Em Thấy Núi Xanh

Chương 13




Hôm đó, sau khi chạm mặt Quý Thu Trì, Lâm Hạnh Tử uống hai ly rượu rồi cứ thế ngà ngà say. Sáng hôm sau tỉnh lại, cô sực nhớ ra mình gửi tin gì cho Giang Ngôn qua Wechat, trong lòng vô cùng hối hận.

Người thích xoài là Quý Thu Trì, cô cố tình thử, không ngờ Giang Ngôn lại mang bánh dâu tây về.

Chắc là… trùng hợp thôi.

Tuy khả năng điều tra và phán đoán của anh vô cùng sắc bén, nhưng trước những tâm tư nhỏ nhặt của phụ nữ thì lại chẳng xuất sắc đến thế.

Lâm Hạnh Tử bất giác lảng tránh ánh mắt của anh. Trong lòng cô vẫn ôm suy nghĩ may mắn, cô cảm thấy khả năng trùng hợp cao hơn, nếu anh biết đó là tài khoản của cô, tại sao lại không chơi trò mèo vờn chuột này với cô chứ.

Lâm Húc Đông không thích ăn đồ ngọt, nên Giang Ngôn ngồi uống trà cùng ông. Anh mới được thuyên chuyển công tác, trước khi đến đại đội phòng chống ma túy của công an thành phố thì vẫn còn phải làm một vài thủ tục.

“Mùi vị có giống trước đây không?”

“Lâu lắm không ăn, cũng quên rồi.”, Lâm Hạnh Tử vẫn đang nghĩ đến chuyện của nghệ sĩ kia, ăn nửa miếng bánh ngọt mà lòng bồn chồn không yên, “Quả dâu tây này chua quá.”

Giang Ngôn quay đầu sang, “Cho anh thử một miếng.”

Lâm Hạnh Tử cầm thìa xúc một miếng dâu tây đút cho anh ăn, anh nhấm nháp, bảo đúng là hơi chua thật.

Vợ chồng son lại hay phải xa cách, Lý Thanh nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên là vô cùng vui vẻ, ngồi thêm một lúc thì giục cả hai về.

Lâm Hạnh Tử không mua nhà, vẫn luôn ở lại căn hộ bỏ trống của Lý Nghiêu, cách công ty không xa, cô đi làm cũng tiện.

Trên xe, cô không nói chuyện, vừa vào nhà đã đi tắm luôn.

Cô quen ở một mình, cũng quen không khóa cửa. Giang Ngôn xếp gọn hành lý xong cũng vào phòng tắm theo.

Lâm Hạnh Tử chẳng buồn nhấc mí mắt, nhưng nghe thấy tiếng cởi thắt lưng của anh, đầu ngón chân giấu dưới lớp bọt xà phòng của cô khẽ co lại.

“Em chưa tắm xong.”

Trong không khí thoang thoảng một mùi thơm mát, cô dựa vào thành bồn tắm, làn da dưới ánh đèn trông sáng bóng mê người, mấy lọn tóc dập dềnh trong nước, mơ hồ phác họa lên hình dáng của khuôn ngực theo từng nhịp hít thở đều đều, cả xương quai xanh, cổ, đôi môi hồng, thậm chí Giang Ngôn còn ngắm đến cả hàng mi như đôi rẻ quạt ướt át của cô.

“Tắm cùng nhau.”, anh cụp mí mắt, bước chân vào bồn tắm.

Vì có thêm một người, nên nước trong bồn tràn cả ra.

Hiển nhiên Lâm Hạnh Tử không ngờ anh sẽ làm như vậy, cô mở mắt, vịn vào thành bồn tắm để đứng dậy, nhưng lại bị Giang Ngôn tóm được, kéo cô ngã vào lòng anh.

Cô nuốt nước bọt, khóe mắt ửng hồng, Giang Ngôn sợ mạnh tay làm đau cô nên đành nhẹ nhàng nâng cô lên đùi mình, một tay nắm lấy cổ tay cô, một tay vuốt ve sống lưng cô, “Đừng giận mà, không nói trước với em là vì muốn cho em bất ngờ.”

“Cứ tưởng người ra mở cửa là em.”, anh thở dài.

Lâm Hạnh Tử không thể động đậy, đành phải cắn một cái vào bả vai anh, “Ai biết là anh muốn gặp em hay muốn lên giường với em chứ.”

Cảm giác đau nhói thoáng qua và sự đụng chạm cơ thể khiến Giang Ngôn có phản ứng. Từ lần cô đến thăm anh tới nay đã hai tháng rồi. Giữa lúc cô giãy giụa, thứ cứng rắn lẳng lặng len vào giữa hai chân cô, kề ngay trước cửa lối vào chật hẹp.

“Đều muốn.”, anh cúi đầu nói, trong giọng nói như chứa cả ý cười.

Hơi thở nóng rẫy của anh phả vào gáy, vờn quanh vành tai cô, lúc nhẹ lúc mạnh, bàn tay anh không ngừng vuốt ve từ vai xuống đến sống lưng cô. Cả người Lâm Hạnh Tử mềm nhũn, ngay cả hơi sức để mắng anh cũng không đủ.

“Anh lại điêu, lời ngon tiếng ngọt, giả vờ giả vịt.”

Nhớ cô sao không về thăm cô? Bận thì bận, nhưng cũng phải có một hai ngày nghỉ cuối tuần chứ, về nhà một chuyến lại chẳng phải quá phiền hà.

Nhớ cô sao không gọi điện thoại? Gọi một cú điện thoại tốn mấy đồng chứ?

Nhớ cô sao còn giữ đồ của Quý Thu Trì? Lại còn để ngay trên bàn trong phòng anh, cô đến mà cũng chẳng thèm giấu đi.