Gia Đình "Chồng Hụt" Rách Nát Của Tôi

Chương 4




Phần 4/

Sau khi ra khỏi nhà họ Trâu, em trai đã dẫn tôi đến một cửa hàng quần áo gần đó. Tôi mua tạm một bộ quần áo rồi thay bộ đồ cưới trong xe rồi mới đến khách sạn.

Tại khách sạn, bố mẹ tôi đã sớm nghe nói về chuyện nhà họ Trâu. Dù rất tức giận nhưng họ vẫn giữ thái độ lịch sự để xin lỗi những người đến chúc mừng, đồng thời trả lại tiền mừng và mời họ ăn một bữa.

Đối với họ hàng nhà họ Trâu, chúng tôi trả lại tiền mừng nhưng không quan tâm đ ến phản ứng của họ.

Bố mẹ nhìn thấy tôi trở về mà xót xa không thôi, mẹ tôi ôm tôi khóc nức nở: “Lỗi tại mẹ, lỗi tại mẹ ngày trước nghĩ rằng Trâu Toại là người tốt, không ngờ hắn lại là thằng khốn nạn như vậy.”

Bố tôi cũng vỗ về vai tôi và nói rằng ông ấy không nên giục tôi lấy chồng.

“Bố, mẹ, chị gái trở về là tốt rồi, hôm nay chị ấy đã mệt lắm rồi, để chị ấy nghỉ ngơi trước đi.” Triệu Duệ biết tôi đang buồn nên đưa tôi lên tầng hai của khách sạn và thuê riêng một phòng để tôi nghỉ ngơi.

Cũng đỡ phải mất công về nhà.

Trước khi vào phòng, Triệu Duệ tiến lên ôm lấy tôi và vỗ về: "Chị yên tâm, mọi việc còn lại cứ giao cho em. Sau này chị cứ thoải mái ở nhà, chị và Châu Châu em đều nuôi được." Tôi vừa cảm động vừa buồn cười, vỗ nhẹ vào đầu em ấy rồi mới vào phòng nằm xuống.

Cảm giác ba tháng qua, thật sự như là mơ.

Khi bắt đầu ở bên Trâu Toại, quả thật tôi thấy anh ấy ở mọi mặt đều tốt. Trong ba tháng qua anh ấy cũng đối xử với tôi rất tốt, rất tôn trọng và không có hành động nào vượt quá giới hạn.

Chỉ là không ngờ rằng, mới chỉ là ngày đầu tiên kết hôn hắn đã làm như vậy. Liệu có phải muốn làm cho tôi một trận "hạ màn" đầy kinh hỉ không nhỉ?

Tôi hơi bối rối, quyết định không suy nghĩ nữa. Trực tiếp leo lên giường và ngủ một giấc thật sâu đến tận khi trời tối mịt.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tiệc tùng ở tầng dưới đã tan từ lâu.

Tôi mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Châu Châu đang ngồi trên ghế sofa với khuôn mặt tái mét, cầm điện thoại ra vẻ căng thẳng. Tiếng cãi vã dữ dội vang lên từ điện thoại của cô ấy.

Tôi nhíu mày: "Cậu đang xem chửi nhau ngoài đường hả?"

Vừa quay đầu nhìn thấy tôi tỉnh dậy, Châu Châu nhìn tôi với ánh mắt đau lòng. Sau đó nhìn chiếc điện thoại với vẻ ấp úng khó nói.

Khi cô ấy định tắt màn hình điện thoại đi, tôi lại nhìn rõ mặt mình trong video - người đàn bà chanh chua đang chửi mắng là tôi.

Tôi nhanh chóng tiến lên hai bước, giật lấy điện thoại và xem rõ nội dung bên trong.

Không biết ai đã quay lại video hôm nay, trong đó tôi là một nàng dâu xấu xí không kính trên nhường dưới, không tôn trọng chị dâu. Tôi tạt chị dâu một tách trà nóng, tát chồng hai cái và còn gọi em trai mình đến nhà chồng gây chuyện, cuối cùng bị đuổi khỏi nhà.

Trong phần bình luận đều là những lời chỉ trích, nói rằng tôi là nàng dâu tham lam không biết chừng mực.

Tôi nhìn Chu Chu với vẻ hoang mang: "Tớ tham lam không biết chừng mực ư?"

"Người ta nói lý do cậu như vậy là bởi vì đột ngột đòi sính lễ lớn, khi về nhà chồng thì đòi một khoản tiền lớn mới chịu kính trà. Nhà Trâu Toại không chi trả được khoản tiền đó nên cậu liền nổi giận đánh người." Chu Chu cắn răng, tức giận nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay tôi.

Dáng vẻ của cô ấy như thể muốn nuốt chửng chiếc điện thoại.

Tôi gật đầu và cười nhẹ một tiếng: "Thật là một câu chuyện hay đấy."

"Cậu còn cười được, bây giờ cả mạng xã hội đều đang chửi cậu đấy." Chu Chu giận dữ không thôi, tôi thấy trong phần bình luận đều là màn đối đáp của cô ấy với netizen.

Có vẻ như cô bạn nhỏ của tôi đã phải chịu không ít ấm ức trong lúc tôi đang ngủ.

"Chị yên tâm, ưm sẽ đi tìm Trâu Toại ngay bây giờ, chắc chắn là họ đã làm chuyện này." Nói xong, em trai tôi đứng dậy muốn đi nhưng tôi đã ngăn cản em ấy lại

"Thôi đi, em đừng đi nữa, tính tình nóng nảy của em, đi rồi cũng chỉ làm cho người ta có cớ cắn mình thôi"

"Nhưng cũng không thể kệ như vậy, bây giờ trên mạng họ chửi chị không ra cái gì cả". Em trai tôi tức giận.

Vào lúc này, điện thoại của em trai tôi reo lên.

"Cái gì?"

"Tại sao?"

"Mấy thứ trên mạng đều là giả, đó là họ vu khống."

"Được thôi."

Mỗi lần em trai tôi nói một câu, khuôn mặt cậu ấy lại càng thêm u ám.

"Chuyện gì vậy?" Tôi nhíu mày nhìn về phía Triệu Duệ.

Em trai tôi cắn răng nói với khuôn mặt tái đi: "Công ty bảo rằng ảnh hưởng của dư luận quá lớn, cái danh "em vợ độc ác" của em đã ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty. Hiện bắt em phải tự nguyện từ chức, hoặc là công ty sẽ sa thải".

Tôi tức đến nỗi suýt nữa không thở được, tức giận muốn cầm dao đi hỏi lãnh đạo của cậu ta đầu óc có vấn đề hay không.

Sự thật chứng minh, chúng tôi đúng là một gia đình, làm việc gì cũng nóng nảy. Nếu không thì hôm nay cũng chẳng để lại "bằng chứng" ở nhà Trâu Toại.

"Xin lỗi, là do chị ảnh hưởng đến em", Tôi vỗ nhẹ vào vai Triệu Duệ, cảm thấy một chút đau lòng xen lẫn oan ức.

"Chị ơi, chị nói gì vậy. Chuyện này từ đầu đến cuối cũng không phải lỗi của chị. Mà nói đi cũng phải nói lại việc từ chức cũng tốt, em từ lâu đã không muốn làm việc này nữa. Từ lâu tôi đã muốn tự mình ra ngoài khởi nghiệp. Trước đây em không tiện nghỉ việc, giờ đây cũng đúng lúc." Triệu Duệ vẫn luôn an ủi tôi.

Trong điện thoại, tin nhắn của ba mẹ cứ liên tục được gửi đến, họ an ủi tôi đừng suy nghĩ nhiều, nói rằng họ đều ổn nên tôi đừng lo lắng.

Nhưng càng nói như vậy, tôi càng chắc chắn rằng họ đã phải chịu không ít lời mắng chửi.

Cuộc hôn nhân kết thúc như thế này quả là lần đầu tiên trên đời.