Giờ Này Anh Ở Đâu?

Chương 37




Vào chiều tối thứ Tư, ngay sau khi mẹ và Elliott bỏ đi, thám tử Barrott đã gọi điện đến. Tôi nghĩ sự việc không thể trở nên tồi tệ nhiều đến thế, nhưng tôi đã lầm. Barrott nhẹ nhàng hỏi xem tôi có biết cuộc gọi mà tôi vừa mới nhận, cuộc gọi mà tôi tưởng là nhầm số đó đã được thực hiện từ điện thoại di động của Leesey Andrews không. Tôi bị chấn động đến nỗi tôi cho rằng phải mất cả một phút tôi mới nói được điều gì đó đại loại như: "Nhưng điều đó không thể có được". Tôi dừng lại để tiêu hóa thực tế đó. "Điều đó hoàn toàn không thể có được".

Barrott khẳng định một cách cộc lốc rằng đó là sự thật và hỏi tôi có nghĩ rằng anh trai tôi đang cố gắng liên lạc với tôi không?

"Khi tôi nhấc điện thoại, có ai đó đã cúp máy. Tôi nghĩ hẳn đó là một số gọi nhầm. Ông không bảo tôi rằng tôi không được nói chuyện với bất kỳ ai đấy chứ?" Tôi giận dữ hỏi ông.

"Chúng tôi biết điều đó. Và chúng tôi cũng biết rằng đây là số điện thoại không được đăng ký đưa vào danh sách trong nhà cô, thưa cô MacKenzie. Đừng phạm lỗi lầm gì nhé. Nếu anh trai cô là người có điện thoại của Leesey và nếu anh ta đang cố tìm cách liên lạc lại với cô mà cô không giúp đỡ chúng tôi tìm ra anh ta, cô có thể trở thành kẻ đồng lõa cho một tội ác nghiêm trọng đấy".

Tôi không trả lời ông. Tôi chỉ đơn thuần cắt ngang đường dây.

Khoảng giữa bốn giờ và bảy giờ sáng thứ Năm, tôi đã gọi điện thoại cho Lucas Reeves và yêu cầu gặp ông càng sớm càng tốt. Tôi cần sự giúp đỡ từ một người nào đó tôi có thể túi cậy là kỹ lưỡng và vô tư. Tôi nhìn thấy từ việc nghiên cứu hồ sơ ông lập ra về Mack, rằng ông đã làm việc tốt, phỏng vấn tất cả những người nào có thể được, những người gần gũi với anh trai tôi. Ý kiến ông đưa ra cho cha thật rõ ràng. "Chẳng có gì về nhân thân con trai ông cho thấy cậu ấy đang gặp vấn đề rắc rối và muốn trốn chạy. Tôi sẽ không loại trừ khả năng một căn bệnh tâm thần mà cậu ấy đã thành công trong việc che đậy mọi người".

Elliott và tôi sẽ gặp vào buổi trưa tại văn phòng của Thurston Carver, vị luật sư biện hộ các vụ án hình sự mà Elliott đã tìm ra để làm đại diện cho chúng tôi. Lúc chín giờ sáng tôi gọi điện cho Reeves. Ông chưa đến, nhưng thư ký của ông hứa rằng ông sẽ gọi lại cho tôi ngay khi đến. Rõ ràng là cô ấy đã nhận ra tên tôi. Sau đó nửa tiếng, ông trả lời điện thoại. Nhanh chóng đến mức tối đa, tôi giải thích những gì đã xảy ra. "Có cách nào để ông có thể gặp tôi sáng nay không?" Tôi hỏi, nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của mình.

Giọng ông trầm và âm vang khi trả lời. "Tôi sẽ thu xếp lại lịch làm việc của tôi. Cuộc gặp của cô với luật sư sẽ diễn ra ở đâu?"

"Trên đại lộ Công Viên và đường số Bốn Mươi Lăm". Tôi nói. "Tòa nhà MetLife".

"Số điện thoại của tôi vẫn cùng một số. Nhưng tôi đã dọn văn phòng đi cách đây hai năm. Hiện nay tôi đang ở dại lộ Công Viên và đường số Ba Mươi Chm, chỉ vài khu phố xuôi xuống từ MetLife. Cô có thể có mặt ở đây lúc mười giờ ba mươi không?"

Vâng, tôi có thể. Tôi đã tắm rửa và thay quần áo. Thời tiết bất thường mang đến thêm một ngày có gió giật dữ dội. Nhìn qua cửa sổ thấy người ta mặc áo khoác và thò tay vào trong túi, tôi đã thay bộ đồ mỏng định mặc sang bộ đồ chạy bộ bằng nhung, khiến tôi trông ít giống một luật sư mà chỉ giống một cô em gái. Tôi không nói rằng nó làm tôn tôi lên. Nó màu xám đậm và khi nhìn vào gương, tôi thấy nó làm nổi rõ những quầng thâm dưới mắt và màu xanh xao khác thường của làn da. Tôi không hay bận tâm đến việc trang điểm cả ngày, nhưng hôm nay tôi đã tốn thời gian dùng phấn nền, tô điểm một chút bóng mắt, phấn hồng, mascara và lớp son bóng. Tất cả sự trang điểm lòe loẹt ấy chỉ nhằm bảo vệ anh trai tôi. Tôi nghĩ thế rồi cảm thấy ghét bỏ sự cay đắng có trong suy nghĩ của tôi.

Phải chi tôi đừng đến gặp thám tử Barrott. Phải chi tôi đừng tìm thấy cuộn băng trong va-li của Mack. Những ý nghĩ thật vô ích.

Tôi cảm thấy nhức đầu, và mặc dù không đói, tôi vẫn đi vào nhà bếp, pha một bình cà phê, và nướng một cái bánh xốp kiểu Anh. Tôi đem chúng đến góc phòng ăn điểm tâm và ngồi vào bàn, nhìn đăm đăm quang cảnh ngoạn mục của sông East River. Nhờ cơn gió thổi mạnh, dòng nước chuyển động thấy rõ, và tôi thấy mình đồng hóa với điều đó. Tôi đang bị một dòng chảy cuốn trôi đi không thể cưỡng lại. Và tôi sẽ phải để nó đưa tôi đi cho đến khi nó áp đảo, dập vùi tôi hoặc buông tha tôi ra.

Tôi vui mừng rằng mẹ đã có mặt ở Hy Lạp trong vài ngày đó, và tôi ở trong căn hộ một mình. Nhưng đó chỉ là khi bà có mặt ở nơi nào khác thôi. Tôi thực không thể tin được khi bà có mặt ở New York mà lại không ở trong nhà của chính mình, nhưng khi ra khỏi căn hộ thì tôi đã hiểu lý do tại sao. Những chiếc xe tải của giới truyền thông đang có mặt ở đó đầy nghẹt, và các phóng viên chạy ào đến chỗ tôi tìm kiếm lời phát biểu. Điều này đã xảy ra với bà tối qua, tôi nghĩ thế.

Tôi đã gọi điện thoại xuống nhờ người gác cửa vẫy một chiếc taxi, và ông ta gọi được một chiếc đứng chờ tôi. Phớt lờ những cái micro, tôi nhảy vào trong xe và nói: "Chạy đi!" Tôi không muốn bất kỳ ai nghe thấy điểm đến của tôi. Hai mươi phút sau, tôi ngồi trong phòng tiếp khách của văn phòng Lucas Reeves. Ngay lúc mười giờ ba mươi, ông tiễn một cặp trông có vẻ căng thẳng mà tôi đoán cũng là khách hàng đi đến cửa bên ngoài, nhìn quanh rồi đi đến chỗ tôi. "Cô MacKenzie, mời cô vào ngay".

Tôi nhớ chỉ gặp ông có mỗi một lần khi ông đến Sutton Place mười năm trước đây, nhưng hoặc là vì ông vẫn còn nhớ mặt tôi hoặc vì tôi là người duy nhất có mặt trong phòng đợi nên ông cho rằng tôi là Carolyn MacKenzie.

Lucas Reeves thậm chí còn thấp hơn mức chiều cao tôi nhớ về ông. Tôi không nghĩ ông cao quá một mét bảy khi đã có đi giày. Ông có mái đầu phủ dày lớp tóc muối tiêu khô, xoắn, rõ ràng được nhuộm để tạo cảm giác đang ngả xám một cách tự nhiên. Khuôn mặt ông xếp nếp với những đường nhăn nhỏ quanh miệng gợi cho tôi thấy rằng ông chắc chắn là kẻ nghiện thuốc lá. Giọng nói trầm, dễ chịu không hợp chút nào với một con người nhỏ bé như vậy, nhưng nó lại tương xứng với cặp mắt nồng ấm và cái bắt tay thật nhiệt tình của ông.

Tôi theo ông vào trong văn phòng riêng. Thay vì ngồi ở bàn giấy của mình, ông đưa tôi đến chỗ có hai cái ghế, một cái trường kỷ và một cái bàn cà phê. "Tôi không biết cô thế nào, cô MacKenzie". Ông bắt đầu nói khi vẫy tôi ngồi xuống một cái ghế. "Nhưng đối với tôi, đây là lúc dùng cà phê vào giữa buổi sáng. Còn cô thì sao? A, hay giống như những người bạn Anh quốc của tôi, cô thích dùng trà hơn?"

"Cà phê đen là tốt nhất". Tôi đáp.

"Cho cả hai chúng ta".

Cô tiếp tân mở cửa và thò đầu vào. "Ông dùng gì, thưa ông Reeves?"

"Hai cái đen. Cám ơn, Marge". Quay sang tôi ông nói: "Trong thời buổi cần có sự chính xác về mặt chính trị này, tôi bắt đầu pha cà phê cho chính mình trong căn bếp nhỏ xíu của chúng tôi. Nếu không, trợ lý, thư ký, tiếp tân và kế toán của tôi sẽ dùng vũ lực ném tôi ra ngoài. Họ bảo cà phê của tôi sẽ làm bóc lớp sơn ra khỏi tường".

Tôi biết ơn việc ông cố làm tôi cảm thấy thoải mái đến nỗi lệ trào ra trong đôi mắt tôi. Ông giả vờ như không chú ý. Tôi đã đề nghị mang hồ sơ của Mack đến nhưng ông nói ông có một phó bản. Phó bản của ông đang đặt ở trên cái bàn cà phê. Ông chỉ vào nó. "Hãy cập nhật thông tin cho tôi đi, Carolyn". Cặp mắt ông không hề rời khuôn mặt tôi khi tôi giải thích lý do vì tôi mà Mack đã trở thành kẻ bị tình nghi trong cả hai vụ Leesey Andrews và Esther Klein.

"Và giờ đây người ta cho rằng Mack có điện thoại di động của Leesey. Chắc chắn chúng tôi có một số riêng, nhưng đó là cùng một số kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Hàng trăm người biết số đó". Tôi cắn môi. Điều đó khiến tôi run rẩy đến nỗi không thể nói tiếp. Ý nghĩ lóe lên trong tâm trí tôi rằng mẹ muốn ở lại trong căn hộ ngần ấy năm chỉ để chắc chắn là bà không bị hụt một cuộc gọi nào của Mack.

Lắng nghe tôi, nét mặt của Reeves càng lúc càng trở nên bồn chồn. "Tôi e rằng anh trai cô là kẻ khả nghi nhất, Carolyn. Tôi sẽ rất thành thực. Tôi không thấy có lý do gì để một người đàn ông hai mươi mốt tuổi với quá khứ như thế lại chọn cách biến mất dạng. Hoàn toàn thẳng thắn, trong vài ngày qua, với tất cả sự chú ý của giới truyền thông nhắm đến cậu ta, tôi cũng đang nghiên cứu hồ sơ cậu ta và làm một số theo dõi, thuần túy chỉ để tự thỏa mãn mình thôi. Cha cô đã thanh toán rất hậu hĩnh cho tôi, mà tôi thì tuyệt đối chẳng đưa ra được sự giúp đỡ nào trong việc giải quyết vấn đề anh cô biến mất dạng".

Ông nhìn lướt qua tôi. "À, đây là món cà phê mà tôi đã không pha". Ông chờ cho đến khi những cái tách được đặt trên bàn và chúng tôi còn lại một mình trước khi nói tiếp. "Bây giờ tôi đang nhìn vấn đề đó từ quan điểm của cảnh sát. Cái đêm cô gái đầu tiên biến mất, anh trai cô có mặt ở câu lạc bộ The Scene. Nhưng những người bạn cùng phòng của cậu ấy, các sinh viên khác của Columbia và khoảng mười lăm người vẫn đến uống thường xuyên cũng có mặt ở đó. Đấy là một câu lạc bộ nhỏ, nhưng dĩ nhiên cũng có một người pha chế rượu, vài người phục vụ, và một nhóm nhạc nhỏ. Cái danh sách, trọn vẹn như tôi có thể làm được, nằm ở kia trong hồ sơ của anh trai cô. Vì rằng giờ đây cảnh sát tin là anh trai cô có thể dính dấp vào vụ mất tích đầu tiên, chúng ta hãy nghĩ giống họ. Với công nghệ, ngày càng dễ dàng để theo dõi cuộc sống của con người. Tôi tự hào nói rằng cơ quan này có hệ thống kỹ thuật độc nhất vô nhị. Chúng tôi sẽ bắt đầu cập nhật kiến thức của mình về mọi người mà chúng tôi biết đã có mặt ở câu lạc bộ đó cách đây mười năm khi tất cả sự việc này bắt đầu".

Ông nhấp một ngụm cà phê. "Tuyệt hảo. Đậm mà không đắng. Chất lượng thật đáng ngưỡng mộ. Cô đồng ý chứ?"

Tôi không biết đó có phải là lời khuyên nhủ không. Ông biết nỗi cay đắng ngày càng tăng của tôi đối với Mack, và thậm chí, tôi phải thừa nhận với chính mình, đối với cả mẹ tôi nữa ư?

Ông chẳng chờ đợi câu trả lời. "Cô nói cô cảm thấy những người giám thị, tức ông bà Kramer, có vẻ như có điều gì che giấu à?"

"Tôi không biết có phải họ có điều gì che giấu không". Tôi đáp. "Tôi thực sự biết họ dường như lo lắng một cách khủng khϊếp, cứ như thể họ đang bị kết án vì biết điều gì đó về sự biến mất dạng của Mack vậy".

"Tôi đã phỏng vấn họ cách đây mười năm. Tôi sẽ cho nhân viên kiểm tra xem có bất cứ điều gì khác thường trong đời sống của họ có thể hữu dụng với chúng ta không. Giờ đây hãy kể cho tôi nghe về Nicholas DeMarco. Hãy tin cậy tôi để nói về bất kỳ điều nhỏ nhặt nào mà cô nhận được từ anh ta, cho dù là tích cực hay tiêu cực".

Tôi muốn khách quan. "Giờ đây rõ ràng Nick già đi mười tuổi". Tôi nói. "Anh ta chững chạc hơn, dĩ nhiên. Ở tuổi mười sáu tôi đã say mê anh, vì vậy tôi không biết mình có thể xét đoán anh ấy một cách trung thực không. Anh ấy đẹp trai, anh ấy vui nhộn, quay nhìn lại quá khứ, tôi nghĩ anh ấy cũng có tán tình tôi, và tôi thì đủ trẻ trung để nghĩ rằng mình đặc biệt đối với anh ấy. Mack cảnh báo tôi phải tránh xa khỏi Nick, và sau đó, một vài lần anh đến dùng cơm tối, tôi đã lựa thời điểm đó đi chơi với bạn bè tôi".

"Mack cảnh báo cô tránh xa à?" Reeves nhướng một bên chân mày.

"Kiểu hành xử của anh cả đó mà. Tôi cho rằng mình đã bộc lộ tình cảm ra quá nhiều, và Mack bảo rằng tất cả bọn con gái đều ngả về phía Nick. Nói khác đi, khi tôi gặp anh ấy lần cuối, tôi có cảm giác là Nick dường như thích ai đó rất nhiều trong tâm trí anh".

"Cô có nói chuyện với anh ta về người bạn cùng phòng khác trong căn hộ đó, Bruce Galbraith không?"

"Có. Nick không còn liên lạc với anh ta. Thành thực mà nói, tôi không nghĩ anh ấy rất thích Bruce. Anh ấy thậm chí còn gọi người này là "Kẻ Xa Lạ Đơn Độc". Tôi có nói với ông rằng tôi đã để lại lời nhắn yêu cầu gặp Bruce, nhưng cho đến nay anh ta vẫn chưa trả lời".

"Hãy gọi lại cho anh ta. Tôi e rằng với tất cả sự chú ý của giới truyền thông mà anh trai cô đang có, Bruce Galbraith sẽ phớt lờ yêu cầu cô muốn gặp mặt anh ta. Ngay lúc này, chúng tôi sẽ bắt đầu lập tức việc cập nhật hồ sơ của chúng tôi về những người khác. Vì sự liên quan đến Ngày của Mẹ, cảnh sát đã cố kết nối Mack với sự biến mất của Leesey Andrews và cả việc mở rộng ra thêm kết nối với tất cả các người phụ nữ trẻ khác biến mất dạng. Giờ đây cú điện thoại gọi đến nhà cô từ điện thoại di động của Leesey càng làm họ chắc chắn về tội lỗi của cậu ấy. Mỗi dấu vết đều hết sức thuận tiện dẫn quay về với Mack. Tôi đang bắt đầu tự hỏi không hiểu có phải mọi việc đã ngẫu nhiên bắt đầu tối hôm đó tại The Scene, vài tuần lễ trước khi Mack biến mất dạng chăng?"

Tôi chộp ngay lấy điểm đó. "Ông Reeves, có phải ông đang nói có ai đó khác đang cố tình tìm cách kết nối Mack với sự biến mất dạng của bốn người phụ nữ kia không?"

"Tôi nghĩ có thể. Như chính cô nói rằng có bài phóng sự mười năm trước đây công bố một thực tế rằng anh trai cô chỉ gọi điện thoại vào Ngày của Mẹ. Ai biết được nếu có kẻ nào ghi nhận thông tin đó trong đầu và nay đang sử dụng nó để làm lệch hướng ngờ vực khỏi hắn ta thì sao? Có những loại trộm cắp nhân thân. Đi theo khuôn mẫu của người đã mất tích và chọn cách không tự phòng vệ mình là một trong những loại trộm đó. Kẻ bắt cóc Leesey có điện thoại di động của cô ấy. Hắn ta cũng có thể có số điện thoại không được đăng ký của cô".

Đó là một khả năng nghe có vẻ hợp lý. Khi rời văn phòng Reeves, tôi có cảm giác lần này mình đã đi gặp đúng người, một người sẽ tìm ra sự thực mà không có ấn tượng định trước trong đầu rằng Mack đã trở thành kẻ gϊếŧ người.