Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 94




Hai tay Quân Nguyệt Nguyệt nâng đầu Phương An Ngu mò mẫm mấy cái, vừa khẩn trương lên tiếng hỏi anh, "Không sao chứ?"

Liên tiếp hỏi vài lần, Phương An Ngu nhìn hiểu khẩu hình của Quân Nguyệt Nguyệt, mới lắc đầu. 

Những cái đèn treo khác trong phòng vẫn đang đung đưa, Phương An Yến che chở Cơ Phỉ, Lịch Cách bảo vệ Quân Du, ngay cả Ngọ Chấn Phi cũng che cho Minh Trân, còn lại ba người co rúc ở ghế sô pha hic hic hu hu kêu loạn lên, Quân Nguyệt Nguyệt kéo Phương An Ngu đi vòng qua đèn treo lắc lư, đưa anh tới gần nhét vào gầm bàn, còn mình thì nhanh chóng đi tới cửa, mở cửa trước ra, đề phòng một lúc nữa chấn động quá nghiêm trọng làm khung cửa biến dạng, cửa cũng không mở được nữa, mở cả cửa sau ra rồi nhanh chóng chạy về dưới gầm bàn, những người còn lại đều nhanh chóng tìm đồ gia dụng cứng chắc để nấp bên dưới.

Quân Nguyệt Nguyệt ôm đầu Phương An Ngu vào trong lòng hôn một cái, lần này mạt thế tới bất ngờ, nhưng cô chưa kịp ngẫm nghĩ xem tại sao lại đột nhiên tới mạt thế, Phương An Ngu ở bên cạnh cô, ở cùng với cô thật tốt, cô tạm thời không nghĩ ra nguyên nhân gì khác ảnh hưởng tới việc mạt thế tới. 

Thậm chí cô nghĩ tới, có phải bởi vì cô sống lại hay không, cả hai thế giới bởi vì cô và Phương An Ngu đồng thời xuất hiện một lần nữa cho nên dung hợp với nhau. 

Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt rất chắc chắn, trong mạt thế, lúc vừa mới bắt đầu không có động đất. 

Mà trận động đất và mạt thế này tới quá kỳ lạ, cô ôm Phương An Ngu, căng thẳng cầu nguyện, có lẽ là ông trời nghe được lời cầu nguyện của cô, rất nhanh, cảm giác lắc lư nhẹ trong phòng biến mất. 

Mọi người lục tục từ dưới gầm đồ gia dụng chui ra ngoài, Quân Nguyệt Nguyệt và mấy người kia liếc nhau, hoàn toàn không cần đến lời nói, mọi người đã ăn ý nhanh chóng tản ra hành động. 

Phương An Yến và Cơ Phỉ nhanh chóng đến bên cửa sổ, mở cửa sổ, dựa theo kế hoạch đã định, tìm được ghế dựa gỗ đặc trong phòng, đập vỡ một hàng xe từ trên cao xuống, sau khi ném xong, bọn họ cũng chẳng đoái hoài rốt cuộc có đập trúng hay không đã vội vàng chạy về phía cửa. 

Lúc này thật sự không thể đợi thêm nữa, cũng không ai biết được trận động đất thứ hai sẽ tới vào lúc nào, khi tới sẽ lớn mức nào. 

Quân Nguyệt Nguyệt tìm rất nhiều vòng tròn ở trong phòng, tìm được một thứ nhìn qua giống như một cái đ ĩa huy chương kỉ niệm, có điều lớn hơn rất nhiều so với đ ĩa bình thường, là giải thưởng thắng ở quán rượu, cô để cái đ ĩa lớn cho Phương An Ngu cầm, kêu anh đội trên đầu rồi cũng kéo anh chạy ra bên ngoài. 

Đến khi đi tới cửa, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn Ngọ Chấn Phi và Minh Trân vẫn còn ở dưới gầm bàn uống trà nhỏ gỗ đặc thì dừng bước chân lại. 

Cô nắm chặt tay Phương An Ngu, rối rắm trong chốc lát vẫn hô lên, "Ngọ Chấn Phi, dẫn theo Minh Trân, đi cùng chúng tôi, chỗ này không an toàn."

Quân Nguyệt Nguyệt la một tiếng xong đã nhanh chóng nắm chắc Phương An Ngu chạy hướng ra phía cầu thang bên ngoài. 

Cô đã gọi, lúc này việc cô có thể làm cũng chỉ có như vậy, bọn họ thực sự ở lại bên trong tòa nhà này mới là nguy hiểm, dù là muốn đợi quân đội, cũng phải đi tới chỗ nào an toàn mà đợi, dẫu sao cũng chẳng ai biết được có thể có trận động đất thứ hai hay không, không rõ mức độ động đất lần hai thế nào. 

Ngọ Chấn Phi gần như vừa nghe được Quân Nguyệt Nguyệt gọi trong nháy mắt đã lên tiếng đáp lại, sau đó trực tiếp đẩy ngã bàn uống trà nhỏ, kéo Minh Trân chạy về phía cửa. 

Ba miệng ăn kia hic hic hu hu vốn đang nhìn chằm chằm hết sức vào Ngọ Chấn Phi, thấy anh ấy cũng đi thì nhanh chóng từ đằng sau ghế sô pha chạy tới, đi theo hướng mọi người chạy ra ngoài. 

Lúc vào cầu thang, không ai có thời gian quay đầu nhìn lại, hai mươi mấy tầng, bây giờ bọn họ đang giành giật từng giây từng phút chạy xuống bên dưới, lòng bàn tay Quân Nguyệt Nguyệt toàn là mồ hôi ẩm ướt, vừa kéo vừa nhìn Phương An Ngu nhanh chóng đi xuống, cô không thấy ở giữa đường Phương An Ngu quay đầu nhìn một cái. 

Bởi vì giấc mơ kia, anh đã biết đây là thế giới của mình, biết tất cả đều lặp lại, người đằng sau này, anh cũng không cần giống như đời trước nữa, ghen tị đến nổi điên, mà chỉ có thể nhìn anh ta và Quân Duyệt ăn chơi trác táng. 

Phương An Ngu nghĩ đến những chuyện từng xảy ra trước kia thì trong lòng sôi trào hàng loạt, anh nói không ra, cũng không nghe được, nhưng điều này cũng không đại diện cho việc anh không có tri giác, cũng không có nghĩa là anh không hiểu cái gì.

Anh học được cách hận trong quãng thời gian trung học bị hành hạ dài đằng đẵng, hận tất cả mọi người bên cạnh anh, anh hận Quân Duyệt lợi dụng mình tiếp cận em trai, hận em trai anh vì Quân Du mà nghi ngờ anh, anh hận Quân Du luôn giả bộ tốt bụng, nhưng lúc quan trọng lại không giải thích. 

Lúc ấy sau khi Quân Duyệt rời đi, nguyên do anh gần gũi Quân Du như vậy, chỉ là vì hỏi thăm tung tích của Quân Duyệt. 

Anh hận Ngọ Chấn Phi lúc nào cũng có thể quậy chung với Quân Duyệt, anh hận Quân Duyệt suốt đêm không trở về nhà, hận cô khi mặt đối mặt với anh luôn dùng lời nói độc ác, hận cô đối xử hà khắc với anh, hận cô không chịu tiếp nhận ý tốt của anh, không chịu tin tưởng anh một lần, không chịu cho anh một cơ hội.

Hận cô ngay cả chết cũng chết ở chỗ anh không chạm đến được, nhưng người Phương An Ngu càng hận hơn chính là anh. 

Anh hận mình thích Quân Duyệt, thích đến mức sau khi biết được cô đã mất, ngay cả sống cũng cảm thấy đau đớn. 

Anh yêu một người cặn bã, nhưng tất cả cô trao anh cũng rất mãnh liệt, dù là yêu hay là hận hay là khát khao khó nói thành lời, cũng đã khiến anh không thể nào tự kiềm chế được. 

Sau khi vẽ bừa tô loạn nhân sinh trống rỗng của anh thành nồng nàn rực rỡ, anh đã không có cách nào khôi phục lại sự yên bình ban đầu, anh dâng tặng cuộc đời rối loạn của mình nhưng cô lại hoàn toàn không lùi bước mà chết ở trên trời. 

Phương An Ngu hận cô, hận đến đau lòng. Đến khi anh kết thúc sinh mạng của mình, thời điểm hơi thở của anh chìm đắm trong nước biển mặn đắng, anh nguyền rủa cô sẽ phải nếm trải qua sự phản bội và tất cả sự đau đớn mà anh trải qua, nhưng lại không nhịn được dâng lên một chút vọng tưởng, nếu như làm lại từ đầu một lần nữa... liệu cô có thể yêu anh hay không?

Trước giờ Phương An Ngu chưa từng nghĩ tới, thế giới lại tới một lần nữa, cô thật sự yêu anh, thậm chí vì anh mà làm nhiều như vậy, nhưng anh hoàn toàn không dám tin tưởng, cô... thật sự yêu anh sao?

Phương An Ngu nhớ lại một lần cô nói lỡ miệng, mang những kí ức từ đời trước, hiểu được sự thê thảm cô trải qua cũng đến từ anh. 

Người đời này người cô yêu là anh cái gì cũng không biết, nếu như biết tất cả những thứ này lại là xuất phát từ sự căm ghét không có cách nào không chế của anh, mới khiến thế giới thật tốt biến đổi thành như vậy, cô vẫn còn yêu anh sao?

Anh không dám để cho cô biết, thế giới này đã mất đi khống chế, mạt thế cũng không phải ý định ban đầu của anh. 

Thân là chủ nhân của thế giới này, chuyện duy nhất anh có thể làm chính là thao túng loại động đất vô thưởng vô phạt này, cùng với việc thao túng cá biệt tang thi tới gần anh, vẹn vẹn chỉ là việc cá biệt đó. 

Nhưng năng lực cá biệt này cũng có thể cho phép anh dễ dàng giết Ngọ Chấn Phi trong trận hỗn chiến, anh nghĩ ngợi, nếu như lần này anh gi ết chết người vây quanh bên cạnh cô, có phải cô chỉ có thể nhìn anh hay không...

Phương An Ngu suy nghĩ u ám như vậy, bị Quân Nguyệt Nguyệt kéo chạy xuống dưới lầu, không chú ý lảo đảo một chút, mắt thấy sắp té xuống dưới, Quân Nguyệt Nguyệt phản ứng rất nhanh bước một bước dài, đỡ lấy anh ở bậc cuối cùng, lực quán tính khiến cả người cô đụng vào tường, đụng đến mức nội tạng trong lòng cô cũng sắp lệch vị trí, mà cô đau đến mức gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhưng vẫn hỏi han Phương An Ngu đụng vào người cô trước tiên, "Anh không sao chứ..."

Cô thấy Phương An Ngu sững sỡ, hỏi lại một lần nữa, "Anh không sao chứ..."

Anh xem hiểu khẩu hình của cô, lại đưa mắt chạm tới ánh nhìn ân cần của cô, mắt Quân Nguyệt Nguyệt nhìn anh, chỉ có anh. 

Phương An Ngu được ánh mắt cô vỗ về cực lực, cảm xúc u ám ban nãy cũng biến mất từng chút một, lắc đầu một cái, đưa tay ôm chầm Quân Nguyệt Nguyệt, rồi biến thành anh dắt cô cùng nhau chạy xuống bên dưới. 

Lúc tất cả bọn chạy ra khỏi cầu thang, đã tạm tụ tập ở trong đại sảnh, có điều lần này không những đoàn người bọn họ mà cả những người khác còn sống sót cảm nhận được động đất tránh ở trong phòng. 

Tất nhiên, trong đại sảnh cũng nhiều thi thể của tang thi hơn chút, những người may mắn còn sống sót này, trên người cũng rất chật vật, có người còn khóc, rõ ràng cũng là trong hành lang tầng lúc trước, đã trải qua một trận chiến đấu gian khổ. 

Sau lưng Quân Nguyệt Nguyệt đụng hơi đau, được Phương An Ngu đỡ, cô dứt khoát để sức nặng cả người mình dựa vào người Phương An Ngu, thả lỏng mình. 

Cơ Phỉ đang tập hợp lại đội ngũ người sống sót, đàn ông hoặc phụ nữ có năng lực chiến đấu cũng chia ra đi tìm vũ khí thuận tiện, hơn nữa dạy bọn họ phải tấn công chỗ nào mới có thể g iết chết tang thi một cách hữu hiệu. 

Ngọ Chấn Phi tìm một cái kìm trong quầy bar, ba người kia vẫn luôn đi theo sau lưng anh ấy nhưng co lại, không ai chịu đi ra. Cơ Phi trực tiếp không nể mặt nói, "Nếu như các người không ra sức chiến đấu, không ai có thể bảo vệ các người đâu."

Cơ Phỉ ngừng lại một chút rồi nói thêm, "Còn dám đùn đẩy hại người khác bị cắn hoặc rơi lại phía sau, tôi sẽ đích thân đập nát đầu người đó."

Cô bé tên Kiều Kiều đó nhất thời suy sụp lại khóc lên, ầm ĩ làm người khác đau đầu. 

Nhanh chóng tập hợp xong, mọi người mới mở cửa bên ra, bởi vì người có sức chiến đấu đi đầu, có một bộ phận tang thi ở bên ngoài vừa nãy bị Cơ Phỉ và Phương An Yến ném ghế dựa đập xuống xe hấp dẫn tới, nhưng có một số khác vẫn đi lang thang bên ngoài, mọi người vừa từ trong sảnh ra đã bắt đầu nhào tới đoàn người. 

Coi như trong tay có vũ khí hết thì suy cho cùng vẫn là người bình thường, trong một nhà ba người vẫn luôn đi theo sau mông Ngọ Chấn Phi thì một người đàn ông cầm lấy bình rượu ở quầy bar đi ra, rụt rè e sợ đi theo phía sau. 

Mặc dù hiệu suất của mọi người không tính là cao nhưng tiến lên với tốc độ đều đặn, tuy là Quân Nguyệt Nguyệt không biến dị nhưng đối phó với tang thi cũng đầy dứt khoát, cái chính là cô giết được nhiều, quen với nhược điểm của tang thi, biết từ đâu có thể ung dung nhất mà nhanh chóng đâm vỡ sọ đầu của tang thi. 

Cô bảo vệ Phương An Ngu ở chính giữa sau lưng, đi theo một đám người đi về phía chỗ đậu xe, tang thi dần dần ít đi, bọn họ cũng sắp tới được bãi đỗ xe lớn, có vài người đã cầm chìa khóa xe rời đi, đi tìm xe của mình, còn lại thì tiếp tục tụ tập lại. 

Không nghe được tiếng động của tang thi, bãi đậu xe bên này tương đối yên tĩnh, mọi người mới thở phào một cái, lúc quẹo qua bãi đậu xe, đột nhiên có một con tang thi vọt ra từ một bên, nhào trúng lên người đàn ông trong một nhà ba người lúc trước. 

Tiếng kêu chói tai trong bãi đậu xe trống vắng khóa một quả thật giống âm thanh được tăng thêm khuếch đại, ông ta và tang thi mặt đối mặt tới kề sát nhau, cầm bình rượu trong tay chẳng những không đánh trên đầu tang thi, mà còn giơ cao như thể rất sợ đập vào tang thi vậy. 

Ông ta bị xô xuống đất, may mà một người đàn ông bụng bự mặc âu phục bên cạnh ông ta phản ứng kịp, nhanh chóng bẻ gãy cái khay sắt trong tay thành hình tam giác, đâm một nhát xuống đầu tang thi. 

Máu tươi văng khắp nơi, người đàn ông bị tang thi đè ở dưới vẫn thét chói tai, há to miệng kêu khóc, cuối cùng được một người khác lôi cổ xách lên, đến lúc đó mới không gào lên nữa.

Có hai người đàn ông kéo ông ta kiểm tra một chút, phát hiện trên người ông ta không có vết thương, lúc này mới thoáng yên tâm.

Nhưng khi mọi người chia nhau tìm xe ngay ở đây thì người đàn ông bị tang thi xô vào gào thét loạn lên, rồi lại đột ngột hung bạo cắn cổ người vợ bên cạnh ông ta.

Lần này không riêng gì vợ và con gái ông ta kêu lên mà cả mấy người bên cạnh họ cũng bị dọa hét lên.

Sau đó tất cả đã mất khống chế, ông ta cắn vợ mình xong rồi lại cắn một người phụ nữ khác ở gần đó, đội ngũ vốn đang coi như thành hình nhất thời ầm một cái tản ra, tiếng kêu vang lên liên tục không ngừng đã nhanh chóng hấp dẫn tang thi ở bên ngoài tới.

Bãi đỗ xe dưới hầm vốn được coi là an toàn nhất thời biến thành sân chơi cho tang thi truy đuổi loài người.

Loài người đã bị cắn xe, không bao lâu lại đứng lên, nhanh chóng tấn công người bên cạnh, Quân Nguyệt Nguyệt và đám Lịch Cách từ đầu chí cuối vẫn không tách nhau ra, vừa đánh vừa lùi, nhanh chóng lui lại bên xe.

Có điều là dù chiếc xe Jeep này có không gian lớn nhưng chỉ chứa được có hạn lượng người, hai hàng ghế đằng sau có thể không thể nào nhét lọt một nhóm người nhỏ.

“Có ai có thể lái xe được không?” Quân Nguyệt Nguyệt thấp giọng hỏi một tiếng không ai trả lời, mắt thấy càng lúc càng nhiều tang thi chạy từ cửa vào, nhất thời mọi người tiến thoái lưỡng nan, đều cùng nhau tụ lại đi từ bên trong ra ngoài, lúc này nếu bỏ người lại cũng không khác nào trực tiếp giết người. 

Đám Quân Nguyệt Nguyệt dù không có tấm lòng của Thánh mẫu nhưng không thể mất đi nhân tính cơ bản nhất, mắt thấy tất cả những người còn sống khác đã bị lây, càng ngày càng nhiều tang thi qua phía bên này. Mọi người một lần nữa tạo thành đội hình, kỹ thuật của Cơ Phỉ tương đối khá, cô nàng lên lái xe, còn những người phụ nữ không thiện chiến thì mở đường phía trước, phía sau dựa lưng vào nhau chuẩn bị chiến đấu mở đường, chạy ra ngoài trước rồi hãng nói tiếp.

Bọn họ cần làm với tốc độ đủ nhanh, ra tay đủ chính xác, Cơ Phỉ lái xe tập trung xông ra, trực tiếp tông bay hai tang thi, bánh xe cán qua cơ thể tang thi, người đằng sau vội vàng đuổi theo, cắn răng vừa đâm dao vừa xử lý tang thi nhào tới gần.

Nhưng quá nhiều tang thi, số lượng Cơ Phi có khả năng đụng chết có hạn, rất nhanh đằng sau có tang thi đuổi theo, người chạy theo phía sau ba mặt đối diện với địch, có người bị cắn sau thời gian sụp đổ ngắn ngủi lại nhân lúc chưa phát bệnh, tiếp tục giúp giết tang thi, vừa giết vừa khóc lóc cầu xin mọi người, “Giúp vợ tôi một tay, giúp cô ấy một tay, cô ấy có bệnh tim…”

Sườn mặt Quân Nguyệt Nguyệt căng cứng, vừa quay đầu nhìn bên trong xe thì đối diện với một người đang ấn lên ngực, là người phụ nữ trung niên với ánh mắt tuyệt vọng. 

Tang thi từ đằng sau đi lên tập kích quá nhiều, lúc mọi người sắp sửa không chống đỡ nổi nữa thì người vẫn chưa biến dị kia đột nhiên ném vũ khí đi, chạy về phía đám tang thi, chúng chen nhau lên, phần lớn đều bắt đầu ngừng lại gặm ăn để mọi người tranh thủ được thời gian.

Từ đầu tới cuối người đó không hề thốt lên một tiếng nào, thậm chí không quay đầu nhìn trong xe một cái nhưng Quân Nguyệt Nguyệt lại cảm thấy đau khắp người, cô nhớ lại mình của đời trước. 

Chỉ là sự hi sinh của một người lúc này vẫn không đủ, quả thực tang thi quá nhiều, mọi người đi theo sau xe, thời gian đi từ đại sảnh ra ngoài lâu như vậy nên đã bắt đầu trở nên mệt mỏi, sức chiến đấu yếu đi. 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn Phương An Ngu được cô che chở ở sau lưng đang định đập cửa xe để Cơ Phỉ dừng xe lại, để anh đi vào, so với phụ nữ thì anh cũng là người tàn tật, bình thường không vận động nhiều mấy, lúc này sắc mặt đã trắng không nhìn nổi, không nên ở bên ngoài. 

Trước đó anh nhất quyết không chịu vào mà vẫn luôn ở giúp đỡ Quân Nguyệt Nguyệt trong bóng tối, khống chế tang thi xộc tới bên cạnh cô, ban đầu có thể khiến tang thi quay đầu nhưng càng về sau lại chỉ có thể làm chậm lại động tác của chúng, hơn nữa chỉ được một lát, sắc mặt đã trắng bệch không nhìn nổi nữa, mồ hôi lạnh từ trên mặt chảy xuống, đầu nhức như muốn nứt ra. 

Bỗng nhiên phía bên ngoài có tiếng súng thay nhau vang lên, đám tang thi đang xông về phía cửa bị tiếng động này hấp dẫn nên quay đầu chạy về hướng có tiếng súng, cùng lúc đó, điện thoại của Ngọ Chấn Phi rung lên. 

Anh ấy nhanh chóng nhận điện thoại, nhanh chóng báo cáo vị trí đang đứng, lập tức có mấy người lính mặc đồ ngụy trang vũ trang đầy đủ bưng súng xông vào bãi đỗ xe, nhanh chóng tiêu diệt hết tang thi, giải cứu tất cả mọi người. 

Mọi người đi từ bãi đậu xe ra mới phát hiện đã chạng vạng tối, nắng chiều như được nhuốm máu, từ chân trời rơi xuống, một chiếc xe quân dụng dừng trước quảng trường đằng trước khách sạn, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặc đồ ngụy trang giống y chang đi xuống, mặc đồ ngụy trang giống lính, Quân Nguyệt Nguyệt không nhìn ra được cấp bậc của ông ta, nhưng khí thế của người này rất dồi dào, đi tới bên cạnh Ngọ Chấn Phi với thái độ rất trang trọng, trang trọng đến mức mang cả chút cung kính. 

"Chấn Phi, tôi họ Trương, chắc hẳn chú cháu đã nói với cháu rồi, cháu gọi tôi là chú Trương là được, chú ấy nhờ chú tới đón cháu, lên xe đi, mẹ cháu đang chờ cháu ở tỉnh Hợp Tế rồi." Người đàn ông nói lại liếc Minh Trân đằng sau Ngọ Chấn Phi, "Đây là vợ cháu nhỉ, cũng lên đằng trước ngồi đi."

Cô bé tên Kiều Kiều bố mẹ đều chết hết vội vàng mở cửa xe Cơ Phỉ xuống, kéo cánh tay Ngọ Chấn Phi, "Anh Chấn Phi, anh đã đồng ý dẫn em..."

Minh Trân vốn bị dọa sợ, chúi trong ngực hắn ta, lúc này thấy con nhỏ trà xanh lại ra cái vẻ này, nhất thời giãy khỏi tay Ngọ Chấn Phi, tát con bé lệch mặt suýt chút nữa quỳ xuống đất.