói mắt phát ra từ trong người gã.

Rầm rầm!
Nhưng ánh sáng vàng này không thể chặn được thanh kiếm của Diệp Quân, khi thanh kiếm của Diệp Quân đánh tới, ánh sáng vàng vỡ tan, sức mạnh cực lớn lập tức đẩy thanh niên Thiên Long ra xa hàng chục trượng.

Trong lúc đó thanh niên Thiên Long đã khôi phục lại bản thể của mình.

Rầm!
Một con Thiên Long cực lớn xuất hiện phía trên quảng trường tỷ võ.

Nhưng ngay lúc này Diệp Quân biến mất.

Một luồng kiếm quang chém vào đỉnh đầu con Thiên Long đó.

Vèo!
Đầu con Thiên Long đó bị nứt thành một vết nứt rất sâu trước ánh mắt của mọi người.

Bây giờ Diệp Quân là Kiếm Đế, dù hắn không dùng kiếm Hành Đạo nhưng thực lực cũng rất khủng khiếp.

Trên không trung, con Thiên Long đó đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai, lúc này, Diệp Quân đã biến thành tàn ảnh rồi biến mất, sau đó hàng chục kiếm quang chém về phía con Thiên Long.

Từng tiếng hét chói tai vang lên từ tận chân trời.

Không lâu sau con Thiên Long đó rơi xuống đất, lúc này Diệp Quân bỗng xuất hiện trước mặt gã.

Thanh niên Thiên Long tức giận nhìn Diệp Quân: “Cụ tổ của ta sắp đến rồi, ngươi động vào ta thử xem”.

Diệp Quân không nhiều lời với gã, đâm thẳng một kiếm vào đầu thanh niên Thiên Long.

Phụt!
Máu văng tung tóe ra ngoài.

Thanh niên Thiên Long gào lên: “Ngươi dám! Ngươi dám! Cụ tổ của ta sắp đến! Ngươi dám…”
Cụ tổ: “…”
Lúc này Diệp Quân lại chém thêm một kiếm.

Xoẹt!
Đầu của thanh niên Thiên Long rơi xuống, máu bắn ra như suối trước ánh mắt của mọi người.

Chết rồi!
Diệp Quân cất chiếc nhẫn của thanh niên Thiên Long đi, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh người phụ nữ váy trắng.

Bà ấy nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lúc sau mới khẽ gật đầu nói: “Ngươi cũng khá lắm, đi theo Tiểu Tháp chăm chỉ tu luyện”.


Diệp Quân gật đầu, hắn lau máu rồng bị bắn lên mặt đi, nghiêm túc nói: “Ta sẽ làm thế! Ta sẽ trở thành kiếm tu tuyệt thế giống Kiếm Chủ Nhân Gian”.

Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nghe thế người phụ nữ váy trắng cong khóe môi: “Được!”
Có thể nói đây là lần đầu tiên bà ấy mỉm cười trong hàng ngàn vạn năm nay.

Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Cô cô, một câu cuối cùng, cô vào Kiếm Chủ Nhân Gian, ai mạnh hơn?”
Nghe thế mọi người đều lắc đầu.

Hỏi câu này quá tệ!
Thế gian này có kiếm tu nào có thể đánh thắng được Kiếm Chủ Nhân Gian sao?
Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân nói: “Ông ấy mạnh, ông ấy đánh ta, ta còn không dám đánh trả”.

Mọi người gật đầu, họ đã biết trước được câu trả lời này.

Đông Lý Mạch ở một bên bỗng nhíu mày.

Không dám đánh trả.

Chứng tỏ thực lực của Kiếm Chủ Nhân Gian hơn cả Đại Kiếm Đế này.

Nghĩ đến đây, Đông Lý Mạch bỗng bước đến, gã nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ta nghĩ những gì hôm nay bà làm là rất quá đáng”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Đông Lý Mạch, Đông Lý Mạch bỗng xòe bàn tay ra, một bùa chú lớn bằng bàn tay bỗng bốc cháy.

Gọi người!
Mọi người đều nhìn Đông Lý Mạch, lẽ nào muốn gọi người đến?
Nếu gọi người đến thì chắc là gọi người hộ đạo.

Người hộ đạo của Đông Lý Mạch là ai?
Đó là Vô Biên Chủ.

Năm đó từng là chiến hữu của Kiếm Chủ Nhân Gian.

Ông ta là ông trùm tuyệt thế thời đó.

Đông Lý Mạch nhìn chằm chằm vào người phụ nữ váy trắng, sở dĩ gã gọi người đến là vì năm đó sư phụ của gã cũng chính là Vô Biên Chủ từng nói với gã một câu: thật ra Kiếm Chủ Nhân Gian là đối thủ bại dưới tay ông ta.

Vô Biên Chủ bất khả chiến bại thời đó.

Đông Lý Mạch biết có thể sư phụ khoác lác nhưng chắc chắn vẫn có sự thật.

Đó là chắc chắn thực lực của sư phụ gã – Vô Biên Chủ và Kiếm Chủ Nhân Gian không hơn kém nhau bao nhiêu cả.

Mà lúc nãy người phụ nữ trước mặt này đã nói thế nào?
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian đánh bà ấy thì bà ấy còn không dám đánh trả.

Nói cách khác, sư phụ mình đánh bà ấy thì chắc bà ấy cũng không dám đánh trả.

“Ha ha!”
Đúng lúc này, ở chỗ sâu trong tinh không vô tận bỗng truyền đến tiếng cười: “Mẹ kiếp! Ai to gan dám bắt nạt đệ tử của ta, không muốn sống nữa sao?”
Vô Biên Chủ!
Ông ta đến rồi!.

200


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!