Gục Trước Dịu Dàng

Chương 19




Tết dương lịch, Tân Thành. 

Khách sạn Bốn Mùa vừa tiếp đón một vị khách nam, người mặc vest, chân đi giày da, tính tình lạnh lùng, trên mặt không nhìn thấy được nét cười, phần lớn thời gian đều do trợ lý đi theo thay anh ta lên tiếng trả lời.

Bởi vì gần đây là kỳ nghỉ nên Tiểu Na, Khương Lộ cùng với mấy nhân viên khác bắt đầu trở nên bận rộn. Ngay cả Tiểu Na bình thường nói nhiều như vậy, nay cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn: “Khương Lộ đưa khách đến nhà Anh Đào Đỏ.

Nhà Anh Đào Đỏ…

Lại có liên quan đến người đó. 

Người trợ lý quan sát sắc mặt của ông chủ, thầm phán đoán xem Hạ Diên Tiêu sẽ có phản ứng gì. 

Tầm mắt của Hạ Diên Tiêu di chuyển, đánh giá qua bốn phía xung quanh: “Đổi phòng khác.”

“Rất xin lỗi quý khách, kiểu phòng ngài đã đặt trước chỉ còn lại mỗi căn này thôi ạ.” Tiểu Na di chuột, kiểm tra lại một lần nữa. 

Hạ Diên Tiêu nhíu mày. 

Mấy homestay kiểu này thật là phiền phức mà! 

Anh ta liếc mắt ra hiệu, cậu trợ lý vội bước lên trước thương lượng với Tiểu Na, để tránh khỏi căn “Anh Đào Đỏ” này, anh ta đồng ý hạ bớt yêu cầu, chọn một căn phòng nhỏ hơn. 

Tiểu Na lập tức sắp xếp các kiểu phòng khác cho bọn họ lựa chọn, còn lên tiếng nhắc nhở: “Quý khách, căn phòng ngài đặt trước đã qua thời hạn trả phòng quy định, theo yêu cầu của hệ thống, chúng tôi không thể hoàn tiền cho ngài được.”

Vấn đề xảy ra do khách hàng, tiêu chuẩn phòng có thể nâng cấp nhưng không thể trực tiếp trả hoặc hạ thấp kiểu phòng được.

“Sếp chúng tôi không để ý mấy vấn đề đó, đổi một căn phòng tốt nhất, không phải nhà Anh Đào Đỏ kia là được!” Trợ lý đã nhận ra Hạ Diên Tiêu sắp hết kiên nhẫn rồi. 

Từ lúc xuống tàu, nơi này không tìm được xe, bọn họ đi bộ đến đây. Hạ Diên Tiêu không có tâm trí nhàn nhã mà đi ngắm cảnh, mục đích của anh ta chỉ có tìm người. Nếu như không phải thông tin mà Tần Tục đưa chỉ đích danh homestay Bốn Mùa, anh ta sẽ không đích thân tới.

Cuối cùng, Hạ Diên Tiêu chọn căn phòng có tên “Lan Quân Tử”, còn trợ lý ở phòng bên cạnh. 

“Quý khách có yêu cầu gì thì cứ liên hệ với chúng tôi, chúc quý khách hài lòng với căn phòng mình đã chọn.” Tiểu Na đã làm việc ở homestay khá lâu, đón tiếp tiễn đưa đủ thể loại khách khác nhau, đối diện với kiểu đàn ông một thân mặc vest, thắt cà vạt, mang theo vẻ mặt lạnh lùng như Hạ Diên Tiêu này, cô ấy cũng sẽ tém tém lại.

Đưa khách đến cửa phòng, Tiểu Na liền nhanh chóng rời đi.

Trợ lý vừa mới bỏ hành lý xuống thì điện thoại công việc đã gọi tới. Đợi anh ta nói chuyện xong thì đã thấy boss nhà mình lấy máy tính ra để trên bàn. 

Bởi vì lý do công việc nên thời gian đến Tân Thành có hơi lệch một chút so với dự định. Hôm nay đã là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Tết Dương lịch. 

Bọn họ ở Bốn Mùa không thể tìm thấy người nên định ngày mai kì nghỉ kết thúc sẽ tới trường tìm. Ai biết được ngày 4/1 tới trường lại nhận được thông tin giáo viên mỹ thuật đã xin nghỉ. 

Đúng lúc Hạ Diên Tiêu đang bực bội lại nhận được điện thoại của em gái Hạ Vân Tịch: “Anh, tìm thấy Họa Họa chưa?”

“Sao em biết?” Điện thoại áp ở tai bên trái, Hạ Diên Tiêu nheo nheo mắt.

“Thì… Hôm qua em với đám người Tần Tục tổ chức party…” Là Tần Tục không quản được cái miệng, không cẩn thận để lộ tin tức.  

“Vậy anh đã tìm thấy Họa Họa chưa?” Hạ Vân Tịch gấp gáp muốn biết được kết quả. 

Trước kia Tư Họa không nói lời nào mà đã rời khỏi Dung Thành, Hạ Vân Tịch cũng có chút tự trách. Cô ấy đoán là khoảng thời gian sau khi chia tay với anh trai, cô ấy vẫn luôn làm phiền Tư Họa, nên mới ép cô cắt đứt quan hệ với bà nội. Cô ấy hỏi thăm vài người bạn nhưng không ai liên lạc được với Tư Họa, cho đến tận lúc tụ tập tối hôm qua nghe thấy Tần Tục lỡ lời, cô ấy mới không kìm được mà gọi điện hỏi.

Trên thực tế, Hạ Diên Tiêu đã đợi ở đây hai ngày nhưng không thu được kết quả gì. 

Mới đầu trợ lý còn cho là sếp nhà mình làm ra vẻ thần bí, nhưng đến ngày thứ ba anh không nhịn được nữa đành nói bóng nói gió: “Hạ tổng, tại sao chúng ta không tìm mấy người lúc trước dò hỏi chuyện của Tư tiểu thư?” 

“Tìm bạn gái còn phải náo loạn lên cho ai cũng biết à?” Anh ta không muốn bị mất mặt. 

Trợ lý gật đầu. 

Boss nhà anh ta kiếm tiền thì giỏi nhưng khi vướng phải chuyện tình cảm thì lại mơ mơ hồ hồ, nhưng mà những lời này không thể nói ra miệng được.

Hạ Diên Tiêu sử dụng một số thủ đoạn để xâm nhập vào hệ thống quản lý của homestay, kết quả tra được lại không được như mong muốn, thông tin liên lạc Tư Họa để lại trên hệ thống đã ngừng sử dụng, không liên hệ được. 

Hạ Diên Tiêu nới lỏng cà vạt, cười khẩy một cái rồi bấm số điện thoại của Tần Tục: “Thông tin của cậu sai rồi, Tư Họa đã rời khỏi homestay Bốn Mùa từ lâu rồi.” 

“Không thể nào… Lúc trước khi cậu bảo tôi tìm người giúp, cô ấy vẫn luôn ở đó.” Tần Tục cho người kiểm tra hành tung cụ thể của Tư Họa. 

“Khách sạn không có thông tin thuê phòng của cô ấy, hơn nữa trước khi nghỉ lễ Tết Dương lịch cô ấy đã xin nghỉ ở trường rồi.” Điều này có nghĩa là, rất có thể Tư Họa đã không còn ở thành phố này nữa.

Đợi đến chiều, cuối cùng thì Hạ Diên Tiêu không thể ngồi yên được nữa, liếc mắt nhìn người đang ngồi làm việc bên cạnh: “Còn không mau đi tìm.” 

“Dạ, thưa sếp.” Trợ lý lập tức bật dậy, đi tới quầy lễ tân hỏi thăm. 

Trong mấy người nhân viên, anh ta lại tình cờ chọn trúng người đàn ông duy nhất, tên Khương Lộ: “Cho hỏi chỗ mấy cậu có vị khách nào tên là Tư Họa không?”

“Tư Họa?” Khương Lộ cảnh giác, kéo nhẹ Tiểu Na ở phía sau lưng: “Các anh có quan hệ gì với người cần tìm?” 

“Sếp tôi là bạn của Tư tiểu thư.” Trợ lý ghi nhớ lời của boss, nói là tìm bạn gái thì mất mặt quá, nhưng nói là tìm bạn chắc là không sao. 

“Homestay có quy định không được tiết lộ thông tin của khách thuê phòng, anh đợi chút, chúng tôi cần kiểm tra mặt.” Khương Lộ khẽ nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Na, Tiểu Na hiểu ý liền tránh khỏi người trợ lý rồi gọi điện thoại cho Tư Họa. 

Một lúc sau, máy tính trước mặt Khương Lộ nhảy ra một thông tin mới, sau khi xem xong thì nói với người trợ lý: “Chỗ chúng tôi quả thật là có một vị khách tên Tư Họa đã từng thuê phòng, nhưng mà cô ấy đã rời đi rồi.”

Thật ra thì từ ngày mà Ngôn Tuyển cho Tư Họa thuê phòng thì thông tin của cô đã không còn trong homestay Bốn Mùa nữa. 

Nghe câu trả lời của Khương Lộ, trợ lý nửa tin nửa ngờ, sau đó quay về báo lại cho Hạ Diên Tiêu. 

Sau khi trợ lý rời đi, Tiểu Na trở lại bên cạnh Khương Lộ: “Lạ thật đấy, tôi vừa mới nói có một người họ Hạ đến tìm, Tư Họa đã vội vàng bảo rằng nhất định không được nói là chị ấy ở đây.” 

“Có điều giọng nói vừa nãy của chị Tư Họa có chút kỳ lạ, hình như là ốm rồi.”

*

Tư Họa ốm thật rồi. 

Tuyết rơi lớn, đường bị phong tỏa, cô không thể không ở chung một phòng với Ngôn Tuyển. Buổi tối lúc đi ngủ, Tư Họa nằm lì trên sofa, không chịu nhường chỗ.

Cô biết với tính cách lịch thiệp của Ngôn Tuyển thì sẽ nhường chỗ cho phụ nữ, vậy nên cô mới chiếm chỗ trước, để Ngôn Tuyển phải đi lên gác xép. 

Ngôn Tuyển mời cô đi du lịch, trong lòng cô đã thấy biết ơn lắm rồi. 

Cô cũng đã từng đi qua rất nhiều nơi để vẽ cảnh thực, nhưng cảm giác của chuyến du lịch lần này lại hoàn toàn khác. Lần này, cô học được cách khám phá nét đẹp của thiên nhiên qua nhiều góc độ khác nhau, trải nghiệm được niềm vui của cuộc sống.

Cộng thêm những thứ trước đây nữa thì ân tình mà cô nợ Ngôn Tuyển nhiều không trả nổi, chỉ có thể lấy thân làm mấy chuyện nhỏ bé này để báo đáp.

Ghế sofa mặc dù hơi ngắn nhưng mà đủ rộng, cô quấn chăn ngủ là vừa đẹp. 

Thế nhưng…

Ngôn Tuyển lại rất để ý. 

“Trên giường có chăn điện.” 

Trên núi tuyết cũng không kém các nơi khác, giường trong khách sạn đều có chăn điện, như vậy lúc ngủ mới ấm.

“Tôi quấn chăn cũng ấm lắm rồi, anh đừng có giành với tôi nữa.” Cô quấn kín chăn, nhắm mắt giả vờ ngủ.

“Tư Họa.” Ngôn Tuyển lên tiếng, gọi thẳng tên của cô. 

“…” Tư Họa ngậm miệng không đáp.

“Có muốn tôi bế em lên trên không?” Trong sự uy hiếp có mang theo ý cười. 

“…” Lông mi cô khẽ động đậy nhưng vẫn nhất quyết không mở mắt, kiên trì giả chết. 

“Vẫn còn giả vờ?” Giọng nói của Ngôn Tuyển bỗng nhiên lại gần.

“…” Dọa ai vậy chứ, thật là! 

Vài phút trôi qua, Tư Họa không nghe thấy âm thanh gì nữa, căn phòng trở nên yên lặng đến kì lạ. 

Chuyện gì vậy? 

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tư Họa vẫn không nhịn được bèn mở hé một con mắt, nhưng mà tầm nhìn bị hạn chế nên là chẳng nhìn thấy gì hết. 

Trực giác nói cho cô biết rằng có chỗ nào đó sai sai? 

Chầm chậm mở mắt, Tư Họa vừa quay đầu nhìn thì ánh mắt đã chạm phải một gương mặt đẹp trai, anh tuấn, đồng tử chợt mở to.

Ngôn Tuyển một tay chống cằm, một chân quỳ bên cạnh sofa, nhìn cô chăm chú không rời. 

Ghế sofa quá hẹp, Tư Họa không có cách nào lẩn trốn, cuối cùng đành phải tung chăn ra: “Sợ anh rồi…”

Nhìn thấy Tư Họa leo lên cầu thang xoắn, Ngôn Tuyển khẽ cười rồi nói: “Ngủ ngon.” 

“… Mơ đẹp.” Cô không có thói quen nói với người khác giới hai chữ “Ngủ ngon”. 

Ngôn Tuyển trải qua một đêm không mộng mị. 

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng anh đã tỉnh rồi, vì không muốn đánh thức người ở trên gác xép nên rất cẩn thận đi nhẹ nói khẽ. 

Từ 7 giờ đến tận 8 giờ, Tư Họa vẫn chưa dậy. 8 giờ đến 9 giờ, Ngôn Tuyển liên tục nhìn thời gian, lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng.

“Tư Họa?” 

Anh đứng ở tầng dưới gọi tên cô, không thấy có tiếng đáp lại, lập tức lấy điện thoại gọi cho Tư Họa.

Lúc tiếng chuông vang lên, anh ở tầng dưới cũng có thể nghe thấy.

“Alo.”

Âm thanh đầu dây bên kia có chút không rõ ràng, Ngôn Tuyển nhẹ giọng hỏi: “Em dậy chưa?” 

“Ư…” Cô cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, sau khi tỉnh dậy cảm thấy rất mệt nên nhắm mắt tiếp tục ngủ, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến lúc nhận được điện thoại thúc giục của Ngôn Tuyển.

Tư Họa dụi dụi mắt, ngồi trên giường nhắm mắt một lúc rồi mặc áo khoác vào, thuận theo từng bậc cầu thang xoắn đi xuống dưới, giữa chừng có lúc phải dừng lại một chút. Dạ dày trống rỗng, cổ họng khô rát, cô dựa vào cầu thang, đến bước cuối cùng suýt chút nữa thì ngã xuống. 

“Tư Họa!” 

Cô mất ý thức. 

Lúc mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đang được Ngôn Tuyển ôm trong lòng, tham lam hít lấy hơi thở tươi mát ấy.

Cô chỉ mất đi ý thức trong chốc lát chứ không hoàn toàn ngất đi, bàn tay đang nắm lấy áo khoác của Ngôn Tuyển cũng dần dần buông lỏng: “Xin lỗi, tôi hơi chóng mặt.”

Ngôn Tuyển đặt cô nằm trên sofa rồi vội vàng lấy cốc nước đưa tới bên miệng cô. Tư Họa ôm cốc nước uống từng ngụm từng ngụm nhỏ mới từ từ hồi phục lại.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Ngôn Tuyển đưa tay áp lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ, hình như là không sốt. 

“Ừ…” Tư Họa tùy tiện đáp một câu, giọng mũi nghèn nghẹn, tinh thần uể oải. 

Trong phòng không có vật gì có thể kiểm tra thân nhiệt, gần đây cũng không có bệnh viện. Theo như tình hình của cô thì có lẽ là do ba ngày vừa rồi nghịch tuyết, bị gió thổi ngấm lạnh. 

Tư Họa xoa bụng, cảm thấy trong bụng trống rỗng.

Động tác nhỏ ấy rơi vào tầm mắt của Ngôn Tuyển, anh chủ động đi xuống dưới lấy đồ ăn sáng mang về: “Ăn ít cháo cho ấm bụng đi, tôi đi hỏi thăm tình hình bên ngoài.”

Cháo gạo mang theo vị ngọt ngọt, ngậm ở trong miệng lại thấy nhạt nhẽo, Tư Họa bỏ thìa xuống, cháo trong bát còn dư đến hơn nửa. 

Phía bên kia, Ngôn Tuyển cũng có được thông tin mới nhất, đường xuống núi đã khai thông rồi. 

Sau khi gọi điện xong, quay trở lại nhìn thấy bát cháo trên bàn dường như vẫn còn nguyên, Ngôn Tuyển có chút lo lắng, bưng bát cháo đi đến trước mặt cô: “Ăn thêm một chút nữa được không?”

“Tôi không đói.” Mặc dù bụng rỗng nhưng lại không cảm thấy đói, Tư Họa xoa xoa đầu, hỏi: “Lúc nào chúng ta có thể xuống núi được.” 

“Bây giờ.” 

Ngôn Tuyển mỗi tay xách một cái vali đi xuống lầu. Anh mở cửa xe cho Tư Họa ngồi vào trước rồi mới cất hành lý vào cốp phía sau. 

Tư Họa ngồi trên xe thấy hơi khó chịu, ngay cả dây an toàn cũng quên thắt. Ngôn Tuyển nghiêng người, kéo dây ăn toàn bên cạnh qua trước người cô, ấn vào nút khóa ở ghế: “Ngủ chút đi, sau khi xuống núi chúng ta tới bệnh viện kiểm tra.” 

“Ừ.” Cả người không có sức lực, giọng nói cũng yếu ớt, nghe thấy gì cũng đồng ý.   

Chưa bao giờ thấy một tiếng đồng hồ lại dài đến như vậy. Trên đường đi, Tư Họa không ngừng vỗ ngực cho dễ thở, dạ dày cũng đảo lộn hết cả, rất khó chịu: “Tôi muốn nôn.”

Xe vừa dừng lại, Tư Họa lập tức tháo dây an toàn, đẩy cửa xe ra rồi chạy đến bên đường nôn khan. 

Bình giữ nhiệt đã chuẩn bị từ trước giờ mới có đất dụng, Ngôn Tuyển tay cầm bình đứng đợi bên cạnh. Anh vươn tay ra, gần chạm đến lưng cô rồi lại thu về, hành động lặp đi lặp lại hai lần, Tư Họa không hề hay biết gì. 

“Uống chút nước đi.” 

Bình giữ nhiệt ở cạnh tay, Tư Họa không nôn ra được gì, đón lấy bình nước uống từng ngụm nhỏ, cảm giác buồn nôn trong cổ họng tạm thời đã được đè xuống.

Lúc đậy nắp bình nước lại, Tư Họa cúi đầu xuống nên không nhìn thấy một chiếc xe màu đen ở phía trước đang lao tới.

Tốc độ của chiếc xe không hề giảm, lúc Tư Họa nghe thấy tiếng định ngẩng đầu lên thì bên người bỗng xuất hiện một lực rất lớn kéo cả người cô lại, sau lưng bị một đôi tay ôm chặt, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp. 

Khoảnh khắc chiếc xe vụt qua hố nước do tuyết tan để lại, Ngôn Tuyển đã ôm chặt cô gái bên cạnh trong lòng, toàn bộ bùn đất bắn lên đều ở hết sau lưng anh.

Bị một đôi tay lớn giam giữ trong lòng, hít thở thôi Tư Họa cũng thấy căng thẳng, nhịp tim đập nhanh vô cùng.

Ngoài Hạ Diên Tiêu, cô chưa từng dựa quá gần vào người đàn ông nào khác, nếu như không phải vì cách một lớp trang phục dày thì e là có thể cảm nhận được nhiệt độ của da thịt mất. Cho dù như vậy thì cô cũng chịu ảnh hưởng khá lớn, hai tai ù đi, đầu óc trống rỗng. 

Qua một lúc lâu cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ngôn Tuyển”. 

“Hử? Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Ngôn Tuyển buông tay, lên tiếng hỏi tình hình của cô, vẻ mặt trông rất tự nhiên, để mà so sánh thì có vẻ như cô đã mẫn cảm quá rồi.

Trên mặt Ngôn Tuyển mang theo chút lo lắng, Tư Họa chỉ khẽ liếc mắt một cái, không tự nhiên mà trốn tránh ánh mắt anh, quay nửa vòng đi đến bên cạnh, chỉ quần áo anh nói: “Sau lưng anh toàn là bùn đất thôi.” 

“Thay bộ đồ khác là được rồi.” Anh không phàn nàn cũng không khó chịu, tính tình tốt đến không còn gì để khen.

Ánh mắt lướt qua gương mặt ửng hồng của cô, Ngôn Tuyển hết sức tự nhiên cầm lấy chiếc bình trong tay cô, rút một tờ giấy ăn sạch đưa qua: “Bên ngoài gió to, nếu như đỡ hơn rồi thì chúng ta lên xe trước đã.” 

“Chắc là do bị cảm nên dễ say xe, nếu biết sớm thì tôi đã chuẩn bị thuốc chống say trước rồi.” Ngôn Tuyển thở dài một hơi rồi mở cửa xe cho cô, đợi cô lên xe xong mới quay trở lại vị trí ghế lái của mình: “Tôi sẽ cố gắng lái vững hơn, nếu như khó chịu thì nói với tôi nhé.” 

Ngồi trong xe, Tư Họa hít thở sâu. 

Cô nhớ lại, trước khi khởi hành Ngôn Tuyển đã đặc biệt hỏi xem cô có bị say xe hay không. Là cô đã thề sống thề chết nói với Ngôn Tuyển rằng từ bé đến giờ không bị say xe, chứ không phải là Ngôn Tuyển không nghĩ tới việc này. 

Sau khi thắt dây an toàn, Tư Họa không nói thêm gì nữa, khẽ nhắm mắt tựa vào sau ghế nhưng lại không hề muốn ngủ.

Cô cố gắng hết sức hít thở thật nhẹ, nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng tần suất tim đập nhanh hơn bình thường, hoàn toàn không thể khống chế.

Buổi sáng lúc ở chân cầu thang quả thật là ý thức có chút mơ hồ, không có tâm trí để ý tới việc khác. Thế nhưng vừa nãy cô lại có thể cảm nhận rõ ràng mùi hương nhàn nhạt trên người anh, ngay cả cảm giác buồn nôn do say xe cũng bị thổi bay đi mất.

Chỉ là…

Khoảng cách đó quá gần rồi. 

Tư Họa hạ cửa kính xe xuống để cho gió lạnh thổi vào làm dịu đi chút hoảng loạn trong lòng. 

*

Trên đường từ núi xuống, Tư Họa cố gắng nhẫn nhịn. Đến khi tới bệnh viện, Tư Họa lại nôn thêm một lần nữa. 

Dạ dày rỗng tuếch, cực kì khó chịu. 

“Em uống chút nước đi.” Nước ấm trong bình giữ nhiệt của Tư Họa đã uống hết từ lúc còn ở trên xe, lần này Ngôn Tuyển đưa bình nước của anh tới. 

Chú ý đến màu sắc của bình nước, Tư Họa vội lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy ra: “Không cần đâu, cảm ơn anh.” 

Ngôn Tuyển rủ mắt xuống, lấy bình nước về, đầu ngón tay màu hồng nhạt nắm chặt cái bình đến nỗi hơi trắng lên.

Là anh đã vội vàng quá rồi. 

Đợi Tư Họa thấy đỡ hơn, Ngôn Tuyển mới đưa cô vào thang máy: “Bây giờ đi tầng ngầm lấy số.” 

Cả hai quay người cùng lúc, anh vô ý chạm phải bàn tay cô, cảm giác lành lạnh. Anh rất muốn nắm lấy giúp cô sưởi ấm, nhưng trong lòng biết Tư Họa sẽ để ý điều đó nên chỉ có thể gắng sức kìm nén, để cô quen dần với sự tồn tại của mình. 

Sau khi lấy số ở quầy đăng ký xong, bác sĩ viết một tờ đơn, bảo cô đi đến phòng xét nghiệm lấy máu.

Áo khoác bị cởi ra một nửa, lúc rút máu Tư Họa cứ chăm chăm nhìn đầu mũi kim nhọn hoắt cắm vào mạch máu, lông mày nhíu chặt lại. Rất may là gặp đúng bác sĩ có tay nghề thành thạo, cũng không tính là quá đau. Sau khi lấy máu xong lập tức rút ống kim ra, Tư Họa tự mình ấn chặt miếng bông.

Ngôn Tuyển giúp cô chỉnh lại quần áo, trông giống như đang ôm lấy từ phía sau, nhưng anh rất cố gắng kiềm chế, duy trì khoảng cách, không để Tư Họa mẫn cảm phát giác ra có gì đó không đúng.

Đợi đến khi lấy được kết quả, hai người quay trở lại phòng khám của bác sĩ, đúng bệnh kê đơn.

Chỗ thanh toán viện phí có một hàng dài người đang xếp hàng, Ngôn Tuyển ấn vai cô: “Tôi đi lấy thuốc, em ở đây nghỉ ngơi một lát.”

Sau khi Ngôn Tuyển rời đi, cô liền cúi đầu nhìn xuống, cũng không biết là đang nghĩ cái gì. 

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, người gọi tới là Tiểu Na: “Chị Tư Họa, có hai người tự xưng là bạn chị tới homestay của bọn em tìm chị.” 

“Ai?” Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong não là Kha Giai Vân, bởi vì Kha Giai Vân đã từng nói là sẽ đến Tân Thành: “Người đó tên là gì?” 

“Em nhớ trong đó có một người đàn ông họ Hạ, vẻ mặt trông rất lạnh lùng và nghiêm khắc.” Tiểu Na nhớ rất kĩ người đó. 

Tiểu Na không biết được rằng lúc Tư Họa ở đầu dây bên kia nghe thấy người đàn ông họ “Hạ”, từng sợi lông trên cơ thể đều dựng đứng hết cả lên: “Nhất định không được nói cho anh ta! Nói là, nói là chị không còn ở đó, đã rời đi rồi.”

“Người đó không phải là bạn của chị, Tiểu Na… Khụ…” Ngữ khí của cô gấp gáp, sợ Tiểu Na và Khương Lộ không cẩn thận để lộ ra tung tích của cô. 

Người đàn ông họ Hạ, lạnh lùng, không cần kiểm chứng cũng biết đó là Hạ Diên Tiêu. 

Mấy ngày nay đi chơi vui vẻ, cô gần như là không nghĩ đến người đó, không ngờ là Hạ Diên Tiêu lại đích thân đến Tân Thành dò hỏi tung tích của cô. 

Người đó làm sao có thể tìm đến homestay Bốn Mùa chứ? Hoặc là nói, anh ta tới tìm cô làm gì? 

Không bỏ được người mới nhưng lại không nỡ cắt đứt với người cũ, Tư Họa thật không muốn lằng nhằng với Hạ Diên Tiêu nữa. Nhìn thấy anh ta là cô sẽ không tự kiềm chế mà thấy buồn bực, cho nên mới dứt khoát trốn đi, tự mình gặm nhấm vết thương, cách thật xa thì sẽ không thấy đau lòng nữa.

“Xoẹt…” 

Đang mải chìm đắm trong dòng ký ức, đợi đến khi cô phản ứng lại thì móng tay đã để lại vài vết hằn sâu trong lòng bàn tay rồi.

Thì ra, quãng thời gian vui vẻ ngắn ngủi ấy chỉ là cô đang tự làm tê liệt chính mình.

Nghe thấy cái tên đó, trái tim vẫn sẽ thấy đau. 

– 

Ngôn Tuyển đi lấy thuốc quay trở về thì thấy trạng thái của Tư Họa còn kém hơn cả vừa nãy, nhưng chỉ cho là cơ thể cô đang không thoải mái.

“Uống thuốc đã rồi đi, tôi đi rót ít nước.” Máy nước chuyên dụng ở sảnh bệnh viện có cốc giấy sử dụng một lần, Ngôn Tuyển rót lấy nửa cốc, cầm trong tay đợi đến khi nước nguội bớt rồi mới đưa cho cô.

Tư Họa cầm chiếc cốc giấy đựng nước ấm, ánh mắt nhìn loanh quanh, rất lâu rồi cô không cảm nhận được sự chăm sóc từng li từng tí như thế này.

Cô nhớ lần trước đó hình như là vào bốn năm trước, lúc đó cô bị ốm ở trường, Hạ Vân Tịch nói sẽ đưa cô đến bệnh viện, nhưng cuối cùng lại là Hạ Diên Tiêu lái xe tới tự mình đưa cô đi, còn ở lại bệnh viện với cô một đêm. 

Cũng chính là cái đêm đó đã đẩy trái tim vẫn còn đang băn khoăn, lưỡng lự của cô xuống dưới vực thẳm.

Thứ có thể khiến cô kiên trì với một tình yêu duy nhất suốt ba năm chính là những điều tốt đẹp lần đầu gặp gỡ và sự kề bên khi tâm hồn yếu ớt, cô đã dùng những kí ức sâu sắc đó để lấp đầy sự hời hợt sau này của Hạ Diên Tiêu. 

Tâm lý ỷ lại cũng dần dần ít đi, cho đến khi sự nhiệt tình cũng đã hao mòn hết. Đến giây phút cuối cùng mới phát hiện ra đoạn tình cảm này ngay từ khi bắt đầu đã là một sai lầm, niềm tin bỗng sụp đổ trong phút chốc, mọi sự kỳ vọng lập tức tan thành mây khói.

“Lúc nào chúng ta đi về?” Tư Họa xòe tay thầm nhẩm tính ngày tháng, nếu như Hạ Diên Tiêu không đi thì cô muốn đây thêm vài ngày nữa. 

“Đợi sức khỏe của em tốt hơn đã.” Ngôn Tuyển gần như không chút do dự đáp. 

“Có làm lỡ mất công việc của anh không?” Tư Họa quay đầu qua hỏi.

“Không đâu, em yên tâm.” Ngôn Tuyển trấn an cô. 

“Vậy thì tốt.” Cứ như vậy đi, mọi thứ vừa hay đúng với ý cô. 

Bởi vì tình trạng sức khỏe của Tư Họa, bọn họ quyết định lùi thời gian quay về. Sau đó nghe theo lời mời nhiệt tình của Tống Tuấn Lâm, hai người vào ở tại khu biệt thự của cậu thiếu gia hào phóng. 

Nhìn thấy sắc mặt Tư Họa trắng bệch, Tống Tuấn Lâm tạm thời thu lại bộ dạng thích trêu chọc người khác, bảo quản gia sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho hai người họ: “Hai người cứ ở lại chỗ tôi, có chuyện gì thì nói với quản gia.” 

Tư Họa chú ý thấy phòng nào ở đây cũng lắp đặt điện thoại nội bộ, bất kỳ lúc nào gọi đều có người nghe máy.

Uống thuốc xong thì có chút buồn ngủ, Tư Họa nằm trên giường rất nhanh đã thiếp đi. 

Ở phòng khách dưới tầng, Tống Tuấn Lâm đang cười đùa hí hửng, trêu chọc người nào đó: “Anh Ngôn, mấy hôm nay đi chơi thế nào? Đã thành công chiếm được trái tim của người đẹp chưa?” 

“Tôi nói rồi, đừng mang cô ấy ra đùa giỡn.” 

“Em đây mà là đùa giỡn sao?” Tống Tuấn Lâm chỉ tay vào mình: “Anh nhìn xem, biểu cảm của em nghiêm túc như thế này, muốn nghe vài lời thật lòng mà cũng không được à? Anh tiết lộ cho em biết chút đê, em mới biết được nên đối xử với cô ấy thế nào, anh mà không thích là em theo đuổi à nha.” 

“Cậu giỏi thì cứ thử đi.” Ý cười trên mặt Ngôn Tuyển không hề giảm bớt.

Tống Tuấn Lâm lập tức tươi cười hớn hở, tự mình rót cho anh một tách trà: “Thật hay đùa đấy?” 

“Thật.” Ngôn Tuyển điềm tĩnh cầm tách trà lên, không nặng không nhẹ bổ sung thêm một câu cảnh cáo: “Nếu như cậu muốn trải nghiệm cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã một lần nữa.”

Tống Tuấn Lâm: “… Không, em không muốn!” 

Trông dáng vẻ anh ôn hòa, thuần khiết vô hại vậy thôi chứ nội tâm chính là một tên đại ác ma! Ai chọc đến anh đều không có được kết cục tốt đẹp. 

Khoảng chừng một tiếng đồng hồ trôi qua, Ngôn Tuyển rời phòng khách đi đến phòng của Tư Họa. 

Không biết là do cô lơ đãng hay vì lý do nào khác mà không đóng chặt cửa phòng, Ngôn Tuyển đẩy nhẹ cửa đi vào, nhìn thấy chiếc chăn đang được cuộn tròn trên giường.

Giường rất rộng, thế nhưng Tư Họa lại nằm ngủ bên mép giường, cả người bọc kín trong chăn, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Nhìn thấy khung cảnh an tĩnh, tốt đẹp như vậy, khóe miệng Ngôn Tuyển bất tri bất giác cong lên, ánh mắt cũng tỏa ra sự dịu dàng. 

Vì không muốn làm phiền cô nên Ngôn Tuyển xoay người rời đi, chợt nghe thấy phía sau lưng truyền tới một âm thanh rất nhỏ.

“A Diên…” 

Bàn chân vừa định bước ra vội dừng lại, Ngôn Tuyển quay lưng lại với chiếc giường và người nằm trên đó, cả thân người trở nên cứng ngắc.

Tiếng gọi thân mật, mềm dịu đó đang vọng lại bên tai, anh chầm chậm quay người lại, bước đến bên giường, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ không yên của cô. 

Một tiếng “A Diên” đó, anh tận tai nghe thấy Tư Họa gọi hai lần trong giấc mộng. 
*Tác giả có lời muốn nói: 

[Nhà hát kịch mini Cẩu Hạ] 

Hạ Diên Tiêu: “Tư Họa đâu?”

Tần Tục: “Không phải là cậu đi tìm cô ấy rồi sao?” 

Hạ Diên Tiêu: “Mẹ nó chứ, tôi còn chẳng thấy được cái bóng ấy chứ là!”