Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 24: 24




Chương 24

Dịch truyền gần cạn đáy, Hoắc Hi ấn nút gọi y tá đến rút kim. Có đến vài y tá đến xử lý việc rút kim, bọn họ đẩy qua đẩy lại, sau đó mới xoắn xít ngượng ngùng hỏi Hoắc Hi.

“Xin lỗi, có thể cho chúng tôi xin chữ ký không?”

Hoắc Hi gật đầu bảo được. Nhận xong chữ ký, mấy bạn y tá vui vẻ muốn đi, Thịnh Kiều mở miệng gọi.

“Chị y tá ơi, có thể cho em mượn cây bút không?”

Nhận bút, chờ họ đi khỏi phòng, Thịnh Kiều tung chăn, nhảy xuống giường, chạy tới giá đỡ, với tay lấy áo khoác xuống, lôi từ trong túi ra một cái bao đựng tiền lẻ, lại từ trong bao lấy ra một tấm ảnh chụp.

Hoắc Hi đứng một bên đang nghi hoặc không biết cô muốn làm cái gì liền thấy cô cọ cọ bước lại, xoè tay, cúi mặt nói.

“Ký tên cho em với.”

“???”

Trong tay cô là tấm hình của anh.

Là ảnh chụp anh ở buổi biểu diễn không lâu trước đây, trang phục toàn thân màu trắng, dưới ánh đèn sân khấu, tay cầm mi-crô, đầu hơi nghiêng nghiêng.

Ở buổi biểu diễn kia, Thịnh Kiều mê nhất là tạo hình này. Anh trông giống như một vị vương tử không phân tranh với đời, so với ánh trăng còn thuần khiết hơn.

Lần về quê thăm mẹ, cô đã chọn tấm ảnh yêu thích nhất, mang đi rửa, giấu bên người.

Hoắc Hi nhìn cô, biểu tình phức tạp. Thịnh Kiều thúc giục.

“Nhanh nhanh, nếu không tổ đạo diễn tới mất.”

Hoắc Hi cầm ảnh chụp, đưa bút ký một cái, sau đó viết tên. Thịnh Kiều lại nói chêm vào.

“Lại vẽ thêm hình trái tim đi.”

“???”

Hoắc Hi còn chưa kịp vẽ, ngoài cửa truyền tới tiếng mở chốt. Thịnh Kiều phản ứng rất nhanh, giựt lấy ảnh chụp, xoay người bay lên giường, đem tấm hình nhét xuống gối, ngửa mặt nằm xuống, vẻ mặt mơ hồ như vừa mới tỉnh dậy, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Hoắc Hi: ????

Chung Thâm đi vào, phía sau là Nhạc Tiếu và Lục Nhất Hàn, tay cầm theo bình giữ nhiệt, bên trong là canh cá. Thấy cô đã tỉnh, mọi người chạy tới an ủi.

Lúc này tổ đạo diễn cũng theo tới, phát sóng trực tiếp lại tiếp tục.

Chung Thâm ngồi ở mép giường, đưa tay chọc chọc trán cô.

“Em làm sao lại như thế chứ, đến chuyện bản thân bị dị ứng với cà tím cũng không biết? Lần trước đi chợ còn mua về quá trời cà tím, may mà chưa ăn tới.”

Mua nhiều cà tím… là vì Hoắc Hi thích ăn nha. Ai ngờ cơ thể này dị ứng với nó chứ. Kiều Kiều thật là uỷ khuất.

Nhạc Tiếu đẩy Chung Thâm ra.

“Anh chọc cái gì không chọc? Sao lại chọc vào đầu Kiều Kiều?” – đưa tô canh cá – “Kiều Kiều, chị mau uống canh đi.”

Thịnh Kiều uống một ngụm.

“Ngon lắm. Em nấu hả?”

“Em với Tiểu Hàn dựa theo baidu để nấu, hầm hết 4 giờ lận đó. Chị mau uống, uống nhiều chút, vẫn còn nữa nè.”

Thịnh Kiều cười không nỗi.

“Chị bị dị ứng thôi. Đã tốt rồi. Không phải bị bệnh nan y đâu.”

Nhạc Tiếu bặm môi, dáng vẻ như muốn khóc.

“Làm em sợ muốn chết. Còn tưởng chị ở công trường bị vật gì rơi trúng đầu nữa.”

Rốt cuộc thì cấu tạo não hài hước này là làm sao mà có vậy?

Thịnh Kiều sờ đầu Nhạc Tiếu.

“Chị không phải đã khoẻ rồi sao, không có việc gì nữa.”

Quần chúng ăn dưa thật sự không kìm nén nổi.

——tui tuyên bố ship couple dọn gạch nha!!!!!

——couple dọn gạch là cái quỷ gì? hahahaha

——Thịnh Tiếu Đảng, lên

——couple dọn gạch có độc đấy, tui bỏ một phiếu cho Thịnh Tiếu Đảng nha

——Nhạc Kiều Đảng không phục

——Thịnh Tiếu mới là chính đạo, Nhạc Kiều là tà giáo!

——thôi, vẫn gọi là dọn gạch đi, dọn gạch nghe vui tai hơn. Mau bỏ phiếu cho couple dọn gạch nào!!!!!

Tình trạng dị ứng của Thịnh Kiều không quá nghiêm trọng, bởi vì mới ăn vào đã nhanh chóng nôn ra. Bac sĩ kiểm tra xong thì có thể xuất viện. Mọi người bận rộn giúp Thịnh Kiều làm thủ tục xuất viện. Trước khi đi, Thịnh Kiều lén lút đem tấm hình dưới gối lấy ra, nhét trở vào hầu bao của mình.

Phùng Vi về đến nhà mới nhận được tin tức. Tổ tiết mục mang Phùng Vi đi cửa hàng thú nuôi để tắm rửa cho chó. Mãi sau mới có người báo cho cô biết chuyện Thịnh Kiều bị dị ứng phải đi bệnh viện.

Lúc mọi người xuống xe, Phùng Vi đang đứng đợi ở ngoài sân. Thân ảnh cao gầy, bị đèn đường kéo dài, thấy họ trở về, không giấu được nụ cười ấm áp trên mặt.

Phùng Vi đi tới, lướt mắt đánh giá Thịnh Kiều, xác định Thịnh Kiều không có chuyện gì mới thở ra một hơi.

“Làm tôi sợ muốn chết.” – lại bổ sung – “Tôi ném hết cà tím trong nhà luôn rồi.”

Thịnh Kiều chết lặng, đau lòng quá, đó là cà tím tình yêu cô chuẩn bị dâng tặng cho idol mà~~~~

Khán giả cảm khái.

——cảm giác quan hệ của họ thật tốt nha

——Thịnh Kiều giống như đoàn sủng, thiệt là hâm mộ a~

——thật hâm mộ +1

——hồi trước tui rất ghét cô ta, người xung quanh cũng rất ghét cô ta, vì sao hiện tại lại như thế này nhỉ?!?

——mới xem lại chương trình tống nghệ trước kia, cảm giác giống như thay đổi thành người khác luôn ấy

——trước kia bị Tinh Diệu áp bức, có lẽ không thoải mái lắm, hiện giờ bộc phát hết rồi, có lẽ đã sáng mắt ra

Sau khi vào nhà, mọi người đem canh cá còn dư giải quyết như cơm chiều. Hôm qua vừa ăn nồi lẩu, mọi người cố gắng giảm lượng thức ăn xuống. Chỉ có Chung Thâm là phải ăn thêm một tô mì, bởi vì hắn ở công trường khiên gạch nguyên buổi chiều, đói sắp chết.

Tổ đạo diễn mở miệng.

“Xét thấy tình trạng sức khoẻ của Thịnh Kiều không thích hợp để tới công trường. Cho nên nhiệm vụ của Chung Thâm và Thịnh Kiều sẽ hoán đổi. Thịnh Kiều sẽ phụ trách mời một vị ảnh đế, nhưng nếu thất bại, vẫn là Chung Thâm ra quảng trường hát nhảy.”

Đang ăn mì, Chung Thâm trợn mắt há mồm, giận tím mặt, đầu muốn bốc khói.

“Mấy người khi dễ tuiiiiiiiiiiiiiii”

Thịnh Kiều cười rũ rượi.

“Tốt. Vậy hiện tại tôi tuyên bố từ bỏ nhiệm vụ. Chung Thâm có thể trực tiếp nhận hình phạt luôn rồi.”

Chung Thâm “ngao” một tiếng, bay qua véo Thịnh Kiều. Mà Nhạc Tiếu và Phùng Vi như mẹ muốn bảo vệ con, còn thêm hỗ trợ từ Lục Nhất Hàn, thế cục nhanh chóng xoay ngược, Chung Thâm bị ấn ngã trên sô pha, rống lớn.

“Tôi muốn rời khỏi tiết mục nàyyyyyyyyyyy”

Nháo nháo một hồi, Thịnh Kiều vẫn lấy di động ra rà soát một lượt, muốn tìm xem cơ thể này có quen biết vị ảnh đế nào không. Nhìn một lượt, à… không có.

Nhạc Tiếu cầm di động đưa qua.

“Kiều Kiều, nhìn nè, em chỉ quen biết một vị ảnh đế thôi, là Mạnh Tinh Trầm. Năm ngoái, em may mắn diễn một vai nhỏ trong phim của tiền bối. Anh ấy tốt lắm, ở phim trường đối với mọi người đều tốt, rất kiên nhẫn, lại dễ nói chuyện nữa. Nghe nói gần đây anh ấy đang nghỉ dưỡng ở Phần Lan, hiện tại không có lịch trình gì, hay là chị hỏi thăm thử xem.”

Nhạc Tiếu nói xong, dừng một chút, lại vỗ đùi.

“Mà hồi xưa chị cũng từng hợp tác với ảnh rồi đó.”

Phải không? Cơ thể này từng hợp tác với ảnh đế sao? Thịnh Kiều suy nghĩ nửa ngày, chợt nhớ ra, đúng rồi, mấy năm trước có một bộ chính kịch cổ trang lịch sử, Mạnh Tinh Trầm là nam chính, Thịnh Kiều lúc đó diễn vai nữ phụ phiên 5, cơ bản không có cảnh quay chung.

Nhạc Tiếu lại nói.

“Đợi em nhắn tin wechat giải thích tình hình, hỏi thăm một chút, nếu anh ấy không có ý cự tuyệt thì chị lúc đó hãy gọi điện nhé.”

Nói xong liền bắt đầu nhắn tin.

Quần chúng nghe hai người tính toán mời Mạnh Tinh Trầm cũng kích động cả lên, bởi vì dù sao các vị ảnh đế rất ít tham gia chương trình tống nghệ.

Mạnh Tinh Trầm nổi tiếng từ hồi còn trẻ, hình tượng đẹp trai ôn nhuận cùng kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao nên nhanh chóng bạo hồng. Sau khi nhận được giải ảnh đế của Bạch Ngọc Lan thì chỉ cắm cúi đóng phim điện ảnh. Năm nay có tác phẩm “Mặc” được đề cử ở giải Kim Mã. Mạnh Tinh Trầm tương đối kín tiếng, ít khi tham gia tống nghệ, thanh danh trong giới cũng rất tốt.

Nhạc Tiếu gửi tin nhắn wechat, dáng vẻ còn muốn khẩn trương hơn cả Thịnh Kiều. Vừa gửi xong, đã lo lắng nói.

“Anh ấy không phải đang ngủ chứ?”

Thịnh Kiều thử tính múi giờ.

“Không đâu. Ở Phần Lan hiện tại là ban ngày.”

“Sao chị biết?”

“Phần Lan ở múi giờ thứ hai, chúng ta ở múi giờ thứ tám, kém nhau 6 tiếng.”

Nhạc Tiếu nhìn Thịnh Kiều với ánh mắt không tưởng nổi.

“Wow… Kiều Kiều, chị còn giỏi địa lý nữa. Em ghét nhất là môn địa đó, mấy cái múi giờ với toạ độ gì đó vẫn rất mơ hồ không hiểu gì hết.”

Quần chúng đang xem chương trình cũng bị Thịnh Kiều làm cho kinh ngạc, lại nhớ tới Thịnh Kiều chỉ mới tốt nghiệp cấp 2, hai từ “học bá” không thể nào dùng để nói về cô, cho nên bọn họ chỉ có thể tự an ủi là có thể Thịnh Kiều hồi học cấp 2 đã rất giỏi môn địa lý.

Nửa tiếng sau, Nhạc Tiếu nhận được hồi âm của Mạnh Tinh Trầm.

“Thiệt là có ý tứ.”

Nhạc Tiếu buộc miệng nói câu này xong, kích động lắc lắc tay Thịnh Kiều.

“Kiều Kiều, rất hấp dẫn. Mau lưu số điện thoại nè. Chị nhớ phải thành tâm thành ý mời người ta đó nha.”

Thịnh Kiều móc điện thoại ra, lưu số.

Sau khi đánh vào 11 con số, cô mới phát hiện, dãy số này đã được lưu trong danh bạ của cô, dưới cái tên ____

Ánh trăng

Là sao?

Thịnh Kiều quay đầu làm hiệu suỵt một tiếng, sau đó bấm nút gọi. Chuông reng 3 tiếng, đầu dây bên kia có người bắt, trong ống nghe truyền ra tiếng nói nam tính ôn nhuận.

“Alo, xin chào.”

Nhạc Tiếu ở bên cạnh che miệng để không phát ra tiếng động. Thịnh Kiều kiềm chế sự hưng phấn, bình tĩnh mở miệng.

“Mạnh tiền bối, xin chào. Em là Thịnh Kiều.”

“Chào Thịnh Kiều.”

“Chúng em đang quay một chương trình ở trong nhà, muốn mời anh đến làm khách, không biết anh có thời gian rảnh hay không?”

“Hồi nãy Nhạc Tiếu có giải thích với anh. Vừa lúc, ngày mai anh về nước, nếu không ngại anh đến quấy rầy thì anh cũng muốn nếm thử món tạp tương đặc biệt do chính tay em nấu.”

Không nghĩ tới có thể thuận lợi như vậy, Thịnh Kiều có cảm giác không thể tưởng nổi, lập tức trả lời.

“Dạ không quấy rầy. Có thể mời anh đến chơi là vinh hạnh của bọn em. Chúng em sẽ ở đây đợi anh.”

“Được, ngày mai gặp.”

Tắt điện thoại, Nhạc Tiếu lúc này đã có thể hét chói tai thoả thích rồi.

“Em đã nói mà, Mạnh tiền bối là người siêu tốt.” – quay qua đập Chung Thâm một cái – “Anh không cần ra quảng trường nhảy múa rồi nha.”

Thịnh Kiều vẫn còn sững sờ. Cô nhìn danh bạ, nhìn hai chữ “Ánh trăng” kia, lông mày bất giác nhíu lại.

Thịnh Kiều trước kia vì sao lưu tên như thế? Xem qua lịch sử trò chuyện thì trước đó bọn họ chưa từng liên hệ, ngay cả wechat cũng không có, căn bản như người không quen biết.

“Ánh trăng”… hàm nghĩa của từ này, khiến người ta mơ hồ. Chẳng lẽ giữa hai người từng có chuyện mờ ám gì? Thịnh Kiều bị ý tưởng này làm cho hoảng sợ.

Đang rối rắm trong lòng, bỗng nhiên trước mắt có bóng người xuất hiện, Thịnh Kiều ngẩng đầu, thấy Hoắc Hi đang nhìn cô với vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc, dùng âm thanh chỉ vừa đủ hai người nghe, nói.

“Làm sao thế, nói chuyện với ảnh đế liền vui vẻ như vậy à?”

Hoắc Hi ấn hộp cứu thương vào lòng Thịnh Kiều.

“Mụn nước trên tay, tự xử lý.”

Nói xong quay đầu đi mất. Thịnh Kiều bị doạ cho ngốc lăng luôn. Xảy ra chuyện gì? Hình như idol của cô đang rất… tức giận?

Mãi cho đến giờ đi ngủ, Hoắc Hi cũng không cùng Thịnh Kiều nói thêm lời nào nữa.

Hoắc Hi vốn là người ít nói, cho nên người khác không nhận ra có gì đó không đúng. Nhưng với tư cách là fan thâm niên, Thịnh Kiều đối với những biến hoá cảm xúc trên mặt Hoắc Hi rất là hiểu rõ.

Thịnh Kiều nghĩ không ra vì sao Hoắc Hi đột nhiên tức giận. Thậm chí cô còn phỏng đoán không lẽ Hoắc Hi có xích mích với Mạnh Tinh Trầm. Nhưng cô theo đuổi anh nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói Hoắc Hi và Mạnh Tinh Trầm từng tiếp xúc với nhau.

Thịnh Kiều nghĩ muốn trọc đầu, ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, muốn nhắn tin hỏi thăm, lại sợ làm phiền idol, cứ trằn trọc như thế cho đến 1g sáng, đột nhiên nghe tiếng mở cửa của phòng đối diện, sau đó là tiếng bước chân đi xuống cầu thang.

Thịnh Kiều nhanh chóng bò dậy, mặc áo khoác, chải chải tóc, vừa ngáp vừa mở cửa, giả bộ lẩm bẩm.

“Khát quá a~ đi lấy miếng nước uống.”

Xuống lầu, phòng khách và nhà bếp đều sáng đèn. Người đang lục tục lấy đồ trong tủ lạnh, nghe tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy Thịnh Kiều, biểu tình vẫn không có biến hoá. Thịnh Kiều thì giả vờ “giật mình”, đi qua.

“Ủa, Hoắc Hi, sao anh lại ở đây?”

Hoắc Hi cầm lát bánh mì mới lấy trong tủ lạnh ra, nói.

“Hơi đói.”

Hoắc Hi chuẩn bị xé bao, Thịnh Kiều nhanh tay đoạt lấy.

“Muộn như vậy, anh đừng ăn đồ lạnh.”

Cô nhanh nhẹn mở tủ lạnh, lấy ra 2 trái cà chua và 2 quả trứng.

“Vừa lúc em cũng đói bụng, em chiên cà chua trứng cho anh ăn nhé. Nhanh lắm.”

Nói xong, không đợi Hoắc Hi trả lời, cô chạy đi bật bếp.

Hoắc Hi đứng hình một lát, không cảm xúc đi theo.

Cô bật bếp nấu nước, lại đánh trứng, cắt nhỏ cà chua, sau đó xào qua một chút. Nước sôi thì trụng mì, trụng chín mì còn lượt qua nước lạnh. Bỏ mì vào tô, múc cà chua xào trứng đổ lên trên mặt. Vậy là một tô mì cà chua trứng nóng hôi hổi ra đời.

Hoắc Hi ngồi xuống đối diện, lấy đũa, vùi đầu ăn.

Thịnh Kiều cắn đũa, cười mĩm mĩm nhìn anh, trong mắt tràn đầy ôn nhu cùng yêu mến.

Người trước mắt là người mà cô đem lòng yêu thích suốt 6 năm. Cô theo anh từ lúc anh còn là thực tập sinh, nhìn anh từng bước đi đến huy hoàng của hiện tại. Đã 6 năm, nhưng tình yêu của cô dành cho anh vẫn không hề thay đổi, vẫn nồng cháy, sâu đậm, một chút cũng chưa từng biến mất. Anh chính là mị lực khiến người khác càng ngày càng say mê.

Người nam nhân này, cô yêu thích vô cùng.

Hoắc Hi thình lình ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của cô. Cô sửng sốt, vội vàng cúi đầu, gấp một đũa mì bỏ vào miệng nhai nhai, hai má ẩn ẩn đỏ lên.

Cùng ngồi ăn với idol, cho dù là chuyện xảy ra mỗi ngày, vẫn khiến cô rất đỗi thẹn thùng nha.

Hoắc Hi nhìn cô một lúc, sau đó cúi đầu, tiếp tục ăn mì, nhưng nét lạnh lẽo ở đáy mắt đã tan biến.

Cũng may khi đội nhóm rửa mặt đi ngủ thì khán giả tan hết rồi, phòng phát sóng trực tiếp cũng không ai nhìn thấy một màn tình cảm này. Sau khi ăn xong, Thịnh Kiều nhanh tay mang chén đi rửa, còn giục Hoắc Hi lên lầu ngủ trước. Hoắc Hi đưa mắt đánh giá cô vài lần.

“Không sợ ma nữa rồi?”

Thịnh Kiều nhớ tới tấm hình có chữ ký kia, cười nói.

“Không sợ nữa. Em có bùa hộ mệnh rồi.”

Sau khi về phòng, cô đem tấm hình dưới gối ra nhìn, cảm giác được bảo hộ đã trở lại, thiệt là tốt, đêm nay cô ngủ rất ngon.