Hai Người Cha Của Tôi

Chương 19: Dân lấy thực làm trọng (1)




Dương Mạt nhớ rõ, lần đầu tiên có người hẹn mình đi chơi —— Lại là với Hàn Thời Vũ.

Dương Mạt không hiểu vì sao sau sự kiện liên thủ hack tài khoản đó, Hàn Thời Vũ quẳng chuyện quá khứ ra sau đầu, suốt ngày cứ vo ve quanh anh hết gọi “Đàn anh” tới “Anh ơi”, cứ gọi hoài gọi mãi tới khi bị đánh cho mới chịu thôi.

Trước nay Lục Hữu Khí sinh sống ở nước ngoài, rất nhớ nhung ẩm thực quê hương, đặc biệt là có cảm xúc cực kỳ mãnh liệt với tất cả đồ ăn ngoài cổng trường.

Nhưng shipper chỉ giao tới quản lý ký túc xá. Lục Hữu Khí ở tầng bốn, bò lên bò xuống riết khổ muốn chết, lại đang giữa hè, mồ hôi tuôn ra như tắm cuốn phăng cảm giác háu ăn đi phân nửa.

Lúc anh shipper nhắn tin nhắc đồ tới, dòng suy nghĩ của Lục Hữu Khí dằn vặt dữ dội trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng. Lần nào cũng nhờ có Dương Mạt ra tay cứu giúp.

Đó giờ cơm trưa của Lục Hữu Khí đều một tay Dương Mạt lấy lên hộ, cậu bạn này làm gì cũng gọn gàng linh hoạt. Nhận được tin, xuống lầu, lên lầu, chỉ năm phút là xong xuôi. Hơi lạnh sung sướng từ điều hòa không cản được chân Dương Mạt.

Mãi đến dạo gần đây, cái cậu đàn em kêu gào dưới lầu hôm nọ cứ sơ hở là mua dư ra một phần cơm tiện đường đưa cho Dương Mạt. Điều này dẫn tới hệ lụy chân chạy vặt miễn phí của Lục Hữu Khí mất toi. Anh ta thì không vô ý vô tứ nhờ vả bạn Dương Mạt xách lên hộ mình được, thế là đành quay về chuỗi ngày lê lết cầu thang đau thương.

Lục Hữu Khí nghĩ ngợi về hành trình gập ghềnh chông gai của thanh niên kia, lội từ cơ sở Tây đến cơ sở Đông trường rồi lại vòng sang chung cư Hải Thạch phía chếch chéo.

Dương Mạt nói mà đàn em kia không nghe. Cuối cùng đành phải tự nhiên nhận lấy phần cơm mua ngoài cổng trường này, không tự đặt ship nữa.

Một ngày nọ, Dương Mạt đi gặp thầy Trình Thiệu hỏi bài nên trưa không về phòng.

Hàn Thời Vũ gõ cửa vào, đặt đồ ăn lên bàn, khách sáo nói với Lục Hữu Khí nằm trên giường: “Chào đàn anh, chừng nào đàn anh Dương Mạt về phiền anh hỏi giúp cuối tuần này anh ấy có thời gian không.”

“À ờ, được…” Lục Hữu Khí ngẩng đầu khỏi điện thoại, nghi hoặc: “Ủa, sao không tự nói với cậu ta.”

Hàn Thời Vũ trả lời: “Không có cách gì liên lạc với ảnh.”

Lục Hữu Khí hỏi: “Muốn không?”

Hàn Thời Vũ: “… Không dám.”

Lục Hữu Khí: “…”

Lục Hữu Khí thấy mắc cười, tưởng là thanh niên này muốn xin lỗi Dương Mạt nhưng lại bị nhân dạng hung thần ác sát của bạn cùng phòng mình phong ấn, chỉ có nước lấy lòng từng li từng tí một.

Anh ta thấy cậu đàn em cũng hơi dễ thương, bèn nổi lòng hảo tâm cho cậu ta phương thức liên lạc của Dương Mạt.

Để tỏ lòng biết ơn, Hàn Thời Vũ đồng ý yêu cầu từ nay về sau đưa cơm hộ anh ta tại chỗ.

Dương Mạt đang ở văn phòng thầy Trịnh Thiệu. Hình như web trường có vấn đề, thầy đang cùng một số giảng viên và sinh viên rà soát kiểm tra lại.

Mặc dù máy tính không phải ngành trọng điểm của đại học Thủ Thành nhưng cũng xem như cái đuôi phượng mà các loài chim bình thường không theo kịp.

Dương Mạt đứng bên nhìn mọi người làm việc, nghiêm túc nhíu mày, thỉnh thoảng đưa ra vài câu hỏi.

Sinh viên chuyên ngành cạnh đó lần lượt giảng giải cho anh, hai người hỏi đáp ngắn gọn như thể có thế có liên hệ tâm linh vậy. Người kia chỉ cần nói đúng điểm đó, Dương Mạt sẽ hiểu ngay lập tức.

Sự kết hợp ăn ý này khiến Dương Mạt đang đắm chìm suy nghĩ cảm thấy rất dễ chịu, thế là vô thức để ý cậu sinh viên chuyên ngành kia một chút.

Giữa chừng Dương Mạt có tin nhắn, Lục Hữu Khí gửi. Dương Mạt rón rén ra ngoài, mở khung chat lên.

Lục Hữu Khí gửi một tấm hình chụp đồ ăn bày trên bàn.

Anh ta gửi tin nhắn thoại: “Bao giờ cậu về.”

Dương Mạt: “Sắp.”

Lục Hữu Khí: “Nhóc đàn em kia nhờ tôi hỏi cậu, chủ nhật này có thời gian không kìa.”

Vừa nghe mấy chữ “đàn em” là Dương Mạt đau cả đầu. Anh cau mày: “Cậu bảo với cậu ta tôi không rảnh.”

Anh tắt điện thoại, định vào văn phòng chào hỏi Trình Thiệu thì thấy cậu sinh viên trả lời câu hỏi của mình đi ra. Hai người chạm mặt nhau.

Người nọ: “Xin chào.”

Dương Mạt: “Ừm.”

Im lặng một hồi.

Dương Mạt: “Anh định đi ăn cơm à?”

Người nọ: “Ăn chung không?”

Dương Mạt: “Đi.”

Thế là hai người tiện đường đi chung một cách khó hiểu.

Nhà ăn số bốn phía Tây trường là nhà ăn ngon mà đắt nhất. Cách bày trí trên lầu ba không kém gì mấy quán ngoài kia, mấy cặp đôi sinh viên vào ăn cũng không được giảm giá.

Một cách khó hiểu, hai người lên lầu ba nhà ăn bốn.

Dương Mạt thích kiểu nêm cay không nương tay của đầu bếp ở đây. Đồ ăn miễn là cay hầu như hợp khẩu vị anh.

Mà người nọ cũng thích một món nào đó ở đây, hễ cứ vào nhà ăn đều sẽ lên lầu ba nhà ăn bốn này.

Dương Mạt cảm thấy sự tương đồng giữa cả hai rất thú vị, thế là cùng ăn cơm với nhau.

“Lâm Sơ.”

Người nọ tự giới thiệu tên trước, sau đó nói: “Dương Mạt nhỉ? Thầy Trịnh có nhắc đến cậu.”

Dương Mạt gật đầu.

Lâm Sơ hỏi: “Ngành toán à?”

Dương Mạt đáp: “Ừm.”

Lâm Sợ lại hỏi: “Không nghĩ đến chuyện đổi chuyên ngành sao?”

Dương Mạt trả lời: “Xem như sở thích thôi.”

Lâm Sơ nói: “Cậu có năng khiếu lắm đấy.”

Dương Mạt: “Cảm ơn anh.”

Nói chuyện với người nọ, Dương Mạt luôn thấy nhẹ nhàng thoải mái, không phải cân đo đong đếm cũng không phải quá chi li đến cảm xúc phức tạp của người nọ. Giống như máy tính vậy, chỉ cần số liệu là diễn đạt hoàn tất câu chuyện, không việc gì phải lắm lời.

Lâm Sơ nói: “Thầy Trình nói cậu với tôi giống nhau, tôi cũng thấy đúng thế thật.”

Dương Mạt cười, đáp: “Tôi cũng vừa tính nói.”

Dương Mạt đang định nói gì đó, lại đột nhiên thấy người mình lạnh toát.

Anh ngẩng đầu, bỗng trông thấy nhóc đàn em lẽo đẽo quấn mình cả ngày ở bàn cách đó không xa.

Đối diện Hàn Thời Vũ là hai cô gái, nhưng ánh mắt hắn thê lương thảm thiết dính chặt trên người anh, như kiểu có nỗi u oán thầm kín. Dương Mạt ngẩng đầu đúng lúc chạm ánh mắt hắn.

Dương Mạt: “?”

Thình lình điện thoại đổ chuông.

Dương Mạt nghe máy, ánh mắt lướt sang phía bên kia, phát hiện Hàn Thời Vũ cũng đang cầm điện thoại kê vào tai.

“Anh ơi, em mua cơm cho anh rồi đó, em để trong ký túc xá.”

Dương Mạt lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình.

Anh đáp: “Sao cậu ở đây.”

Hàn Thời Vũ: “Có người hẹn em đi ăn.”

Dương Mạt chau mày: “Vậy cậu gọi điện cho tôi làm gì?”

Đúng lúc ấy, Hàn Thời Vũ đưa mắt nhìn, chợt thấy nụ cười trên gương mặt Dương Mạt. Lòng hắn bỗng sầu nghẹn. Hắn lề mề chẳng đáp, mà liên miên lặp đi lặp lại: “… Em mua hoành thánh tê cay cho anh. Em chạy đến tận quảng trường trung tâm xếp hàng dài ơi là dài mới mua được lận. Bạn em bảo chỗ đó ngon lắm luôn.”

Hàn Thời Vũ: “Em để vào hộp giữ ấm cho anh rồi, lát nữa cũng không bị nguội đâu…” Hắn nói tiếp: “Mua xiên nướng ở cơ sở Đông trường mình nữa ạ, thêm cả cay, ở phòng anh hết đó…”

Hàn Thời Vũ ấm ức: “Em còn chưa ăn gì nữa…”

Dương Mạt: “…”

Ở dải cây xanh giữa hai tòa chung cư Hải Thạch có mấy nhóc chó con hoang, đói cứ đứng dọc đường ư ử vài tiếng lập tức sẽ có rất nhiều sinh viên mủi lòng mua đồ ăn cho chúng.

Tiếng chó con kêu êm tai, Dương Mạt cũng là một trong số những sinh viên bị dụ vào bẫy.

Trong một chớp mắt nào đó, anh chợt thấy giọng điệu tội nghiệp của Hàn Thời Vũ rất giống bé cún hoang đó.

Chẳng hiểu sao tim anh bỗng nhói lên, cảm giác miếng đồ ăn trong miệng trở nên đầy tội lỗi.

Dương Mạt cúp điện thoại.

Nhìn đồ ăn bày trước mắt, anh ngập ngừng.

Lâm Sơ thấy sắc mặt Dương Mạt lúc cúp điện thoại, bèn hỏi: “Có chuyện gì à?”

Dương Mạt nghẹn lời: “Xin lỗi anh, chắc bây giờ tôi phải về.”

Lâm Sơ đáp: “Không sao, cũng tiện đường mới ngồi ăn với nhau thôi mà.”

Dương Mạt gật đầu. Sau đó anh bưng cơm lên – chỗ đồ ăn đó anh chỉ mới đụng đúng một đũa, chưa ăn được hạt cơm nào.

Anh đến trước mặt Hàn Thời Vũ.

Lạnh lùng nhìn đăm đăm hắn hồi lâu.

Hàn Thời Vũ chớp chớp mắt nhìn anh đầy vô tội.

Phần bàn của hai cô gái ngồi đối diện bày đầy sách bài tập với trà sữa, có lẽ bị ảnh hưởng bởi luồng áp thấp trong bán kính hai mét của Dương Mạt tưởng rằng anh tới đánh nhau nên co cứng lại theo phản xạ.

Dương Mạt cầm phần cơm chưa ăn miếng nào đặt trước mặt con cún to xác, chỉ vào mặt hắn: “Nếu sót một hạt cơm nào, chặt đầu bỏ vào bao dẫn xác tới gặp tôi.”

Hàn Thời Vũ mở to mắt nhìn, ý cười hiển hiện, đáp: “Ồ.”

Mấy cô gái vẫn chưa hiểu câu chuyện cho lắm: “?”

Dương Mạt nhét điện thoại vào túi, xuống lầu về ký túc xá.

Lâm Sơ ngoái đầu nhìn sang trông thấy vẻ mặt hơn hớn của Hàn Thời Vũ, bụng ngẫm thấy sao mà quen thật. Chưa kịp nhớ ra tên người này, Hàn Thời Vũ đã toét miệng cười chào: “Chào anh Lâm.”

Lâm Sơ: “?”

Dương Mạt nhớ về thời đại học ấy.

Anh ăn hết chỗ hoành thánh Hàn Thời Vũ mua tới nên bị viêm amiđan, nửa đêm phải bò dậy lục thuốc chống viêm.

Đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao hồi ấy mình phải làm thế.

Hàn Thời Vũ ngồi đối diện anh.

Lò nung nóng đỏ làm không khí như bị bóp méo, hương thịt thơm phức tỏa ra.

Dương Mạt gắp một miếng thịt sống, tự nướng xong gắp lên chấm vào nước chấm.

Nhưng Hàn Thời Vũ chặn đũa anh lại.

Dương Mạt nhíu mày: “Em làm gì đó.”

Riêng chuyện này Hàn Thời Vũ hết sức kiên quyết: “Chậc, không cho anh chấm nhiều cay vậy được.”

Dương Mạt đáp: “Nào anh chỉ muốn ăn…”

Hàn Thời Vũ không nghe gì hết. Hắn gắp miếng thịt của anh, tráng qua bát nước đến khi trên bát sứ nổi lớp dầu ớt lên, sau đó mới trả miếng thịt đã tắm táp lại cho Dương Mạt: “Xong rồi.”

Dương Mạt: “…”

Hai người từng giao hẹn với nhau chuyện hạn chế ăn cay này rồi, Dương Mạt không phàn nàn được câu nào.

Nhưng không một ai ngờ rằng, tên nhóc Hàn Thời Vũ lại bưng cả giao hẹn này vào lời thề trong hôn lễ.

Anh không bao giờ quên được, hôm ấy cả hai mặc com lê trắng, đứng trên thảm đỏ.

Linh Mục trịnh trọng đọc bằng vốn tiếng Trung sứt sẹo ——

“Anh Dương Mạt có bằng lòng lấy anh Hàn Thời Vũ không? Yêu anh ấy, thủy chung với anh dù nghèo khó hay gian nan bệnh tật…”

Vị Linh Mục với đôi mắt xanh thoáng nghi hoặc khựng lại.

“… Dù anh ấy có cho phép anh ăn cay hay không…”

Dương Mạt: “???”

“Đến chết cũng không đổi dời.” Linh Mục tiếp tục: “Anh có bằng lòng không?”

Anh nhìn Hàn Thời Vũ đang mỉm cười.

Những vị khách trẻ tuổi lẫn cha mẹ hai bên đều buồn cười.

Người này đúng là giỏi lợi dụng mỗi mỗi một cơ hội anh nói “Anh bằng lòng”.

Anh nhẫn nhịn thở hắt ra, thầm nghĩ nhất định phải kiếm dịp cắt phăng cái cục amiđan đáng chết này.

Anh ngẩng đầu nhìn Hàn Thời Vũ đang nướng thịt. Hắn mặc đồ đen từ đầu đến chân, bọc kín tới độ Dương Mạt nghi hắn tự ủ mình nổi mẩn lên luôn mất.

Dương Mạt thở dài, cởi áo khoác ngoài của mình ra: “Em không nóng à?”

Hàn Thời Vũ đáp: “Nóng chứ.”

Dương Mạt hỏi: “Nóng thì em cởi bớt ra đi.”

Hàn Thời Vũ chẹp miệng: “Lỡ có ai nhận ra em thì sao.”

“Em mặc thế còn làm người ta chú ý hơn, như tên đần vậy.” Dương Mạt cởi áo nhét vào, khinh bỉ nhìn Hàn Thời Vũ: “Ở đây cũng có mấy người đâu. Chẳng có ai nhìn em.”

Hàn Thời Vũ cũng thấy thế, mình có phải ngôi sao giải trí nhờ mặt kiếm cơm gì cho cam, thường paparazzi cũng không theo đuôi. Thế là hắn đánh mắt nhìn xung quanh, yên tâm hơn chút mới tháo mũ với kính đen xuống, tiện đà cảm thán: “Làm em ngộp muốn chết luôn.”

Vừa cởi được một tay áo, Hàn Thời Vũ bỗng khẽ giật mình, sau đó ra chiến thuật nằm sấp xuống, mau chóng mặc lại tay áo vừa cởi kia.

Dương Mạt giật mình trước điệu bộ của hắn, nhíu mày: “Em làm gì đó?”

Hàn Thời Vũ hận không thể la ầm lên: “Đằng sau anh, bên phải ấy.”

Dương Mạt dán mắt vào đồ đần một giây lát, nghi hoặc ngoái đầu, đồng tử co rụt lại.

“Nghe nói quán này nổi tiếng lắm.” Dương Hàn bước vào, tay nắm chặt quai ba lô.

Liễu Tộ Diệp cởi mũ lưỡi trai xuống, sợi tóc bị gió quạt thổi lên, hỏi: “Cậu đói rồi à?”

Dương Hàn đáp: “Hơi hơi…”

Cô nàng len lén nhìn Dương Hàn. Suốt từ nãy Liễu Tộ Diệp cứ đi cạnh mình mà chẳng nói chẳng rằng, chỉ khi hỏi ý muốn đi đâu chơi mới gợi ý mấy chỗ, giống như một tấm bản đồ không có cảm xúc vậy.

Cô nàng biết chắc chắn Liễu Tộ Diệp có chuyện muốn nói với mình, không đã không vô duyên vô cớ hẹn mình đi chơi.

Hai người đi lạo lung tung, không biết mục đích ban đầu lệch quỹ đạo đến tận đâu rồi. Cuối cùng Dương Hàn mới tìm được một quán nướng tự phục vụ, muốn tấp vào nghỉ chân nhân tiện để Liễu Tộ Diệp nói cho xong, không thì bản thân cô nàng cũng bứt rứt khó chịu.

“Thế… quán này được không?”

Liễu Tộ Diệp kín đáo liếc mắt vào menu giá cả, khẽ nhíu mày.

Liễu Tộ Diệp quay đi, thấy mồ hôi trên trán Dương Hàn, cuối cùng vẫn đáp: “Đi.”

Hai người vào tìm chỗ ngồi. Đột nhiên lúc lướt qua một bàn, Liễu Tộ Diệp kỳ lạ dừng mắt lại.

Dương Hàn ngồi xuống, Liễu Tộ Diệp đưa mắt nhìn bàn phía xa xa lúc nãy.

Có hai người, chắc là hai người đàn ông – Người áo đen đội mũ lưỡi trai đeo kính râm, áo khoác kéo tới tận cổ đang chậm rãi gắp thịt.

Người đối diện người nọ mặc một chiếc jacket màu trắng họa tiết rằn ri, đang đội mũ áo khoác, đeo một cặp kính đen, đang che miệng nghiêm túc giơ đũa không biết ăn cái gì kia.

Liễu Tộ Diệp nhướng mày, nhìn quanh một vòng, không thấy camera mới thầm nghĩ hai người này một là nghệ sĩ theo phong cách Punk, hai là bệnh viện cạnh đây kín giường hết vào khám được.

Liễu Tộ Diệp nói nhỏ: “Hai người họ không thấy nóng à?”

Dương Hàn nhìn theo Liễu Tộ Diệp cũng trông thấy hai người nọ, tự nhiên thấy sao cứ quen quen mắt.

Dương Hàn: “…”

Cô nàng lập tức ngoái đầu, làm bộ không nhìn thấy gì sất, ra định nghĩa chắc chắn: “Bệnh viện… bệnh viện gần đây hết đăng ký khám được đó.”

Liễu Tộ Diệp: “Ồ.”

Dương Mạt bắt đầu suy nghĩ.

Tại sao hai người phải tránh né.

Hai người đâu có theo dõi, cũng đâu phải quan hệ lén lút gì.

Hàn Thời Vũ lắc đầu nguầy nguậy mới biết hắn đang lắc: “Em cũng không biết, chỉ, chỉ là phản xạ vô thức thôi.”

Dương Mạt không nhịn được đạp cho hắn một đạp dưới bàn.

“… Cơ mà tại sao anh cũng làm vậy.” Hàn Thời Vũ khó hiểu, nhìn anh qua cặp kính râm: “Lẽ nào đây không phải lần đầu anh theo dõi Tiểu Dương?”

Dương Mạt: “…”

Cái hành động kiểu Hàn Thời Vũ chết tiệt này.