Gả Cho Hoàng Tử Dễ Dàng Sao

Chương 46




Tiền Lạc Cẩn chẳng biết tại sao mình muốn cáu kỉnh với Mộ Tòng Cẩm, có lẽ do gần đây Tạ phu nhân bức hôn nàng quá ác liệt quá áp lực.

Đối với hôn sự của Tiền Lạc Cẩn, Tạ phu nhân như nhận được tiền, cúc cung tận tụy. Đáng tiếc nàng sinh quá muộn, nếu giống Tạ Mộng Hoa có thể đuổi kịp trước khi Tạ lão thái gia mất, thì sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều.

Ở Đô Trung hiện giờ, người thông minh đều tỏ thái độ đứng xem với phủ Trấn quốc công, không xa lánh cũng không thân thiết, muốn tìm một gia đình thích hợp có dễ gì, đâu phải cứ tìm đại một con chó con mèo, dù tìm không được người có tiêu chuẩn mà trước đây Tạ lão thái gia đề cập, thì ít ra phải là gia đình quan lại đúng không?

Tiền Lạc Cẩn giả vờ ngu ngốc không biết gì, nhưng trong lòng sao có thể không rõ, câu đó gọi là gì nhỉ? Đúng, nhà có người già, như có báu vật[1], là cảm nhận thật sự trong lòng nàng.

[1] Nhà có người già, như có báu vật: ý nói người cao tuổi dày dạn kinh nghiệm, từng trải, có thể hướng dẫn, chỉ bảo mọi điều hay lẽ phải.

Quản Hạnh Thư cực kỳ không biết xấu hổ chỉ chiêu cho Tiền Lạc Cẩn: “Sao Tiền tiểu thư không học theo ta, gia phụ ép ta đọc sách viết chữ, ta lập tức trốn vào Văn Hương lâu, muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, còn thoải mái hơn ở nhà nhiều.”

Tiền Lạc Cẩn lườm hắn một cái, tuy nàng luôn muốn mở mang kiến thức về thanh lâu, nhưng nàng phải lý trí! Một tiểu thư khuê các như nàng sao có thể đến thanh lâu chứ, dù nàng là nam nhi cũng không thể đi, đâu thể không biết xấu hổ như tên Quản Hạnh Thư kia.

Quản Hạnh Thư nhớ ra mình chưa từng gặp khách nữ trong Văn Hương lâu, vội vàng nói: “Ta không bảo ngươi đi Văn Hương lâu, ý ta là một nơi khác, được lo ăn lo uống đó.”

Một nơi được lo ăn lo uống…

Cho nên Tiền Lạc Cẩn bèn xem Tam Thanh quán của Đông Lưu thành ngôi nhà thứ hai của mình.

"Nói nghe này, đồ ăn chay của đạo quán các ngươi… khó ăn quá.” Tiền Lạc Cẩn vừa ăn vừa nói với Đông Lưu.

“Khó ăn còn ăn nhiều, một bát cơm năm lượng bạc.”

“Nếu không phải ta quá đói, thì ta chẳng thèm động vào cơm ở chỗ ngươi.”

Đáng lẽ khi Tiền Lạc Cẩn tới có bảo Tú Hỉ xách theo hộp thức ăn, mà Đông Lưu lại nói đạo quán không thể tự mang thức ăn vào, kiên quyết không nhận hộp thức ăn của nàng, buộc nàng phải ăn đồ ăn của đạo quán. Hét giá trên trời thì thôi, còn cưc kỳ khó ăn, Tiền Lạc Cẩn thà ăn sống những món đó còn ngon hơn đã qua chế biến!

Tuy đồ ăn khó nuốt như cơm heo, song Tiền Lạc Cẩn lại thuộc kiểu tới giờ cơm là đói, vẫn không chịu được phải đi ăn, cùng lắm hết sức hạn chế tiếp xúc giữa đầu lưỡi và thức ăn, như uống thuốc vậy, nuốt thẳng xuống, còn hơn đói đến đau dạ dày.

Đông Lưu không động một hạt cơm nào với bát cơm trước mặt, hắn gác cánh tay lên bàn, ngón tay cong vào trong chống cằm mình, chỉ một động tác đơn giản thôi kết hợp với giá trị nhan sắc của hắn cũng trở nên đẹp đẽ, giống hệt cô nương hồng bài chạy ra khỏi thanh lâu nào đó. Tiền Lạc Cẩn luôn cảm thấy hắn là Tạ Mộng Dao phiên bản nam, trời sinh bộ dạng dụ dỗ người khác.

“Sao ngươi không ăn?”

Khóe môi Đông Lưu nhếch lên, cho người ta cảm giác như nữ phụ độc ác trong phim truyền hình: “Khó ăn như thế, bần đạo không ăn đâu, bần đạo có nhà bếp riêng.”

“Ngươi có nhà bếp riêng mà không nói ta!”

May mà món Tiền Lạc Cẩn ăn chẳng phải cơm Tây, bằng không nàng chắc chắn sẽ không khống chế được sức lực thời hồng hoang trong cơ thể mình muốn lụi dao vào bụng Đông Lưu.

Hắn đứng dậy, Tiền Lạc Cẩn cực kỳ lanh trí kéo đạo bào của hắn không buông.

“Ngươi đi dâu ta đi theo đó, ngươi ăn cái gì ta ăn cái đó, đừng hòng vứt bỏ ta.”

Đông Lưu dùng sức kéo y phục mình, nàng túm chặt một cách cố chấp, hắn thở dài: “Sợ ngươi rồi, đi theo cũng được, nhưng đi đứng đàng hoàng, không được túm y phục của bần đạo nữa, có nếp nhăn rồi kìa.”

Nhà bếp riêng của quan chủ Tam Thanh quán không bình thường, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với bắp cải luộc củ cải luộc mà nàng ăn, có thịt cừu hấp, chân gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt nướng, gà nướng, ngỗng quay… toàn bộ đặt đầy cả bàn.

Tiền Lạc Cẩn nhìn thức ăn đầy bàn với vẻ mặt chết lặng: “… Những thứ này không phải thịt sao?”

“Mấy năm nay ra ngoài vân du, lần đầu nếm được mùi thịt, thật sự là nhân gian mỹ vị, không ăn thịt, sống còn có ý nghĩa gì?”

“Tuy ta cực kỳ đồng ý với quan điểm không ăn thịt sống không có ý nghĩa, nhưng ngươi là đạo sĩ đó!”

“Đạo pháp tự nhiên, chúng sinh bình đẳng, nếu như ăn thịt là kiếp nạn của người trần, thì bần đạo nguyện độ kiếp cùng chúng sinh.”

Không phải tại thịt ngon à, còn đường hoàng nói lắm đạo lý, để con người vừa dối trá vừa ăn tạp này chưởng quản đạo quán hoàng gia thật sự ổn chứ?

Dù mỗi ngày Tiền Lạc Cẩn mượn cớ chạy đến Tam Thanh quán cầu phúc cho phủ Trấn quốc công, nhưng Tạ phu nhân cũng không thể bỏ qua nàng, hai người đấu trí đấu dũng một phen.

Hằng ngày Tú Hỉ đi theo Tiền Lạc Cẩn, sao không biết suy nghĩ của nàng, tiểu thư không muốn xuất giá, song nữ nhân sao có thể vĩnh viễn không lập gia đình chứ, hơn nữa có xuất giá hay không đâu phải bản thân nàng nói là được.

Gần đây Mộ Tòng Cẩm luôn bị Tiền Lạc Cẩn cáu kỉnh, thân là hoàng tử, rất ít người bày sắc mặt cho hắn xem, nhưng đối phương là Tiền Lạc Cẩn, hắn không chỉ không tức giận, mà còn có cảm giác áy náy, lẽ nào mình thật sự có máu bị ngược?

Mộ Tòng Cẩm có thể làm con giun trong bụng tam hoàng tử, có thể đoán được bảy tám phần binh lực mà nhị hoàng tử đã bố trí ở Tây Nam, còn đối với Lệ quý phi, hắn có thể đoán sai ba bốn phần, song chỉ có duy nhất Tiền Lạc Cẩn là hắn không hiểu nổi trong đầu nàng đang nghĩ gì.

Đêm nay, Mộ Tòng Cẩm lại ngồi trước bàn đọc sách ngây người, rốt cuộc nàng có chuyện gì không vui nhỉ? Dùng hết mấy mánh khóe dỗ nàng rồi, đưa đồ ăn thất bại, tặng bảo thạch thất bại, ngay cả đưa thẳng ngân phiếu tới đó cũng thất bại. Thời đại chẳng có internet phiền thật, bằng không hiện giờ có thể lên mạng đăng bài xin giúp đỡ ‘Xin hỏi người bạn nữ của tôi luôn có tâm trạng không tốt thì phải làm sao, có cần đưa thuốc cho bà cô ấy không? (P/s: Chưa tới tuổi có bà dì cả)’.

Mộ Tòng Cẩm thỉnh thoảng than thở, có tiểu thái giám muốn khoe tài nhanh chóng chạy đi tìm Phúc Lý: “Công công, hình như lục điện hạ gặp vấn đề trong bài tập, có cần mời Quản đại nhân tới giảng giải không?”

Phúc Lý nện một cái lên chiếc mũ của tiểu thái giám kia: “Ngươi cứ thế này, thảo nào ngay cả một phó sự thái giám cũng không lên nổi.”

Chủ tử nhà hắn không bị bài tập làm khó, rõ ràng là bị Tiền tiểu thư làm khó.

Dựa theo nguyên tắc giúp lục hoàng tử phân ưu, Phúc Lý đi tìm Tú Hỉ len lén hỏi, đương nhiên Tú Hỉ phải thay tiểu thư nhà mình biện bạch, báo hết cho Phúc Lý nghe những chuyện mà gần đây Tiền Lạc Cẩn gặp phải, cũng khó tránh khỏi thêm mắm thêm muối.

Từ miệng Phúc Lý truyền tới lỗ tai Mộ Tòng Cẩm, lại trải qua một phen gia công nghệ thuật, cuối cùng Mộ Tòng Cẩm nghe được nội dung là bất cứ lúc nào Tạ phu nhân cũng muốn bán Tiền Lạc Cẩn.

Thân là nam nhân, Mộ Tòng Cẩm không có cách nào tự mình hiểu được Tiền Lạc Cẩn đến tuổi lấy chồng có suy nghĩ gì, hắn chỉ nghe thôi đã thấy sốt ruột, nên sắc mặt nàng như thời kỳ mãn kinh cũng có thể hiểu.

Thật ra Tiền Lạc Cẩn bực bội không liên quan lắm tới Tạ phu nhân, chỉ có lúc gặp Mộ Tòng Cẩm là nàng mới bực bội như kiểu ‘mở gói mì ăn liền ra phát hiện bên trong không có gói gia vị’ vậy, rõ ràng trước đây nghe cái tên Mộ Tòng Cẩm thôi đã vui vẻ mà.

Tạ phu nhân không hổ là hào kiệt trong những bà chủ gia đình, hiệu suất làm việc rất cao.

Vào một buổi sáng, Tiền Lạc Cẩn vừa học phân nửa tiết nữ hồng đã bị Tạ phu nhân gọi về. Dưới sự an bài của bà, nàng trốn sau tấm bình phong len lé nhìn người đang ở giữa phòng, đó là một thiếu niên thanh tú, đang vui vẻ trò chuyện với Tạ phu nhân.

Có lẽ đây là đối tượng kết hôn mà Tạ phu nhân tìm cho nàng, chắc chắn bà rất hài lòng, bằng không sẽ không sắp xếp cho nàng nhìn lén, tất cả tỷ muội khác đều không ở đây, chỉ có một mình nàng đứng sau bức bình phong, nghe âm thanh bên ngoài một hỏi một đáp. Nàng không có tâm trạng vui sướng, không có sự hiếu kỳ của thiếu nữ đợi gả, mà lòng chỉ tràn đầy tịch mịch, dù nàng là nữ xuyên không cũng không thoát được số phận như vậy.

Đích tử nhà Chu tông chính, hai đời làm quan, ghép với Tiền Lạc Cẩn xuất thân thương nhân, là mối hôn sự khiến Tạ phu nhân tự hào.

“Ta từng thương lượng với mẹ con, mẹ con vô cùng hài lòng, cầu hôn đương nhiên là hắn tới thẳng Vệ Lăng, việc ở Đô Trung thì giao cho cữu mẫu. Haizz, chỉ chớp mắt mà con cũng hứa hôn rồi.” Giải quyết xong một tâm nguyện, Tạ phu nhân trấn an vỗ đầu Tiền Lạc Cẩn.

Tóc buông xuống đã đến eo, cũng đủ đội bộ trang sức xuất giá rườm rà kia.

Tiền Lạc Cẩn rất muốn nói với Tạ phu nhân rằng nàng không muốn xuất giá, Chu công tử gì đó, nhìn sao cũng không phải gu của nàng, nhưng há miệng vẫn không thốt được câu nào, sẽ chằng ai chịu nghe nàng nói, ngược lại sẽ trách nàng không biết liêm sỉ thôi.

Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối.

Đôi khi Tiền Lạc Cẩn sẽ nghĩ, tiền ít một chút cũng không sao, xuyên thành nữ nhi nhà nghèo cũng không tồi, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm, tìm một nam nhân mà mình thích để gả, cuộc sống ấy mới thật sự vui vẻ.

Khiến Tiền Lạc Cẩn lần nữa nhen nhóm hi vọng cuộc sống ít nhiều gì cũng nhờ Chu Thành Bích – thiên kim tướng phủ. Vào tết Trùng Cửu, rất nhiều người đến Tam Thanh quán cung phụng đèn dầu, khi Đông Lưu đạo trưởng làm pháp sự, Chu Thành Bích ngồi sau lưng Tiền Lạc Cẩn nói thầm với Ngụy tứ tiểu thư.

“Ta nghe mẫu thân nói, hôn sự của Tiền Lạc Cẩn đã định rồi?”

“Thấy cữu mẫu nàng đi đường như lướt gió ấy.”

“Không biết là gia đình nào, giờ còn có người trong sạch chịu kết thân với nhà bọn họ à?”

“Ai biết đâu, nói không chừng là con chó con mèo gì đó, coi như người trong sạch, hứa hôn rồi chưa chắc không bị thoái hôn, lúc đó lại giống hệt Tạ nhị tiểu thư, cũng không ngại bẽ mặt.”

Đúng vậy, hứa hôn rồi còn có thể bị thoái hôn mà, nói không chừng hai ngày nữa nhà trai sẽ ghét bỏ nàng! Tiền Lạc Cẩn xoay người lại ôm chầm Chu Thành Bích một cái, cảm ơn cô nương thích nói huyên thuyên này, lại mang đến hi vọng cho cuộc sống của nàng.

Thừa dip hôm nay rảnh rỗi, Tiền Lạc Cẩn khôi phục niềm tin vào hôn nhân muốn xin một quẻ xăm nhân duyên.

Đông Lưu vừa kết thúc pháp sự lập tức có đạo đồ tới tìm hắn: “Quan chủ, Tiền tiểu thư sắp xin quẻ nhân duyên trong đạo quán chúng ta, phải tính sao đây ạ!”