Hai Người Cha Của Tôi

Chương 36: Chuyện diễn thuyết (1)




Dù gì Dương Hàn cũng là thành viên của cái nhà này, cũng nắm sâu chút chút về Cực Tấn.

Cô nàng hiểu, chủ tịch giám đốc doanh nghiệp ngoài đời thực không cùng loài với loại giám đốc ngang tàng tiêu tiền như nước cõi đất này là của bố trong tiểu thuyết.

Khi ý tưởng “Mời Hàn Thời Vũ đến diễn thuyết” nảy ra trong đầu cô nàng cũng không nghĩ gì nhiều, sau đó tỉnh táo lại mới nhận ra đây không phải một việc dễ thực hiện.

Với một buổi tọa đàm về khoa học kỹ thuật mà nói, Hàn Thời Vũ không phải một cá nhân nổi trội, điều chính yếu là chức danh tổng giám đốc Cực Tấn hắn nắm giữ. Hắn đến đây cũng đồng nghĩa với việc đại diện cho toàn thể công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Cực Tấn.

Như thế, hắn không thể tự tác muốn làm gì thì làm, mà còn phải cân đong đo đếm đến lợi ích tổ chức.

Đây không phải trò đóng vai tỏ vẻ ra oai.

Dương Hàn ngồi trước mặt Dương Mạt và Hàn Thời Vũ, im lặng hồi lâu, căng thẳng bấu mười ngón tay vào đầu gối, hiện đang rối rắm hàng tá câu hỏi trong đầu.

Cô nàng vẫn là người phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trước, không biết phải nói gì nữa, đành mặc mình buông thả một lần: “Con… muốn bố đến ạ.”

Hàn Thời Vũ nhịp nhịp tay, định lên tiếng thì Dương Mạt chặn trước.

Anh nói: “Người lên kế hoạch chuẩn bị chính lần này là con phải không?”

Dương Hàn gật gật: “Dạ.”

Dương Mạt đề nghị: “Nếu là lễ hội khoa học nghệ thuật, con có thể thay đổi loại hình, sang nghệ thuật cũng được.”

“Để bố con liên lạc với mấy nhà sáng tạo triệu người theo dõi bên Thú Địa.” Dương Mạt chỉ sang Hàn Thời Vũ, “Như Mộc Lưu Tô chẳng hạn, nổi tiếng hơn mấy người kia nhiều.”

Đây cũng là một đề xuất khả thi, nhưng Dương Hàn lại gục đầu, lí nhí: “Hôm nay là ngày hết hạn nộp, con gửi bản kế hoạch đó đi rồi ạ…”

Dương Mạt chau mày, thở dài: “Con tiền trảm hậu tấu mà.”

“Không đâu ba, hủy… hủy được.” Dương Hàn vội vàng lắc đầu, ấm ức lắp bắp: “Nhưng mà… con nghĩ ba và bố sẽ đồng ý.”

Nếu Dương Mạt bảo không được, vậy thì vụ này gần đất xa trời rồi.

Dương Mạt nghẹn lời.

Dạo này công việc của Hàn Thời Vũ rất nhiều, mà ngày mai đã bay về tổng bộ, cũng không biết bao giờ mới có thời gian. Mặt khác, Hàn Thời Vũ phải tự chuẩn bị, sắp xếp điều động công ty, phòng ban truyền thông phải xử trí thế nào, rồi còn liên hệ với trường học… Tóm lại nếu hắn xuất hiện, đủ thứ việc sẽ ùn ùn kéo tới.

Nhưng toàn bộ vấn đề đều bị vị tổng giám đốc Cực Tấn chả buồn bận tâm gì đây hóa bé tí.

“Chuyện nhỏ.” Hàn Thời Vũ nói: “Chừng nào đến ngày hội khoa học nghệ thuật của mấy đứa?”

Dương Mạt nhìn Hàn Thời Vũ.

Ngọn lửa lay lắt đã tắt ngấm trong lòng Dương Hàn bỗng cháy bừng lên.

Cô nàng kích động: “Ngày 30 tháng 4 ạ.”

Hàn Thời Vũ nói: “Nhưng có điều kiện.”

Dương Hàn hứng khởi gí sát lại.

Giờ phút này trước mặt cô nàng là một Hàn Thời Vũ rất có khí chất tà đạo tàn độc của bá tổng trong tiểu thuyết, khóe môi ba phần khinh bỉ nhếch lên mười lăm độ, ngả lưng lên sô pha xa hoa, tự nhiên vắt chéo chân, tay gác trên lưng ghế.

Dương Hàn: “…”

Cô nàng thoáng dời mắt, liên tục cảnh tỉnh bản thân, tiếp theo đây bất kể Hàn Thời Vũ có nói cái gì cũng phải giữ vững nụ cười này trên môi.

Hàn Thời Vũ nói: “Mời tổng giám đốc Cực Tấn mà không lên kế hoạch cho cẩn thận, mặt mũi của bố vứt vào đâu?”

Dương Hàn: “Dạ…”

Thời khắc này, bên cạnh bá tổng lại thiếu mỹ nhân vây quanh thì thiếu gia vị, thế là Hàn Thời Vũ mở tay ôm eo Dương Mạt.

Tiếp đó là cảnh tượng Dương Mạt bắt trọn cái tay gây án, bẻ quặp bốn ngón ngược ra sau.

Dương Mạt giữ nguyên sắc mặt nghe cuộc trò chuyện của hai bố con.

Hàn Thời Vũ ôm bàn tay chấn thương, khí chất uy thế gì đó bay biến sạch sẽ, chỉ còn nước nghiêm túc lên tiếng: “… Tôi… cho chị hai mươi phút chuẩn bị, chị tút tát phương án cho gọn gàng lại, làm giống đầu thầu trình bày trước mặt tôi.”

Dương Hàn: “Hở?”

Hàn Thời Vũ đáp: “Bố cũng phải biết trong kế hoạch đề xuất có cái gì chứ.”

Hàn Thời Vũ ra khỏi phòng tắm, Dương Mạt đang để đèn ngủ đọc sách.

Ánh đèn dìu dịu làm đường nét trên khuôn mặt anh mềm mại đi, bóng tối dát trên hàng mi rủ.

Hàn Thời Vũ vui vẻ, hắn bò lên giường, hôn vào má Dương Mạt một cái chóc.

Dương Mạt gập sách lại, hỏi: “Em muốn đi thật à?”

Hàn Thời Vũ cười: “Chẳng phải anh cũng thấy con bé Dương Hàn thể hiện đấy còn gì, cũng khá lắm ha anh.”

“Đúng là rất ổn.” Dương Mạt nói: “Anh nói em đó, em có rảnh không, bên công ty phải sắp xếp thế nào?”

“Cũng khéo.” Hàn Thời Vũ đáp: “Đợt trước em có định làm sự kiện công ích quy mô lớn ở đại học Thủ Thành với một số trường học để quảng bá cho khu học tập Thú Địa, anh nhớ không?”

Hắn nói tiếp: “Trên kế hoạch là chín trường. Có tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông,… một vài trường vẫn chưa quyết được.”

Hàn Thời Vũ ngả lưng vào ngồi đầu mềm mại, hắn khua khua hai tay vẽ vời: “Anh thấy đó, ngày hội khoa học nghệ thuật trường Tiểu Dương phải nói là rất hữu ích để chúng ta tổ chức quảng bá Internet + Giáo dục. Hôm qua lúc con bé vừa nói em đã liên tưởng đến ngay.”

Thời kỳ phản nghịch dậy thì của Hàn Thời Vũ đã qua từ lâu. Nhiều năm kinh nghiệm trên thương trường tôi luyện nên thói quen tính toán cẩn trọng chi li và sẽ không bước bất kỳ một nước đi dư thừa nào.

Dương Mạt còn tưởng là do tình cảm chi phối, anh thở dài, hỏi: “Nếu không có dự án đó, cũng không có sự chuẩn bị nào…”

Hàn Thời Vũ nhẹ nhàng như không: “Vẫn đi chứ ạ.”

Dương Mạt quay đầu, nhìn hắn.

“Vất vả lắm mới nuôi lớn được búp cải thảo này đấy.” Hàn Thời Vũ nói: “Làm sao để con bé chịu ấm ức nữa cho được.”

Dương Mạt: “…”

“Anh còn tưởng em trưởng thành lên được một tí rồi.” Anh không nhịn được khẽ nhếch môi cười, thở ra, tắt đèn: “Xem ra là anh nghĩ nhiều.”

Hàn Thời Vũ nghiêng sang, tia sáng cuối cùng còn lang thang chưa tắt trong đôi mắt hắn. Hắn đáp: “Đàn anh ơi, tới đó mình đi chung nha, anh ngồi dưới xem em đó.”

Mỗi lần nghe thấy xưng hô này, trái tim Dương Mạt luôn phát ra những rung động thật khẽ, giống như một cánh bướm mỏng đáp xuống, đến lúc hút lấy phấn hoa anh mới chợt giật mình nhận ra là người bạn đã cũ.

Dương Mạt đáp: “Được.”

“Em liếc mắt đúng một phát là tìm được anh cho xem.” Hàn Thời Vũ lại lải nhải: “Hai liếc coi như em thua.”

Dương Mạt không thích so đo với con nít, chiếu lệ: “Ồ, giỏi quá.”

Dương Hàn lo âu sợ sệt cả tối.

Suốt đêm cô nàng cứ mải nghĩ không biết lúc giải thích trước mặt Hàn Thời Vũ mình có sai sót gì không, hay là có khúc nào bị lặp ý hoặc thừa thãi.

Trong lúc nghe trình bày Hàn Thời Vũ như biến thành người khác, hắn nghiêm túc liên tục đưa ra vấn đề thực tế có thể xảy ra và Dương Hàn phải nêu cách giải quyết. Dương Hàn tự kỷ đến nơi mất, thậm chí còn nghĩ kế hoạch của mình ăn gậy chắc rồi, bây nhiêu chỉ là quá trình dẫn đến thất bại tất yếu diễn ra của mình thôi.

Hôm sau, Dương Hàn và cặp mắt đen sì nhìn tổng giám đốc Cực Tấn kéo vali lên xe, ra vẻ bí hiểm: “Chị chờ tin đi.”

Dương Hàn: “…”

Vài ngày sau.

Giáo viên chủ nghiệm gọi Dương Hàn lại, thông báo kế hoạch của lớp đã được duyệt.

Người bên Cực Tấn liên lạc hợp tác với nhà trường, cầm bản kế hoạch hoàn thiện sau cùng —— Là bản mà Dương Hàn đưa cho Hàn Thời Vũ, được chính hắn và nhân viên chuyên môn chỉnh sửa lại một vài điểm. Nhưng trên cùng chỉ đề tên Dương Hàn và tất cả thành viên lớp 10/10 tham gia xây dựng.

Giáo viên xét duyệt hoạt động lúc này mới biết, hóa ra kế hoạch mời tổng giám đốc Cực Tấn đến diễn thuyết không phải chuyện giỡn chơi.

Cô chủ nhiệm cực kỳ ngạc nhiên, vui mừng hỏi làm sao nhóm Dương Hàn làm được.

Hàn Thời Vũ đặt chân đến ngôi trường này. Không chỉ học sinh ở đây, mà toàn thể ống kính xã hội sẽ tụ về đây.

Hiện tại thông tin vẫn đang trong giai đoạn bảo mật. Cơ mà toàn thể những thành viên lớp 10/10 tham gia xây dựng kế hoạch có quyền được nắm tình hình.

Lúc về lớp, suýt nữa Dương Hàn đã bật khóc.

Lúc “Dương Hàn và dàn hậu cung” và “Đội thanh niên chuyên nghiệp đầy khí phách” nghe được tin này, cả đám gào rú ầm lên ngay giữa tiết Ngữ văn.

“Vui vẻ thế.” Thầy dạy văn nhìn hai tổ nhỏ tiếng nói chuyện, cứ làm như thầy không phát hiện được hai cái tổ người giống y tên kia, hỏi: “Mấy đứa tính tuyển phi mở rộng hậu cung hả?”

Thầy Ngữ văn: “Vua chúa hoang dâm vô độ là đại kị của quốc gia.”

Cả lớp cười ầm ĩ, cả đám còn chẳng thấy xấu hổ, cơn vui vẫn chưa qua thế là hòa vào tiếng cười của cả lớp nhìn nhau phá lên cười.

Mục đích của Hàn Thời Vũ đơn giản thôi, là để Dương Hàn cảm nhận được niềm hạnh phúc mà bản thân đã cố gắng hết sức đạt được. Hàn Lãng cũng đã từng như vậy.

Cực Tấn thuở sơ khai cũng từng ra đời như thế.

“Mới phát danh sách hoạt động ngày hội khoa học nghệ thuật kìa, chợ sách trời ngày mốt đôn lên từ tám giờ đến mười giờ sáng rồi.”

“Nghe chị khối trên bảo tầm này kỳ trước đâu có làm gì, thế là mấy anh chị được ngủ nướng…”

“Ầy… ghét ghê, tao muốn ngủ nướng cơ. Hiếm lắm mới có một bữa không phải dậy sáu giờ chạy bộ! Nguyên cả đống thời gian trống sau đó làm gì vậy…”

“Ê tụi mày!! Tin nóng tin nóng!!!! Hàn Thời Vũ về trường diễn thuyết – Ở ngay sau chợ sách trời!!!”

“Đù.”

“Vãi? Tin chuẩn chưa!?”

“Hình như tài khoản chính thức của Cực Tấn đăng bài rồi, điểm đến đầu tiên của chuỗi hoạt động “Ngồi dưới đại dương tri thức” là trường mình đó.”

“Trời ạ, vận may cá chép gì đây, sao chọn trúng trường mình hay vậy?”

“Là kế hoạch của một lớp đó, hình như là lớp dính vụ Nghe Biển bữa hôm.”

“Tại vụ này nên Cực Tấn biết cái trường tồi tàn này ha?”

“Chắc có chút chút, dù sao xưa giờ trường này có tiếng gì đâu.”

“Sáng kiến của ai vậy, gửi cả bản kế hoạch cho Cực Tấn, lớp đó cũng gan dữ… Tao không nghĩ tới luôn, đẳng cấp!”

“Bữa đó phải kéo bà chị theo mới được, suốt này ở nhà tự xưng mình là phu nhân Hàn danh chính ngôn thuận.”

“Hahahahaha.”

Dương Hàn nhìn đồng hồ.

Một vài bên truyền thông đã đến, hiệu trưởng cũng đã có mặt ở đây trò chuyện với vài học sinh. Bên ngoài hội trường rộng rãi nhất của trường được kéo dây rào lại hẳn hoi.

Ở đây không có hâm mộ cuồng nhiệt —— Hàn Thời Vũ được xem như “minh tinh giới kinh doanh”, không phải kiểu ngôi sao kiếm cơm nhờ sự nổi tiếng. Bởi thế, dù độ phủ sóng đại chúng của hắn đứng đầu bảng, song tính quần thể của cộng đồng fan rất thấp, kém xa với sự chuyên nghiệp của minh tinh giải trí.

Cơ mà cũng nhờ vậy mà hắn bớt được khối việc.

Rất nhiều học sinh vội vàng chạy từ khu vực chợ sách trời sang, khu ngoài sân thể dục ấy có phần đìu hiu thưa người. Các học sinh mặc đồng phục ôm sách vở thò đầu ngó nghiêng hóng hớt.

Cuối cùng Phương Gia và Thượng Học cũng chạy tới, nói: “Cầm ra đi ——”

Hứa Gia đội mũ bucket màu xám, vội vã lên tiếng: “Sắp đến rồi!”

Dương Hàn cầm băng rôn hai cậu bạn đưa tới, chuyền cho Liễu Tộ Diệp đứng sau lưng, Liễu Tộ Diệp rút tay khỏi túi chụp được.

Dương Hàn cười: “Chút nữa tớ phất tay các cậu căng băng rôn ra nhé. Tiểu Diệp, cậu giữ đầu bên này, Phương Gia, phần cậu đầu bên kia.”

Liễu Tộ Diệp: “Ừ.”

Phương Gia: “Đã nhận chỉ thị.”

Dương Hàn quay đầu dặn lớp trưởng và các bạn trong lớp: “Nhớ nha mọi người.”

Thượng Học và lớp trưởng đồng thời giơ tay ok đầy tự tin.

Đây là kế hoạch mà họ đã lên ý tưởng, trong lối đi sẽ có học sinh “nhiệt liệt chào mừng” tổng giám đốc Cực Tấn đến trường, thể hiện được mức độ chào đón và tầm ảnh hưởng của nhân vật này với giới trẻ.

Nói chung là trong kế hoạch có một khúc râu ria như thế. Hàn Thời Vũ lại không mảy may để ý.

Phụ huynh muốn vào trưởng cần học sinh “bảo lãnh”. Vì quá vội, Dương Hàn tạm yên lòng giao người ba Dương Mạt cho Lộc Duyệt Minh đi bảo lãnh.

Lộc Duyệt Minh không phụ sự mong đợi của mọi người dẫn Dương Mạt vào đến nơi. Anh đeo khẩu trang đen, lúc vào đến sảnh hội trường thì có xe lái đến.

Cánh truyền thông đã chuẩn bị sẵn sàng, các học sinh cũng tập trung, chăm chú dõi theo chiếc xe nọ.

Hàn Thời Vũ bước xuống xe, đám học sinh vây xem thấy mặt mũi hắn lập tức hò reo thất thanh, tiếng vỗ tay vang rầm trời.

“Chắc tao đang mơ mày ơi.”

“Trời đất, mới đây vừa viết về ảnh mà hôm nay đã được thấy người thật rồi.”

“Mẹ nó, đẹp trai vãi.”

“A a a giám đốc Hàn hàng thật.”

Hàn Thời Vũ trong bộ đồ Tây phẳng phiu, tóc mái vuốt ngược ra sau, cuối cùng cũng trông ra dáng ông tổng. Hắn cửa sang lại cúc áo, mỉm cười lên tiếng chào hỏi mọi người xung quanh.

Hai tay Dương Mạt đút túi, đứng nhìn tên đàn ông họ Hàn dạng chó hình người.

Tiếng hô hào hấp dẫn đám đông, nhóm học sinh tụm lại nháy mắt biến thành biển người. Các thầy cô giữ trật tự nói: “Không có gì thì quay về lớp học bài đi, còn một tiếng nữa mới đến giờ.”

Dương Hàn tình cờ trông thấy mấy khuôn mặt chuốc phiền cho Liễu Tộ Diệp hôm ấy, nhưng tạm thời không có tâm trạng chú ý.

Hàn Thời Vũ sắp đến cửa, Dương Hàn chuẩn bị từ trước ra lệnh, băng rôn đỏ chót được kéo căng.

Ánh mắt của cô hiệu trưởng đang bắt tay với Hàn Thời Vũ và các bảo vệ bị hấp dẫn.

Mọi thứ im ắng một giây đồng hồ.

Băng rôn được thiết kế theo mẫu đống bình luận chạy khắp màn hình đặc trưng của Thú Địa, trong đám chữ nghĩa hỗn độn có hàng chữ màu vàng to tướng cực kỳ bắt mắt: “Tham kiến bá chủ giới sinh vật.”

Thượng Học thình lình gào to: “Khoa học kỹ thuật Siêu Nhanh —— “

Tập thể 10/10 đằng sau rống lên: “Xưng bá địa cầu —— “

Liên tục, triền miên không ngơi ngớt.

Dương Hàn bật ngón cái với Hàn Thời Vũ.

Hàn Thời Vũ: “.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cha hiền con thảo.