Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Chương 41




Thẩm Thụ Diệc ngàn dặm xa xôi tới đây, chỉ vì biết tin Thịnh Văn Ngôn bị bệnh. 

Tình huống này, người khác nhìn vào là biết có chuyện.

Chu Linh Vận ho nhẹ: “Chuyện bên khu nghỉ dưỡng đã tạm thời gác lại đã. Thư ký Thịnh quan trọng hơn, đợi cô ấy khỏe lại rồi chúng ta hẵng đi, được không anh Thẩm Tại?”

Khuôn mặt Thẩm Tại âm trầm, không lên tiếng nhưng cũng không rời đi.

Chu Linh Vận nhìn cảnh này, trong lòng hơi rối rắm. Trước kia, nếu biết Thẩm Thụ Diệc thích Thịnh Văn Ngôn, cô ta chắc chắn sẽ bắn pháo hoa chúc mừng, nhưng hiện tại không thể được!

Nếu Thịnh Văn Ngôn bị nhóc đẹp trai này câu đi, vậy còn Thẩm Tại thì sao? Chẳng khác nào thành một cặp với chị mình rồi? 

Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!

“Bác sĩ tới.”

Mấy phút sau, hai bác sĩ mặc áo blouse trắng đi vào, người ở mép giường nhường chỗ cho bọn họ. Bác sĩ lập tức kiểm tra nhiệt độ cho Thịnh Văn Ngôn.

“Cô ấy sốt từ khi nào?” Bác sĩ hỏi.

Thẩm Thụ Diệc lập tức trả lời: “Mười giờ tối qua, trong lúc nói chuyện điện thoại, cậu ấy bảo không được khỏe, nhưng cậu ấy có nói mình uống thuốc rồi.”

Thẩm Tại nhìn cháu mình, điện thoại… Thịnh Văn Ngôn gọi cho Thẩm Thụ Diệc.

Bác sĩ: “Vậy trước đó thì sao? Bắt đầu không khỏe từ lúc nào?”

Thẩm Thụ Diệc bối rối, chuyện này cậu không biết.

“Buổi trưa.” Thẩm Tại mở miệng:”Trưa hôm qua lúc ăn cơm, cô ấy nói cổ họng không thoải mái, chắc là do hôm trước mặc ít nên bị cảm.”

“Ừ, được.”

Thẩm Tại: “Bệnh có nặng lắm không bác sĩ?”

“Không nặng lắm, khi bị sốt không được uống thuốc kịp thời. Bây giờ tôi sẽ kê thuộc hạ sốt cho bệnh nhân, sau đó còn phải truyền nước.” Bác sĩ nói: “Mọi người cử ra một người ở lại chăm sóc bệnh nhân.”

“Để tôi.” Thẩm Thụ Diệc nói: “Chú út, cháu không bận gì cả, để cháu ở đây chăm sóc cậu ấy đi.”

——

Nửa tiếng sau, bác sĩ khám xong cho Thịnh Văn Ngôn xong thì rời đi.

Thẩm Thụ Diệc dời chiếc ghế dựa đến ngồi cạnh mép giường, nhìn chằm chằm cây kim đâm vào mu bàn tay cô.

Khuôn mặt Thẩm Tại lạnh lẽo, không nhìn rõ cảm xúc, anh đứng một lát trong phòng rồi xoay người đi ra ngoài.

“Này, anh Thẩm Tại.” Chu Linh Vận vội vàng đuổi theo

Nhưng Thẩm Tại đi rất nhanh, tựa như không muốn quan tâm đến người phía sau.

Chu Linh Vận chạy theo một hồi, sau đó đứng lại giữa hành lang, lầm bầm nói: “Thật là… Sao lại để hai người đó ở chung với nhau vậy nè?”

“Em nhọc lòng quá nhỉ?” Chu Tư Mạc đi tới, không mặn không nhạt nói.

Chu Linh Vận khẽ hừ một tiếng: “Sao, em không được quan tâm à? Hai người đó là một đôi nha, Thịnh Văn Ngôn bị bệnh, sao anh ấy còn tâm trạng làm việc chứ?”

Chân mày Chu Tư Mạc khẽ nhíu lại: “Em chắc hai người đó là một đôi?”

“…”

“Chuyện của người khác em bớt xen vào đi, lo làm tốt chuyện bố giao đi, đừng làm hư hỏng gì.”  Nói xong, Chu Tư Mạc khoan thai rời đi.

Chu Linh Vận đứng tại chỗ, tức giận vô cùng: “Fuck! Ai làm hư! Chị coi thường ai đó?”

______

Thịnh Văn Ngôn cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ dài. Trong mơ, cô là một đứa bé gái mười tuổi,đi theo mẹ đến công viên trò chơi. Đang chơi thì mẹ cô nói, có anh trai đến chơi cùng cô. Tiếp đó nhìn thấy Thẩm Tại năm mười chín tuổi giống y chang trong hình, non nớt ngây ngô, vô cùng anh tuấn. 

Trong giấc mơ, cô không biết anh là ai, nhưng cô vẫn vui vẻ kéo mẹ mình và Thẩm Tại đi chơi vòng xoay ngựa gỗ, chơi xong lại chơi thêm lần nữa. 

Trời dần tối đen, bọn họ phải về nhà. Cô thấy mẹ và Thẩm Tại tạm biệt mình, thế là cô bé trong giấc mơ đứng òa khóc chảy cả nước mắt nước mũi, cô ôm chặt cổ Thẩm Tại không chịu buông…

Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình đang nhìn theo góc độ của ông trời*.

* thuật ngữ mạng, đột ngột thoát khỏi ngôi thứ nhất, và dùng ngôi thứ ba để miêu tả. Sự việc này rất phi lý và không thể giải thích được.

Thịnh Văn Ngôn biết mình đang nằm mơ, cũng biết Thẩm Tại kia chỉ là ảo giác, nhưng nhìn cô bé khóc thảm thiết như vậy, cô đau lòng muốn chết, giống như cô và Thẩm Tại phải chia xa.

Cô thật sự không gặp được anh nữa.

“Hu…” Thịnh Văn Ngôn nứt nở, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.

Thẩm Thụ Diệc bị tiếng thút thít làm cho giật mình, vội vàng ngước mắt nhìn: “Thịnh Văn Ngôn? Cậu tỉnh rồi à?”

“Thẩm Tại…”

Thẩm Thụ Diệc sửng sốt: “Là tôi đây.”

Thịnh Văn Ngôn từ từ mở mắt ra, bóng người mờ ảo ngồi bên giường dần rõ lên. Cô thấy có một chàng trai ngồi đó, thì ra là Thẩm Thụ Diệc.

Vì là chú cháu nên đường nét khuôn mặt khá giống nhau, hôm nay cậu còn mặc âu phục, suýt chút nữa cô đã nhìn nhầm. Nhưng khi biết mình nhận sai người, cảm giác mất mác từ từ dâng lên.

“Là cậu à, sao cậu còn ở đây?”

Thẩm Thụ Diệc: “Cậu vừa truyền nước xong, bác sĩ nói phải có một người ở đây chăm sóc cậu.”

Thịnh Văn Ngôn nhìn mu bàn tay mình, trên đó đang dán miếng băng keo cầm máu: “Người đâu rồi…”

Lúc ngất xỉu, cô cảm giác được Thẩm Tại có ở đây, cô nghe thấy giọng của anh. Khi ấy mí mắt cô nặng trĩu, mở không nổi, chưa kịp nói gì thì đã mất ý thức.

Cậu biết cô nói ai, lồng ngực vô cùng khó chịu: “Chú ấy có việc bận.”

Thịnh Văn Ngôn im lặng một lát, sau đó ừ một tiếng. Cô hiểu anh mà, bất kể thời điểm nào, công việc vẫn là trên hết. Thư ký bị bệnh thôi… phải chuyện gì to tát đâu, mà có khi anh cũng chẳng bận tâm là cô bệnh thật hay giả vờ nữa.

“Cậu muốn uống nước không? Hay ăn gì đó nhé?” Thẩm Thụ Diệc hỏi.

Thịnh Văn Ngôn lắc đầu: “Bây giờ tôi không muốn ăn gì hết.”

Thẩm Thụ Diệc nói: “Ừm, cậu thấy không khỏe ở đâu thì nói với tôi, tôi sẽ ở đây chăm sóc cậu.”

“…”

Cậu thấy cô không lên tiếng, có hơi kỳ lạ: “Sao? Cậu muốn nói gì? Cậu đừng cảm thấy áp lực, có việc gì cứ sai tôi đi làm được.”

“Thẩm Thụ Diệc, cậu biết tôi thích Thẩm Tại mà.” Thịnh Văn Ngôn đột nhiên nói.

Biểu cảm trên mặt cậu cứng đờ, tất cả sự nhiệt tình lẫn quan tâm dường như bị hoá đá vào giây phút này. Toà thành trong lòng xuất hiện vết nứt, lung lay muốn sụp đổ.

Thẩm Thụ Diệc theo bản năng nắm chặt hai tay, có chút hoảng hốt: “Tôi, tôi biết.”

“Ồ, vậy thì tốt.” Cô cười, đổi chủ đề: “Tôi còn hơi buồn ngủ, cậu không cần ở đây đâu, về đi.”

Thẩm Thụ Diệc há miệng, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ nói cậu cần người trông nôm.”

“Không cần, tôi khỏe hơn nhiều rồi.”

“Đợi cậu hết bệnh rồi tôi sẽ đi.”

“…”

Thịnh Văn Ngôn chẳng có sức để cãi vả với cậu, cô bất lực nhìn cậu, kéo chăn rồi nhắm mắt lại.

Cô thật sự rất mệt, chưa được mấy phút, hơi thở của cô đã đều đều, tiến vào trạng thái ngủ say.

Thẩm Thụ Diệc nghe cô nói một câu như vậy, liền ngồi đơ ra ở đó, gần như không thay đổi tư thế.

Cậu nghĩ cô đã biết, biết cậu có tình cảm với mình nên mới nhắc nhở. 

Mặc dù sớm biết Thịnh Văn Ngôn thích chút út, nhưng khi được cô đặc biệt nhắc nhở thì vẫn làm cậu thấy chạnh lòng.

Cô cố ý đẩy cậu ra xa, hoàn toàn muốn cậu thích mình…

Cậu nhìn cô đang ngủ say, trong lòng vừa đau vừa xót, có điều… cậu không kiềm chế được bản thân nữa rồi.

Cậu thích cô.

“Tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu, nói không chừng, rất thôi cậu sẽ thích lại tôi…”Thẩm Thụ Diệc cúi đầu, do dự một lát rồi nhẹ nhàng xoa bàn tay để bên ngoài chăn của cô. 

Lòng bàn tay ấm áp, nhỏ nhắn, có thể bị bao phủ bởi một bàn tay khác.

Cậu chợt nghĩ, tại sao trước kia cậu lại một mực muốn đẩy cô ra xa?

Tít ——

Thẻ phòng áp lên khóa cửa, tiếng bước rất khẽ. Có hai người bước vào phòng

Thẩm Thụ Diệc quay đầu lại nhìn, bàn tay đang nắm tay Thịnh Văn Ngôn bỗng rụt về. 

Thẩm Tại đứng cách đó không xa đã thu hết cảnh này vào mắt.

Chu Linh Vận đứng bên cạnh suýt xoa, lập tức nhìn Thẩm Tại, nhưng người đứng bên cạnh khá là hướng nội nên cô ta không biết anh đang nghĩ gì.

“Chú út, chị Linh Vận.” Thẩm Thụ Diệc đứng dậy đi tới, giọng nói rất nhẹ.

Chu Linh Vận: “Cô ấy không sao chứ?”

Thẩm Thụ Diệc trả lời: “Dạ cũng bớt sốt, cậu ấy mới vừa ngủ.”

Chu Linh Vận: “Ừ… vậy thì ổn.”

“Chuyện lên máy bay vào rạng sáng nay, là quyết định tức thời?” Ánh mắt Thẩm Tại vẫn đang nhìn người nằm trên giường, nhưng miệng thì đang nói với Thẩm Thụ Diệc.

Thẩm Thụ Diệc gật đầu: “Cháu sốt ruột nên…”

“Bỏ hết công việc hôm nay?”

Cậu sửng sốt: “Dạ…”

Thẩm Tại: “Không có việc gì chứ?”

Hiện tại ở trong công ty, cậu cũng có theo vài dự án. Tối qua trong một phút bồng bột nên đã quyết định đến đây, thật ra có khá nhiều chuyện cần xử lý.

“Cháu, cháu tạm giao cho người khác —— “

“Cháu mau về đi.” Thẩm Tại nói.

“Nhưng…”

“Cô ấy đã có người trông.” Thẩm Tại nhìn Thẩm Thụ Diệc, vẻ mặt lạnh lùng: “Cháu về được rồi.”

Từ khi còn nhỏ, Thẩm Thụ Diệc đã luôn kính nể Thẩm Tại. Chú út nói một là một, cậu từng phản bác. 

Hiện tại chú ấy nghiêm túc bảo cậu trở về làm việc, cậu hoàn toàn không dám cãi lại, huống chi phía công ty cũng đã thúc giục nhiều lần. 

Thẩm Thụ Diệc cúi đầu, trong mắt đầy băn khoăn, không biết làm sao.

“Thụ Diệc, em yên tâm đi, Thịnh Văn Ngôn có bác sĩ lo rồi. Với lại còn có tụi chị ở đây, không sao đâu.” Chu Linh Vận nói: “Em đó, mau về đi. Lỡ trì hoãn chuyện quan trọng thì sẽ bị bố mắng đấy.”

Thẩm Thụ Diệc quay đầu nhìn Thịnh Văn Ngôn, cậu không thể làm gì khác hơn, nói: “Vâng… nếu cậu ấy tỉnh lại, chị nhớ báo em biết nha.”

Chu Linh Vận: “Chị biết mà.”

Thẩm Thụ Diệc: “Chú út, cháu về trước đây.”

Thẩm Tại: “Chú sắp xếp người đưa cháu ra sân bay.”

Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng. Chu Linh Vận nhìn bọn họ rồi đưa mắt nhìn Thịnh Văn Ngôn đang ngủ say. Cô ta buông lỏng tay, đành ngồi lên chiếc ghế cạnh giường.

Chu Linh Vận ngồi gần một tiếng mà không thấy ai trở về thì lấy điện thoại ra chơi, đến lúc sắp mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị gọi điện thoại hỏi một chút, bỗng nghe thấy người nằm trên giường mở miệng: “Cô ồn quá, có ai chăm sóc bệnh nhân như cô không?”

Chu Linh Vận bỏ điện thoại xuống: “Cô tỉnh rồi à?”

Giọng Thịnh Văn Ngôn khàn khàn: “Cô mở tiếng lớn như vậy, cả người chết cũng bị đánh thức nữa.”

“Tôi tốt bụng ở đây trông nom cô, cô đừng không nể mặt thế chứ!”

Khóe môi Thịnh Văn Ngôn hơi cong lên: “Ồ, thế phải cảm ơn cô rồi.”

“Không cần, cô tỉnh rồi thì tôi về đây.”

“Ây, chờ chút.”

“Sao?”

“Cô sẵn bảo người mang đồ ăn vào đây đi, tôi đói bụng.”

Cô ta trợn mắt: “Cho cô chết đói luôn—— Không được lợi mẹ gì hết.”

Tuy nói như vậy, nhưng cô ta vẫn lấy điện thoại ra, vừa đi ra ngoài vừa gọi phòng bếp chuẩn bị thức ăn. 

Sau khi ra khỏi phòng của Thịnh Văn Ngôn, cô ta đóng cửa lại, nhấn số định gọi đi.

“Fuck!”

Khoảnh khắc cửa đóng lại, cô ta đột nhiên thấy một bóng người đứng ngoài.

Chu Linh Vận giật mình, mắt trợn tròn lên.

“Anh Thẩm, Thẩm Tại…”

Thẩm Tại nhìn cô ta: “Cô ấy tỉnh rồi à?”

“Ờm… Tỉnh rồi, bây giờ đói bụng, nhờ tôi gọi đồ ăn.”

Thẩm Tại: “Thanh đạm thôi.”

“Được.” Chu Linh Vận trấn an tinh thần bị hoảng sợ, do dự hỏi: “Sao anh đứng ngoài đây?”

Thẩm Tại lại không trả lời, nhấc chân đi qua phía bên kia hành lang.

Chu Linh Vận đứng tại chỗ, bực bội nhìn bóng lưng anh. Người này… không phải luôn đứng ngoài cửa đấy chứ?