Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 102




Làm sao từ dưới đất bò dậy, đỡ cái eo trật khớp kéo Phương An Ngu dậy, rồi lại làm thế nào kéo anh mê man bất tỉnh về trong phòng, đoạn hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi này thật sự là không dám nhớ lại. 

Quân Nguyệt Nguyệt với mái tóc ướt nhẹp ngồi phịch trên giường đất, nghiêng đầu nhìn Phương An Ngu được quấn trong chăn, tóc cũng ướt nhẹp y chang, thật không biết dùng từ ngữ nào để hình dung được tâm trạng bây giờ của cô. 

"Mẹ nó..." Quân Nguyệt Nguyệt cử động, khuỷu tay đau đến mức cô nhe răng trợn mắt, đập đầu vào bồn rửa tay, nhưng đang đau, cô vừa trở mình vừa cười. 

Mẹ nó chuyện gì đây chứ, vào lúc này cô đã tin tưởng lời Cơ Phỉ nói, Phương An Ngu có phần khác thường, dẫu sao bình thường nhìn Phương An Ngu mềm mại nhiều thế nào thì trên việc kia cũng chưa từng khiến Quân Nguyệt Nguyệt có lúc nào dục cầu bất mãn cả. 

Điển hình của trên xuống chó săn lớn xuống giường cún con*, vừa hiền lành lại dịu dàng, bạn muốn cuồng dã anh ấy cũng có, một người như vậy ai có thể không thích chứ. 

*Chó săn và cún con là hai cách gọi trái ngược, cún con chỉ những nam sinh nhỏ tuổi rất tươi mát, nho nhã, ngốc nghếch đáng yêu, mà chó săn lớn tất nhiên là chỉ những nam sinh ngoài lạnh trong nóng, bá đạo, có thể mang đến cảm giác an toàn cho nữ sinh. 

Có điều không biết hôm nay làm sao lại không phát huy tốt, Quân Nguyệt Nguyệt đoán là những ngày qua Phương An Ngu bị dọa rồi, hoặc là biến dị ảnh hưởng đến anh, vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại được...

Nghĩ tới đây, cô có chút áy náy cắn môi một cái, là cô quá nóng lòng, không nên ra hiệu ngầm dụ dỗ anh, nên đợi thêm một chút, đợi dị năng của anh ổn định lại hoàn toàn là được, dẫu sao Quân Nguyệt Nguyệt nhớ đến thời điểm ban đầu mình mới bắt đầu biến dị, rất lâu cũng vẫn chưa thích ứng được với cơ thể nặng nè. 

Quân Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, trong lòng tự trách một hồi, sau đó dọn dẹp phòng vệ sinh bị làm loạn rồi lại cằm khăn lông khô lau tóc Phương An Ngu một chút, rồi thay lại chăn sạch, quấn anh ở trong đó, sờ lên cái trán lạnh như băng của anh. 

Tên nhóc đáng thương này, không thoải mái cũng không biết từ chối hay sao?

Trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt chửi bậy, nhưng cẩn thận nhớ lại một chút, bất kể là đời trước hay đời này, kể từ khi biết Phương An Ngu tới này, dù là cô yêu cầu anh làm gì, dường như anh cũng chưa từng từ chối.  

Coi như không muốn cũng sẽ không từ chối, nhưng cũng không phải anh đối xử với tất cả mọi người đều như vậy, chí ít với Phương An Yến cáu kỉnh thì thường xuyên sẽ từ chối tiếp chuyện, nhưng đối với cô trước giờ chưa từng có, dù là cáu kỉnh mang tính tượng trưng cũng chỉ dỗ một cái là xong. 

Nhớ lại những chuyện trước kia, khóe miệng Quân Nguyệt Nguyệt tự dưng lại được thấm ngọt ngào, nắm tay thò vào trong chăn, kiểm tra xem Ngu mỹ nhân của cô không có chỗ nào có tổn thương gì nguy hiểm xong, lúc này mới bọc kín chăn lại cho anh, còn mình thì đứng dậy đi kiếm đồ ăn. 

Cô không thuộc nhóm khéo tay kia, không biết làm thứ gì quá cao cấp cả, hơn nữa bây giờ cô cũng lười làm những thứ rất phức tạp kia đành trực tiếp dùng bếp điện nhở lấy xuống từ trên xe xuống nấu mì ăn liền. 

Chiều còn phải đi dọn dẹp thi thể của tang thi nữa, phải tìm một chỗ thiêu hủy thi thể phù hợp, lấp chôn khó giữ nổi, sẽ bị động vật hoang dại moi ra ăn, nếu như động vật hoang dại bị lây như vậy thì cũng sẽ giống như con khỉ tang thi, rất khó xử lý. 

Quân Nguyệt Nguyệt hát khẽ một tiếng đứng trước nồi nhỏ, mùi tôm tươi khiến người ta thèm ăn, cũng đã đun sôi, nước sôi không tới hai phút, sợi mì ngâm một phút là được rồi. Khi Quân Nguyệt Nguyệt tắt lửa thì eo bị đôi cánh tay kéo vào, cái đầu hơi ẩm ướt cạ vào bên gáy cô, môi lạnh buốt, kề sát gương mặt cô, chậm rãi do dự. 

Quân Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu nhìn thử, Phương An Ngu quấn áo choàng tắm, ôm cô rất chặt, ôm cô rời khỏi bàn bếp, giữ ở chỗ cửa vào. 

Lông mi anh hơi rũ xuống, hơi thở rất mờ ám, hôn mãnh liệt, nhỏ vụn, đều đang tỏ ra một ý --- Cầu hoan. 

Cô nắm đũa trong tay, dở khóc dở cười đẩy bả vai anh một chút, "Em phải ăn gì đó, chiều còn phải ra ngoài, đừng nghịch."

Động tác của Phương An Ngu dừng lại, bên tai từ từ lan ra đỏ ửng, nhìn ánh mắt Quân Nguyệt Nguyệt gần như là không biết làm sao. 

Hơi bối rối rồi lại hôn một cái lên khóe miệng cô, kề sát cô đụng vào bên dưới, chứng minh anh vẫn ổn. 

Mà Quân Nguyệt Nguyệt phì cười ra tiếng, dù trong lòng có chút chua xót nhưng nhiều hơn lại là buồn cười, Phương An Ngu thế này là vì chuyện ban nãy anh bất tỉnh giữa chừng, sợ cô tức giận. 

Thời gian hai người ở chung một chỗ lâu như vậy, Quân Nguyệt Nguyệt cũng biết đại khái một phần tính cách của anh, và anh không có ranh giới cuối cùng với bản thân mình, một tay cầm đũa, một tay sờ mặt Phương An Ngu, "Không tức giận, anh đừng sợ, là em không đúng, em quên anh vừa mới biến dị chưa được bao lâu, cơ thể còn chưa khỏe lắm, không nên kéo anh tới, anh đừng trách em mới phải."

Là vì sáng sớm cô giết tang thi, trong lòng khó chịu nên muốn thân mật với Phương An Ngu một chút để thả lỏng một tí, không kiểm tra cẩn thận trạng thái của anh, đúng là sơ suất của cô. 

Phương An Ngu lắc đầu mạnh, trên tóc vẫn còn giọt nước nhỏ mảnh, rơi trên mặt Quân Nguyệt Nguyệt, cô híp mắt lại cười lên, "Được rồi, anh không sao chứ? Còn choáng váng không?"

Phương An Ngu lại lắc đầu, Quân Nguyệt Nguyệt giục anh, "Nếu đã tỉnh rồi thì đi sấy khô tóc đi, sau đó chuẩn bị ăn mì, em nấu thêm chút nữa."

Anh gật đầu, xoay người vào nhà, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn anh vào nhà, bật nồi đun nước lần nữa, còn chậc chậc nhỏ giọng cảm thán, "Có thể nghe được thật là tốt..."

Phương An Ngu đang dọn chăn, động tác ngừng lại một chút, anh ở trong phòng cô ở ngoài phòng, cách một cánh cửa, tuy rằng cũng không phải xa lắm mà cửa đang đóng, Quân Nguyệt Nguyệt lầm bà lầm bầm, người bình thường không nghe được tiếng lẩm bẩm nhưng Phương An Ngu lại "nghe" tới. 

Anh mím môi, phiến lá trên đầu vẫn cuộn lại ủ rũ, nếu như không phải anh thực sự cạn sức quá mức, không khống chế được chính mình ngất đi, anh chắc chắn sẽ không dừng lại giữa chừng, nhất định sẽ khiến Quân Nguyệt Nguyệt hài lòng mới dừng lại, tình cảm của bọn họ có thể chuyển biến tốt cũng là vì thân mật, sống lại một đời, cũng là vì trời xui đất khiến cô uống thuốc, mới bắt đầu có tiến triển thực chất với anh, bọn họ mới có thể đi tới ngày hôm nay. 

Phương An Ngu hết sức coi trọng chuyện này, trong cái nhìn của anh, đây chính là vốn liếng của anh. 

Là anh để cho Quân Nguyệt Nguyệt duy trì thích vốn liếng của anh, khi bình thường không có chuyện gì làm, anh sẽ luôn nghĩ đủ mọi cách để cho cô ‘ăn no’ thỏa thuê, mấy ngày này thật sự quá rối loạn, ngoại trừ lần bột phát ở nhà vệ sinh hôm đó trở về, sau đó cũng không sao có cơ hội…

Phương An Nguy âm thầm nghĩ chờ thân thể bình phục tốt rồi thì làm thế nào khiến Quân Nguyệt Nguyệt vui vẻ, còn Quân Nguyệt Nguyệt lại đang suy nghĩ chuyện làm chút đồ ăn ngon bồi bổ cho anh, vì vậy đập dư bốn quả trứng gà, thứ này không dễ vận chuyển, càng về sau càng biến thành đồ hiếm, trừ phi là chăm sóc nuôi dưỡng. 

May mà hiện tại vẫn ổn, hôm qua lúc thu thập vật tư đều thành hộp chuyển lên xe, dọc đường đi cũng không bị vỡ mấy quả, bây giờ vẫn đủ ăn. 

Lấy đầy một cái nồi nhỏ, Quân Nguyệt Nguyệt bưng mì vào phòng, Phương an Ngu để bàn đất nhỏ lên, cũng đã bày xong bát đũa.

Tóc anh sấy khô, không xử lý nên phần tóc xoăn dựng lởm chởm, may mà nhìn đẹp trai, nếu không thì nhìn kiểu tóc giống như cái bàn chải xù lông này người bình thường không hold nổi, may là đặt trên đầu anh mới có thể nhìn ra chút ý vị đáng yêu. 

Hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau ở bên bàn nhỏ ăn mì, Phương An Ngu ăn rất nhanh nhưng vẫn luôn cực kỳ lịch sự, không có tiếng hút quá lớn, anh vừa ăn vừa chú ý tới vẻ mặt của Quân Nguyệt Nguyệt mà cô đối diện anh vẫn luôn nở nụ cười, anh hoàn toàn xác nhận được trên mặt cô không có chút xíu nào mất hứng cả, lúc này mới thật sự yên tâm.

Quân Nguyệt Nguyệt ăn no, từ giờ đến thời gian buổi chiều bắt đầu làm còn dư lại chút thời gian, vỗ cái bụng ăn no xong thì cùng Phương An Ngu nằm trên giường trò chuyện, ngoắc ngoắc ngón tay, không có chuyện gì sung sướng hơn ăn xong lại nằm, mặc dù biết chuyện này không tốt cho sức khỏe nhưng rất thoải mái. 

Nhất là người nằm bên cạnh mình lại là anh chàng đáng yêu này, luôn luôn sáp tới gần hôn một cái, cảm giác đó thật sự Quân Nguyệt Nguyệt có thể viết ra một bài văn một trăm nghìn chữ về trải nghiệm tuyệt vời này trong một giây. 

"Đầu anh còn choáng váng không?" Quân Nguyệt Nguyệt hỏi Phương An Ngu.

Phương An Ngu lắc đầu, anh nắm điện thoại trong tay, mà Quân Nguyệt Nguyệt vì tiện cho anh, hầu như đều hỏi những vấn đề có thể gật đầu hoặc lắc đầu là được. 

"Vậy còn những chỗ khác khó chịu không? Hôm nay Cơ Phỉ nói lúc anh đang chăm sóc cho Phương An Yến thì ngất đi, có thật không?"

Quân Nguyệt Nguyệt lo âu gảy tóc anh, "Khó chịu thì phải nói nhé."

Phương An Ngu gật đầu trước, thừa nhận chuyện mình ngất đi trước đó rồi lại lắc đầu tỏ ý mình không hề khó chịu. 

Quả thật anh đã tỉnh táo lại không ít, lúc này đám lá trên đầu cũng tươi trở lại, khôi phục nhanh hơn tưởng tượng của anh. 

Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Khó chịu thì ngày mai cứ nằm ở nhà đi, không cần đi qua chỗ của Phương An Yến, em thấy anh ta đã tỉnh lại giữa chừng chứng minh biến dị cũng sắp kết thúc rồi, không sao đâu."

Phương An Ngu gật đầu, Quân Nguyệt Nguyệt nói gì, anh cũng ngoan ngoãn gật đầu, có điều sau đó mấy ngày liên tiếp, sáng thì cô ra ngoài giết tang thi, buổi trưa trở về đã thấy Phương An Ngu như quả cà bị sương dập, ỉu xìu nằm bẹp trên giường đất, có lúc khuôn mặt nhỏ tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng, nghiêm trọng nhất là một lần cả buổi trưa cũng không tỉnh lại.

Nhưng mỗi lần trời vừa tối Quân Nguyệt Nguyệt thu dọn xong đám tang thi bị giết ngày hôm đó trở lại thì anh lại giống như vừa đánh tiết gà vậy, chỉ cần cô ăn uống no nê, rửa mặt xong vừa lên giường, đến trước khi ngủ mê mệt cũng không hề rảnh rang. 

Trong loại chuyện này, ngoại trừ một lần té xuống đất kia, cho tới bây giờ Phương An Ngu chưa từng khiến cô đau đớn, dù anh giày vò kịch liệt đến thế nào thì hôm sau thức dậy, Quân Nguyệt Nguyệt cũng hoàn toàn không cảm giác được chỗ nào đau nhức hay không thoải mái cả, ngược lại là liên tiếp mấy người, cả người khoan khoái, cả người mặt mũi hồng hào tựa như một con hồ ly tinh ăn được tim gan người vậy. 

Phương An Yến sốt rất lâu, Quân Nguyệt Nguyệt ngờ rằng nếu cậu không tỉnh lại nữa thì phải tự chín muồi* thì rốt cuộc biến dị của cậu mới kết thúc. Sau đó Phương An Yến được Cơ Phỉ đỡ ra khỏi cửa, đứng ở trước cửa nhà trưởng thôn của mình, ra một nắm đấm lớn như quả cầu lửa vậy cứ thế xông thẳng ra sân nhà trưởng thôn, ngọn lửa kia rớt trên hàng rào tre, không cần củi mồi mà gió thổi cũng không tắt, cứ như vậy đốt trụi hàng rào tre sân trước cửa nhà Quân Nguyệt Nguyệt mới dừng lại. 

Phương An Yến thức tỉnh dị năng hệ hỏa, là loại của đội trưởng Lôi Trạch của bọn họ đời trước, nhưng so với Lôi Trạch lên đến cấp hai, cũng chỉ có khả năng phát ra quả đấm lớn như cầu lửa vẫn sợ nước, mà của Phương An Yến rõ là dị năng hệ hỏa bản thăng cấp. 

Sốt cao nhiều ngày như vậy thật không uổng công sốt, mọi người cũng hưng phấn đến phát rồ, bởi vì dị năng này của Phương An Yến đến quá đúng lúc, bọn họ đang không tìm được chỗ thiêu hủy, lấp chôn vẫn còn tai họa ngầm, mấy ngày nay đốt ở một chỗ không quá xa, đốt sạch đến nỗi chỗ nào cũng là tro đen, hơn nữa thi thể của tang thi không dễ cháy, phải tốn rất nhiều củi đốt và dầu, rất lãng phí. 

Dị năng này của Phương An Yến, thật sự rất thích hợp để thiêu hủy thi thể, thêm mấy ngày liên tiếp sau đó, phạm vi bọn họ lục soát săn giết tang thi gia tăng, Phương An Ngu thật sự không trụ nổi ở chỗ xa như vậy, trưa hôm nay, cuối cùng gắng chống chọi không ngất đi, dùng điện thoại nhắn tin thương lượng với Quân Nguyệt Nguyệt --- Khi em đi giết tang thi, có thể dẫn theo anh được không. 

Quân Nguyệt Nguyệt vô cùng bất ngờ với yêu cầu này của anh, Phương An Ngu luôn cực kỳ nghe lời, cộng thêm gần đây tự dưng cứ đến buổi trưa là anh lại yếu ớt khác thường, có lúc còn có thể hôn mê bất tỉnh, nếu không phải vì buổi tối anh thực sự khỏe mạnh như rồng như hổ thì cô cũng phải không yên tâm về việc cơ thể anh bị biến dị làm tổn thương. 

"Nhưng sắc mặt anh thật sự không tốt chút nào," Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Ban ngày trạng thái của anh thật sự không phù hợp để ra ngoài, bên ngoài rất nguy hiểm."

Lúc cô nói những lời này, nhớ đến những tang thi đi lại chậm chạp bên ngoài kia, cảm giác mình đang lừa con nít. 

Gần đây bọn họ ra ngoài với hiệu suất cao, nguyên nhân rất lớn là tang thi chậm chạp quá mức, sau khi khả năng của mọi người đã thuần thục thì giống như là đốn củi thái dưa vậy, mười mấy ngày nay, các cô đã tiêu diệt khoảng chừng một nửa làng du lịch, gần như đã giải quyết xung quanh, cũng đã giành lại siêu thị, hơn nữa cứu vài ba người sống sót, một đám ở quầy tự phục vụ, một đám ở siêu thị, tổng cộng có mười người cũng dồn dập tham gia vào đội ngũ tiêu diệt tang thi.

Cũng chỉ còn lại bên trong khu nhà trọ và khu vui chơi là tụ tập tương đối nhiều tang thi, đám này khó tiêu diệt nhất, cần vạch kế hoạch mới có thể qua chỗ đó. 

Hôm nay bàn bạc đi chỗ đó, trước kia lợi dụng tiếng động hấp dẫn một nhóm đi ra, quá nguy hiểm, quả thật không thích hợp dẫn Phương An Ngu đi. 

"Anh ở nhà chờ em," Quân Nguyệt Nguyệt cười nhéo khuôn mặt của anh một cái, nói, "Tối nay em về sớm chút."

Phương An Ngu rũ mắt xuống ngừng lại một chút, mím môi, nghe Quân Nguyệt Nguyệt nói như vậy, anh cũng sẽ không phản bác nữa, ngay cả hồi đó cô nói tạm ly hôn trước rồi đợi cô, sau này lại tới tìm anh, thời điểm đó nghe lời nói ấy giống như một người cặn bã lừa bịp, anh cũng ngoan ngoãn đồng ý. 

Nhưng lần này anh hơi do dự, gõ chữ tiếp nói --- Nhưng mà, anh sợ.

Quân Nguyệt Nguyệt đọc mà nhướng mày, "Anh sợ cái gì? Sao thế? Em không ở nhà có ai chạy đến bắt nạt anh à?"

Phương An Ngu lắc đầu, anh sợ thật, đám Quân Nguyệt Nguyệt đi giết tang thi càng ngày càng xa, đã xa tới mức anh không có biện pháp giúp đỡ, nếu anh không đi theo, anh sợ thật sự. 

Sợ Quân Nguyệt Nguyệt vô tình bị tang thi cào bị thương, bị cắn bị thương.

Nhưng anh suy nghĩ trong chốc lát, vẫn gõ chữ trả lời --- Mỗi lần em cách xa anh thì anh bắt đầu đau tim, em rời đi càng xa, anh lại càng đau hơn, đau đến mức gần như không thể hít thở, anh không biết chuyện gì xảy ra nhưng em trở lại một cái là anh khỏe lại.

Mỗi lần Phương An Ngu nói dối lừa gạt Quân Nguyệt Nguyệt thì đều sẽ rũ mắt xuống, không để cô nhìn được cảm xúc trong mắt, lần này cũng không ngoại lệ.

Nhưng bởi vì khi sáng phạm vi anh khống chế tang thi quá xa khiến cả người anh tiều tụy, tiêu hao quá mức, bây giờ mặt tái nhợt giống như người chết thắt cổ, hơi cắn môi, dáng vẻ rũ mắt vừa mềm yếu lại vừa bất lực. 

Đây là vẻ giả tạo do cố ý và vô tình chắp lại, nhưng Quân Nguyệt Nguyệt lại vì lời nói này của anh dọa đến hãi hùng khiếp vía nhảy dựng lên. 

Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ, Phương An Ngu sẽ nói dối cô, trong lòng tin tưởng lời anh nói vô điều kiện, cho nên cô chợt liên tưởng tới gần đây khi buổi trưa cô trở về Phương An Ngu lúc nào cũng vô cùng yếu ớt, buổi tối cô ở nhà lại khỏe như vâm thì kinh hãi kèm theo khiếp sợ. 

"Tại sao có thể như vậy, những ngày qua, mỗi ngày đi ra ngoài anh cũng sẽ đau rất dữ dội phải không?!" Quân Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa tiến lên ấn ngực anh, "Bây giờ thì sao, còn đau không?"

"Làm sao có thể chứ..." Quân Nguyệt Nguyệt đau lòng nhìn Phương An Ngu, "Vậy tại sao anh lại không nói cho em, đau nhiều ngày như vậy..."

Phương An Ngu yên lặng cắn môi một cái, anh cũng không muốn lừa gạt người, nhưng đã nói lời ra ngoài, sau đó tiếp tục bịa chuyện --- Vài ngày trước anh vẫn có thể chịu được, biết em bận bịu nhiều việc nên chưa nói, nhưng gần đây em cách anh xa quá, anh đau lắm, anh đau giống như sắp chết đến nơi vậy."

Nếu lời nói này được nói ra từ trong miệng người khác, lại còn là "Anh đau muốn chết.", Quân Nguyệt Nguyệt chắc chắn sẽ khiến anh ta trực tiếp đi chết luôn, da gà nổi lên cũng có thể rơi một sọt. 

Nhưng Phương An Ngu đúng là có khả năng như vậy, dù nói lời nghe hoang đường bao nhiêu, rất quê mùa, phối hợp với ánh mắt trong suốt như tinh hạch của tang thi cùng với vẻ mặt vô hại lại mờ mịt, cộng thêm Quân Nguyệt Nguyệt tự đeo thấu kính yêu đương hơn sáu nghìn lần, không những không cảm thấy làm sao mà vẫn thật sự quá trời đau lòng. 

Nghĩ đến những ngày qua Phương An Ngu đều ở nơi đây chịu đựng đau đớn, Quân Nguyệt Nguyệt tự trách ghê gớm, thật ra là cô biết chuyện này không bình thường cho lắm, trên người hai bọn họ cũng không bị dính trọng hồn cổ của vu cổ sư ngày xưa, có khả năng kéo hồn phách của người khác khi khoảng cách quá xa ư. 

Loại chuyện này hoàn toàn không giải thích thông suốt được. 

Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt tin tưởng Phương An Ngu vô điều kiện, giống như Phương An Ngu nghe theo Quân Nguyệt Nguyệt vô điều kiện vậy, khiến cô tim điếc mắt mù, hoàn toàn không có suy nghĩ phân tích thử xem lời này là thật hay giả nữa. 

Hơn nữa coi như là giả cũng có thể làm cái gì, anh đang dính lấy cô, mặc dù Quân Nguyệt Nguyệt sẽ đành chịu mà thở dài, nhưng trong lòng vẫn cứ thể không kìm được sự ngọt ngào. 

Đánh chết cô cũng không nghĩ ra được, vì bảo vệ cô Phương An Ngu mới làm bừa nói dối như vậy, chỉ muốn đi theo cô. 

Quân Nguyệt Nguyệt đối diện với ánh mắt chứa chút van xin của Phương An Ngu, lòng lập tức mềm nhũn đến rối tinh rối mù, gật đầu nói, "Vậy lúc xế chiều, anh ngồi xe cùng em ngồi xe du lịch đi, nhưng không được phép xuống xe, biết không, núp đằng sau đám người. 

Phương An Ngu cười lên, gật đầu.