Đối Tượng Xem Mắt Trông Dữ Quá Đi

Chương 7




Giang Đào lấy số ở chỗ nhân viên cửa hàng, được nhắc còn phải đợi khoảng nửa tiếng.

Giờ ăn cao điểm, chờ nửa tiếng cũng coi như ngắn.

Bên ngoài cửa hàng bày hai hàng ghế dài nhỏ, chất liệu nhựa, Giang Đào hoài nghi những chiếc ghế nhỏ này có thể chịu được cân nặng của Tào An hay không.

Tào An đứng bên lan can tầng bốn, nhìn quanh tầng ba một lượt, phát hiện một chuỗi cửa hàng bán lẻ, trước cửa sổ bày những con búp bê nhỏ tạo hình đáng yêu, có vẻ rất thu hút giới trẻ.

"Qua đó dạo một chút đi."

"Ừm."

Đi thang cuốn bên cạnh, hai người nhanh chóng vào cửa hàng bán lẻ.

Giang Đào đi ở phía trước, Tào An đi theo phía sau cô, thân hình cao lớn mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ Giang Đào.

Giang Đào cố gắng tìm lời để nói: "Anh có muốn mua gì không?”

Tào An: "Nơi này hình như không phải phong cách của anh.”

Giang Đào nhìn về kệ hàng ở một bên, phía trên có mấy hàng kẹp tóc đáng yêu màu hồng nhạt, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn trong cửa hàng.

Lại đi thêm vài bước, Giang Đào tìm thấy một kệ linh vật với đủ loại mèo thần tài.

Giang Đào nhìn qua từng con một, tìm thấy một con mèo thần tài trang trí ô tô viết "Đi lại an toàn".

Cô không muốn Tào An chỉ đi dạo với cô, thử gợi ý: "Cái này thế nào? ”

Từ lúc cô đặt mèo thần tài vào lòng bàn tay, Tào An cũng đã nhìn qua, đó là một con mèo thần tài đầu màu trắng thân màu đỏ, màu nền đỏ tươi khiến lòng bàn tay cô trắng như sữa, tay cô rất nhỏ, ngón tay thon dài, móng tay hồng nhạt sạch sẽ bóng loáng.

"Em tặng anh à?" Tào An ở trên đầu cô hỏi.

Giọng điệu trầm thấp nhưng điềm tĩnh, lại khiến Giang Đào nghe ra một chút mờ ám.

Trái tim Giang Đào lỡ một nhịp.

Đây lại là vấn đề ngoài dự liệu của cô, trước kia Giang Đào xem mắt với người khác, đều là các nhà trai ân cần muốn tặng quà cho cô, Tào An vẫn là người đầu tiên đòi quà với cô.

Nhưng một thứ nhỏ như vậy, nếu cô từ chối, có phải có vẻ quá nhỏ mọn hay không?

Vành tai cô ửng đỏ, mỉm cười với con mèo thần tài: "Vâng. ”

Tào An nâng giỏ hàng nhỏ trong tay tới trước mặt cô.

Tâm trạng Giang Đào phức tạp mà bỏ mèo thần tài vào.

Có bài học lần này, cô không còn đề nghị Tào An mua đồ nữa, tự mình chọn một cuốn sổ vô cùng xinh đẹp đáng yêu, mặc dù có thể cô sẽ không cần đến nó, đi ngang qua kệ để bộ đồ ăn, Giang Đào lại chọn hai cái bát dễ thương.

Khi cô đưa tay lấy cái bát thứ hai, trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói của Tào An, mang theo vẻ kinh ngạc: "Tặng anh à?”

Giang Đào đã bị anh đòi quà một lần, lúc này nói cái gì cũng không nhảy hố nữa, nhỏ giọng giải thích: "Em và bà ngoại mỗi người một cái. ”

Tào An ừ một tiếng, khi Giang Đào đặt hai cái bát vào giỏ sắp xoay người, trong tích tắc anh cũng cầm cho mình một cái.

Mặt Giang Đào đỏ lên.

Đã gần một tuần kể từ khi Tào An trở thành bạn bè trên WeChat, trong khoảng thời gian này ngoại trừ liên lạc ngắn ngủi trước khi gặp mặt, Tào An chưa bao giờ chủ động tìm chủ đề nói chuyện.

Là một đối tượng xem mắt vừa mới tiếp xúc, thái độ của Tào An có thể coi là lạnh nhạt, giống như anh không có nhiều hứng thú với Giang Đào.

Bởi vì Giang Đào sợ anh, trong lòng đã quyết định phải nhanh chóng từ chối rõ ràng, cho nên Tào An càng lạnh nhạt cô càng yên tâm.

Nhưng nếu như nói Tào An mở miệng đòi món quà mèo thần tài chỉ là một chút thăm dò, hành vi chọn cùng một cái bát vừa rồi của anh liền vô cùng rõ ràng.

"Tặng em họ anh, con gái y tá trưởng, năm nay học lớp 11."

Tào An cất bát đi, lơ đãng giải thích, "Con bé chắc cũng thích phong cách này. ”

Giang Đào:...

Hóa ra chỉ là một sự hiểu lầm.

Tào An tiếp tục nói: "Dì đã từng nói về con gái mình với các em chưa? ”

Giang Đào lắc đầu: "Cô Vương rất bận rộn, gặp mặt cơ bản chỉ nói về công việc.”

Tào An: "Ừm, có cơ hội gọi dì ấy ra ngoài chơi cùng, đảm bảo em sẽ không chán đâu.”

Giang Đào thầm nghĩ trong lòng, cô cũng không cần cơ hội như vậy.

Lúc đi tới quầy thu ngân, Tào An xách giỏ hàng đứng trước Giang Đào, điện thoại cũng đã sớm chuẩn bị sẵn giao diện thanh toán.

Giang Đào nắm lấy mép giỏ: "Để em.”

Tào An: "Lát nữa gọi món anh sẽ không khách sáo với em. ”

Giang Đào:...

Tào An bảo nhân viên cửa hàng lấy hai túi, một túi đựng mèo thần tài và bát của anh, một túi đựng đồ của Giang Đào.

Hai người trở về tầng bốn, phía trước còn phải chờ hai bàn, cũng sắp đến lượt mình rồi.

Tào An ngồi trên chiếc ghế dài bằng nhựa nhỏ.

Giang Đào đành phải ngồi bên cạnh anh, cả hai đều hướng ra ngoài, đầu gối Tào An cách đầu gối cô một quãng dài.

Không biết phải nói gì, Giang Đào cúi đầu đùa nghịch món đồ mới mua.

Nhiệt độ trong trung tâm thương mại cao, cô còn mặc áo khoác, mặt bên ửng hồng, càng giống màu hồng trên quả đào hơn.

Giang Đào phải tìm việc cho mình làm mới có thể miễn cưỡng xem nhẹ khí thế của người bên cạnh, một tay cô cầm bát, chụp ảnh, lại đăng lên vòng tròn bạn bè.

Không bao lâu sau khi đăng, đã có rất nhiều bình luận và lượt thích.

Bình luận đầu tiên là Phương Nhụy: Quà tặng của Boss Tào à?

Giang Đào:...

Sao lại đặt biệt danh cho Tào An nhanh như vậy?

Mấu chốt là lúc này Tào An đang ngồi bên cạnh cô!

Giang Đào nhanh chóng rời khỏi giao diện vòng tròn bạn bè, lén lút liếc nhìn về phía Tào An.

May mắn, Tào An cũng đang xem điện thoại, chỉ là người cao tay cũng cao, Giang Đào không nhìn thấy nội dung trên màn hình của anh.

Cuối cùng đến lượt số của họ.

Lúc gọi món, Tào An quả nhiên không khách sáo, cũng gọi sáu phần thịt, Giang Đào chỉ thêm một ít rau là được.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tào An nhìn cô y tá đối diện và hỏi: "Có phiền không nếu anh ăn nhiều như vậy?”

Giang Đào lịch sự mỉm cười: "Không, đàn ông vốn ăn nhiều, huống chi anh lại cao to cường tráng như vậy."

Xung quang Giang Đào không có người tập gym, chỉ có thể so sánh với nhân vật trong phim, Tào An cường tráng giống như Captain America, mặc quần áo quả thật có vẻ dáng người rất đẹp, khi xắn ống tay áo lộ ra cánh tay tuy rắn chắc nhưng cũng không nổi gân xanh lên. Nếu có, Giang Đào thật sự sẽ không thể chịu đựng được, liếc mắt một cái là sẽ nổi da gà.

Tào An: "Do di truyền, ông nội anh, bố anh đều cao hơn một mét tám, mẹ anh chỉ cao 1m6, bà nội anh còn thấp hơn nữa. ”

Giang Đào nghĩ đến bức ảnh Tào An cho cô xem.

Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng Giang Đào đã bắt đầu khâm phục lòng dũng cảm của mẹ và bà nội Tào An. [Người dịch: Chihiro - truyenfull.com]

Tào An tìm kiếm trong điện thoại cho Giang Đào xem.

Lại là một tấm ảnh, ảnh đen trắng ngày xưa, một người đàn ông có khuôn mặt rất giống Tào An, bên cạnh là một người phụ nữ nhỏ nhắn thanh tú.

Khuôn mặt người đàn ông nghiêm túc, người phụ nữ mỉm cười ngọt ngào.

Giang Đào đã rung động trước nụ cười của người phụ nữ trong nháy mắt, giống như có thể cảm nhận được niềm vui của đối phương.

Cô chân thành nói: "Bà của anh thật đẹp.”

Tào An: "Ừ, chỗ ông nội anh còn lưu giữ rất nhiều ảnh chụp lúc bà còn sống, sau khi bà nội anh đi rồi, mỗi ngày ông đều phải xem một lần.”

Giang Đào: "... Xin lỗi, em không biết.”

Tào An: "Không có gì, chuyện từ mười mấy năm trước rồi.”

Tâm trí Giang Đào vẫn bị chiếm giữ bởi bức ảnh đen trắng, cô mơ hồ có cảm giác, giữa ông bà nội Tào An nhất định có một câu chuyện đặc biệt và lãng mạn.

Đáng tiếc cô và Tào An không thân, không tiện tiếp tục hỏi han.

Sau khi thân quen hơn một chút, bữa lẩu này ăn mất một tiếng đồng hồ.

Ánh nắng bên ngoài trung tâm thương mại rất đẹp, Tào An hỏi Giang Đào có muốn đến hồ Phỉ Thúy đi dạo hay không.

Hồ Phỉ Thúy nằm ở trung tâm thành phố Đồng, cũng là điểm tham quan không thể bỏ qua của người nước ngoài khi đến thành phố này, tuy không nổi tiếng trong nước nhưng người dân thành phố bình thường đều thích đến đó.

Nhắc mới nhớ, mỗi lần Giang Đào đi xem mắt, sau khi ăn xong đều đi dạo hồ Phỉ Thúy một vòng.

Ăn uống, đi dạo và xem phim dường như là một quá trình mà tất cả những người đi xem mắt đều phải trải qua.

Ngay cả khi Giang Đào không thích người đàn ông đó, cũng sẽ lịch sự trải qua hết quy trình này, lại đợi một ngày sau khi kết thúc sẽ lịch sự bày tỏ thái độ của mình.

Cô cũng chấp nhận lời mời của Tào An.

Lái xe đến hồ Phỉ Thúy, bờ hồ quả nhiên đầy người, các cặp đôi hẹn hò, những gia đình nắm tay nhau, còn có người vẽ tranh, chụp ảnh chuyên nghiệp hoặc nghiệp dư.

Giang Đào coi mình đến để hoạt động thân thể, đi theo Tào An xuyên qua công viên, sau đó đi lên đi xuống dọc theo con đường nhựa bằng phẳng của khu thắng cảnh.

Ăn uống đã trở thành phương thức chủ yếu để Giang Đào hóa giải lúng túng, Tào An liên tiếp mua cho cô một chuỗi kẹo hồ lô dâu tây, một cốc trà trái cây ở quầy hàng ăn vặt.

"Chỗ này dính đường."

Tào An đột nhiên dừng lại, chỉ vào khóe miệng bên trái cô nói.

Giang Đào:...

Cô muốn lau đi, nhưng một tay thì kẹo hồ lô một tay thì trà sữa.

Vừa định đưa trà sữa cho Tào An cầm giúp cô thì có thứ gì đó lướt qua khóe môi, nhanh như chuồn chuồn đạp nước.

"Được rồi." Tào An buông tay, nói như không có chuyện gì xảy ra.

Giang Đào cứng ngắc nói cảm ơn, vành tai đỏ bừng, chờ Tào An tụt lại phía sau cô nửa bước, Giang Đào nhìn kẹo hồ lô trong tay, trong lòng vô cùng hối hận, nếu không phải cô không có hứng thú đối với những thứ khác trong quầy hàng ăn vặt, nhưng lại cần thiết phải ăn chút gì đó để dời đi sự chú ý, cô sẽ không chọn chuỗi kẹo hồ lô này đâu.

Đi dạo một tiếng, Tào An lái xe đưa Giang Đào về nhà.

Ánh nắng buổi chiều vừa lúc chiếu vào nửa khuôn mặt Giang Đào, cô thắt dây an toàn, nheo mắt lại: "Thật thoải mái, muốn ngủ quá.”

Tào An liếc nhìn cô, khẽ nói: "Ngủ đi, đến nơi anh gọi em.”

Nói xong, anh nghiêng người giúp Giang Đào hạ ghế xuống.

Giang Đào có thể cảm nhận được động tác của anh, tập trung nín thở cho đến khi bóng đen trước mặt rời đi, cô mới lặng lẽ hít hơi vài lần.

Thật ra cô cũng không muốn ngủ, chủ yếu là do quá xấu hổ khi cứ luôn im lặng.

Tào An cài đặt điều hướng, chọn một số bài nhạc nhẹ.

Chiếc xe Jeep màu đen di chuyển êm ả về phía trước, Giang Đào nghe nhạc nhẹ nhàng, thực sự ngủ thiếp đi.

Nửa giờ sau, chiếc xe Jeep màu đen dừng lại bên ngoài khu chung cư Hòa Bình.

Tào An tắt nhạc.

Giang Đào tỉnh dậy, vẻ mặt ngái ngủ của cô đơ ra một lúc khi bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Tào An, người cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Tào An giúp cô chỉnh lại vị trí ghế ngồi.

Giang Đào nhìn ra ngoài cửa sổ, ngượng ngùng nói: "Không ngờ ngủ lâu như vậy.”

Tào An: "Hôm nay thời tiết rất đẹp, tuần sau hình như sẽ ấm lên.”

Giang Đào nhìn áo khoác đặt ở ghế sau: "Đúng vậy, lò sưởi cũng sắp phải tắt rồi.”

Tào An giúp cô lấy áo khoác, chờ Giang Đào mặc xong, anh nói: "Sáng mai anh phải đi bệnh viện một chuyến, buổi sáng tiện đường anh tới đón em nhé?”

Giang Đào dùng sự quan tâm che giấu do dự: "Anh đến bệnh viện làm gì?”

Tào An: "Báo cáo khám sức khỏe của ông nội đã có, có một số việc cần hỏi bác sĩ. ”

Giang Đào gật đầu: "Anh đăng ký lúc mấy giờ?”

Tào An: "Tám giờ, bình thường mấy giờ em đi?”

Giang Đào: "Tầm bảy giờ, dù sao cũng rất sớm, không cần làm phiền anh. ”

Tào An: "Không sao, anh cũng không có việc gì, đương nhiên, nếu em để ý thì thôi.”

Giang Đào: "... Em chỉ sợ làm phiền anh thôi.”

Tào An: "Vậy sáng mai gặp nhé?”

Giang Đào mặc áo khoác xuống xe, đóng cửa xe lại, mỉm cười với anh qua cửa kính xe đã hạ xuống, cứng ngắc vẫy tay: "Sáng mai gặp lại.”

Tào An gật đầu, lái xe rời đi.

Trong gương chiếu hậu, cô y tá nhỏ xách túi mua đồ nhìn qua, biểu cảm trên mặt giống như sắp khóc.

Tào An chỉ cười.