Độc Sủng

Chương 8




Hoàng hôn mờ ảo và ánh đèn dưới hành lang đan chéo vào nhau chiếu trên mặt đất.

Bùi Việt mặc long bào từ Ngự Thư Phòng bước ra, bất ngờ đụng phải hai người ở trước cửa, dáng vẻ lén lút.

Bùi Việt sửa sang lại cổ tay áo, khoanh tay nhìn qua.

Hai người đang ồn ào nhốn nháo kia lập tức im bặt, không hẹn mà cùng nhìn về phía Bùi Việt.

Trước đó Lưu Khuê biết Bùi Việt muốn đi Lễ Bộ một chuyến. Sắp tới lễ tế tự ở ngoại thành, ngày ba tháng Ba hàng năm, triều đình đều cử quan viên đến ngoại ô phía nam để cử hành tế lễ đại điển, cầu nguyện năm nay mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an. Lần trước lão Thượng thư Lễ Bộ nhìn thấy môi Bùi Việt bị rách, đã kích động tới mức té ngã, lão Thượng thư này lại không chịu ở trong nhà tu dưỡng, sai con trai đưa tới chỗ làm tận tụy làm việc.

Bùi Việt thân là đế vương, quan tâm hạ thần, định tự mình đi Lễ Bộ một chuyến, bàn bạc chương trình tế lễ với lão Thượng thư.

Việc này tuy quan trọng, nhưng cũng không vội. Ở trong mắt Lưu Khuê, cô nương kia có thể còn gấp gáp hơn so với chuyện bàn bạc chương trình, ông đưa mắt ra hiệu cho Lận Tuân.

Lận Tuân không biết Bùi Việt có việc quan trọng, đi thẳng vào vấn đề.

“Bệ hạ, thần ở Huyền Vũ Môn gặp được vị Tô cô nương hôm qua... Không biết có phải đang đợi ngài hay không?”

Sắc mặt Bùi Việt hơi đổi, hiển nhiên vô cùng bất ngờ.

Hắn nhìn thoáng qua sắc trời, âm u, hình như còn có mưa bụi rơi lất phất, tầm mắt nhìn về phía khu làm việc của quan lại một cái.

Lưu Khuê biết hắn đang cân nhắc, nảy ra ý tưởng, dùng khuỷu tay chọc chọc Lận Tuân, cố ý cất cao giọng nói: “Có phải sắc mặt cô nương kia nôn nóng lắm không? Huyền Vũ Môn gió lớn, đừng để đông lạnh đến hỏng nha.”

Chẳng lẽ Lận Tuân còn không hiểu, cúi đầu xuống trả lời: “Cô nương ăn mặc hơi mỏng manh, cũng không thấy mang dù, nhìn dáng vẻ hình như là có việc...”

Ánh mắt Bùi Việt nặng nề nhìn cây cối phía trước Phụng Thiên Điện, mím môi không nói gì.

Bước chân hắn lại chậm chạp không động, có thể thấy được đã hơi do dự.

Lưu Khuê lập tức cho hắn bậc thang: “Bệ hạ, bây giờ ngài đi vào lúc này, còn không biết muốn bàn bạc tới khi nào. Hôm nay trời lạnh, Liễu Thượng thư tuổi tác đã cao, chi bằng ngài để ông ấy về nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai thảo luận cũng không muộn.”

Quan trọng hơn là, so với cái chương trình tế tự ngàn năm không đổi này, tâm bệnh của lão Thượng thư chính là hôn sự của Thiên tử. Nếu Bùi Việt có thể thuận lợi nạp cô nương kia vào hậu cung, mới có thể được xem là thật sự quan tâm đến thần tử.

Bùi Việt lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng dặn dò: “Ngươi cho người đi thông báo với lão Thượng thư, nói trẫm có việc, để ông ấy hồi phủ tịnh dưỡng sớm.”

Lưu Khuê tươi cười rạng rỡ, vội vàng khom người: “Nô tài tuân chỉ.”

Bùi Việt đang định cất bước, cúi xuống nhìn thoáng qua long bào trên người, dừng một chút, đi vào thay quần áo.

Lưu Khuê nhìn bóng dáng hắn, che miệng cười, quay đầu thấy Lận Tuân còn đứng tại chỗ, đẩy hắn một cái: “Đi đi, đừng chắn đường ta. Ta cũng muốn đổi xiêm y...”

Trong lòng ông ấy nghĩ, Bùi Việt rõ ràng cũng muốn đi gặp cô nương người ta, nếu không mười đầu trâu cũng không kéo nổi hắn.

Một lát sau, chủ tớ ba người ra khỏi Phụng Thiên Điện, vốn dọc theo sườn cung phía tây Phụng Thiên Điện đi thẳng về hướng bắc, xuyên qua Ngự Hoa Viên thì có thể đến Huyền Vũ Môn. Nhưng mà lần trước đã che giấu thân phận, nói mình là người luyện ngựa, cho nên không thể không từ cửa phía tây chuồng ngựa đi ra, dọc theo kênh đào bảo vệ thành vòng sang Thượng Lâm Uyển, lại từ Huyền Vũ Môn vào cung.

Lúc đó sắc trời càng tối hơn, chỉ còn một chút ánh sáng, mưa bụi rậm rạp che trời lấp đất rơi xuống.

Huyền Vũ Môn có hai cửa chính trong ngoài, ở giữa là một hành lang rộng lớn, thông đến khắp nơi. Cửa chính hướng nam là nội điện của vua, cửa này quanh năm đều đóng, chỉ mở các cửa hông, hai đầu đông tây đều thông thoáng. Nếu nàng từ Anh Hoa Điện tới, chắc hẳn là sẽ gần cửa phía tây, Bùi Việt che dù giấy đi vào từ cửa góc phía tây.

Nhìn bên trong quét một vòng, bên trái là tường cung thiên viện, vắng vẻ không người, bên phải còn lại là một vườn trống, bụi hoa cao nửa người mọc đan xen trong đó, mấy cây cao che trời thấp thoáng dưới vách tường loang lổ.

Vườn không lớn, chỉ cần liếc mắt một cái có thể thấy rõ.

Bên trong vườn không có ai.

Bùi Việt thở phào nhẹ nhõm một hơi trước. Thời tiết như vậy, không bị ướt cũng tốt rồi hắn dần dần lại tràn ra một tia mất mát. Trời mưa gió liên tục, Bùi Việt ở dưới thành lâu đứng im một lát, dự định rời đi, chợt nghe trong vườn truyền đến một tiếng ho rất khẽ. Tiếng ho bị tiếng nước mưa che lấp khó có thể nghe thấy, nhưng tai Bùi Việt rất thính, hàng năm hành quân đánh giặc cho nên hắn cực kỳ nhạy bén với âm thanh. Hắn nhíu mày, vội vàng bước vào bên trong tìm kiếm.

Đi vào con đường đá lần trước gặp nhau, một bóng dáng mảnh khảnh lẻ loi dần dần hiện ra phía sau đám cây cối.

Nàng mặc một chiếc áo màu trắng, ôm tay nải màu nâu co rúm lại trốn ở sau đám cây cối, đôi mắt đen láy giấu dưới hàng lông mi dài như lông quạ, phía sau là những bông hoa mỏng manh bị mưa xối ướt nhẹp, cây cối cao lớn đan chéo vào nhau trong màn mưa, tất cả đều trở thành phông nền của nàng.

Loáng thoáng nghe được tiếng bước chân, nàng nâng mắt lên, đôi mắt quyến rũ kia giống như hoa xuân nước thu, lập tức bừng lên sức sống. Nàng không hề có chút ngượng ngùng nào vì bị bỏ rơi, cũng không có nửa phần đau khổ oán trách, khoé mắt hướng lên, ánh sáng nhỏ vụn tràn ra, vui sướng vẫy tay với hắn.

Bùi Việt đưa nàng vào căn phòng nằm bên cạnh Huyền Vũ Môn.

Lưu Khuê sớm đã đuổi người đi ra ngoài hết, trong căn phòng không lớn không nhỏ chỉ còn hai người.

Ánh nến leo lắt, bị gió thổi chập chờn lúc sáng lúc tối.

Không biết Bùi Việt lấy ở đâu ra một cái khăn sạch sẽ đưa cho Thư Quân, Thư Quân nhận lấy lau nước mưa dính trên mặt và người. Nàng trốn ở chỗ kia vừa vặn che được cả người, chỉ có làn váy và trên trán dính một chút nước mưa.

Lưu Khuê nhanh chóng mang một cái chụp đèn bằng pha lê đi vào, chụp lên ngọn đèn, lại đưa lò sưởi tay cho Bùi Việt. Bùi Việt thuận thế đưa cho Thư Quân. Thư Quân cầm lấy nói cảm ơn, ôm trên tay, mấy ngón tay đang đông cứng dần có cảm giác.

Giữa hai người có một cái bàn nhỏ, Thư Quân ngồi thì vừa vặn, nhưng bàn trà đơn sơ như vậy, đối với một nam tử cao lớn như Bùi Việt thì có phần không hợp. Dáng vẻ trầm tĩnh như núi của hắn vô hình khiến người ta thấy áp lực.

“Trời mưa, nàng đứng ở nơi đó làm gì?”

Ánh mắt Bùi Việt tĩnh lặng như nước, không có sâu không lường được, cũng không có cảm xúc quay cuồng, bình tĩnh giống như có thể dễ dàng chấp nhận bất kỳ sóng gió nào. Người như vậy khiến người khác vô thức sinh ra vài phần tin cậy.

Thư Quân ôm lò sưởi tay, cảm thấy ngượng ngùng.

Trước khi Bùi Việt xuất hiện một khắc, nàng đã hạ quyết tâm bỏ cuộc, chuẩn bị đợi mưa tạnh thì trở về.

Nàng đã cân nhắc. Nếu hắn thật sự khó xử, hôm qua sẽ không bỏ qua. Nếu hắn không định dây dưa, khăn thêu kia nhất định đã xử lý thỏa đáng. Nếu nàng nhắc lại, là làm chuyện dư thừa, ngược lại có thể khiến bản thân mình và đối phương lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.

Nhưng bây giờ, Bùi Việt xuất hiện.

Thư Quân nghĩ đến một cái cớ: “Hôm qua ngài đi quá vội, ta không kịp cảm ơn. Hôm nay không có việc gì, chỉ muốn chờ ở chỗ này một chút, lỡ như gặp được ngài thì có thể tự mình cảm ơn, không ngờ trời sẽ mưa.”

Nàng đứng dậy trịnh trọng thi lễ với hắn, miệng nói “cảm ơn” nhưng trong lòng âm thầm xin lỗi, xin lỗi vì lần trước đã mạo phạm hắn.

Cho dù thế nào, về phía nàng, chuyện đó xem như đã kết thúc.

Bùi Việt hạ mắt xuống: “Đừng khách sáo.” Sau đó cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm.

Không khí lại rơi vào yên lặng.

Mưa gió bên ngoài ngày càng lớn, trong chốc lát không thể đi ngay được, Thư Quân che cái bụng đói: “Ngài dùng bữa tối chưa?”

“Chưa dùng.” Bùi Việt nâng mắt nhìn về phía nàng, ngọn tóc bên thái dương tiểu cô nương còn dính chút nước mưa, dán vào gò má, hơi lộn xộn, mặc dù là lộn xộn, nhưng lại rất đẹp.

“Nàng đói bụng?”

Nếu đói rồi thì cho người truyền thiện.

Thư Quân nghe vậy vội vàng lấy ra một cái khăn tay từ trong túi. Nàng mở ra bên trong là hai cái bánh hấp màu trắng, phía trên thêm chút hành thái nhỏ và hạt mè, thoang thoảng có mùi thơm. Bùi Việt nghi hoặc nhìn nàng, lại thấy nàng đưa bánh hấp tới.

“Ăn cái bánh bột ngô lót dạ đi.”

Ánh mắt nàng cực sáng, lại hơi hơi đỏ.

Ngập nước mắt, lưu loát chuyển động, rất dễ khiến người khác bị hút vào.

Bùi Việt sống trong nhung lụa cả đời, lại là Thiên tử đương triều, cho dù ở thời điểm gian khổ nhất trong quân doanh, thức ăn cũng không kém hơn cái bánh bột ngô trước mắt này. Nhưng hắn nhìn ra, Thư Quân vô cùng quý trọng nó.

Đưa cho hắn thứ mà nàng quý trọng…

Bùi Việt cầm lên một cái trong đó: “Nàng cũng ăn đi.”

Thư Quân không chút do dự lấy cái bánh bột ngô còn lại đưa lên miệng cắn, động tác nhanh nhưng không loạn, có lẽ là đói lắm rồi.

Bùi Việt bị nàng hấp dẫn, cũng cắn một cái, vậy mà lại ngửi được một mùi hương đặc trưng trên người nữ tử. Bánh này vẫn còn ấm, có thể thấy được là nàng dùng thân mình để ủ, khớp hàm Bùi Việt bỗng nhiên căng chặt, sắc mặt có vài phần không được tự nhiên.

Hắn liếc nhìn cô nương trước mặt. Đôi môi anh đào hồng hào diễm lệ kia đang mở ra khép lại ăn bánh ngô, thậm chí trên đôi môi bóng loáng xinh đẹp còn dính chút hạt mè. Hắn chợt nhớ tới đêm đó cái miệng nhỏ xinh này đã chuẩn xác đè lên môi hắn.

Lúc ấy nàng say đến mơ hồ, sợ là đã quên.

Đã rất lâu rồi Bùi Việt chưa ăn thức ăn đạm bạc như vậy, nhưng lại cảm thấy không tệ: “Nàng lấy bánh ngô này ở đâu vậy?”

“Ta trộm...” Dứt lời, Thư Quân ý thức được mình lỡ lời, miệng đầy vụn bánh nhìn Bùi Việt có chút trông mong, lại sinh ra vài phần xấu hổ: “Ta... ta không cố ý...”

Hôm qua Thế tử Lâm Xuyên Vương - Bùi Ngạn Sinh đối xử tốt với nàng đã chọc cho vài vị cô nương ghen ghét. Hôm nay trong bữa trưa, mấy cô nương đó cố ý va đổ hộp thức ăn của nàng, hại nàng ăn không no. Công chúa Thục Nguyệt không thèm quan tâm cũng không bảo vệ nàng, đêm qua nàng lại ngủ không ngon, sau giờ ngọ vừa đói vừa mệt, không chịu nổi nên ngủ gục, lại bị mấy người đó bắt được. Phu tử phạt nàng ra ngoài đứng cho tỉnh, phạt đứng nguyên một canh giờ.

Đợi mọi người tản đi hết, trong lòng nàng thấy mất mát không muốn quay về Hàm An Cung, mới dứt khoát trộm hai cái bánh bột ngô trên bàn trà, tới tìm Bùi Việt.

Bùi Việt để ý thấy dưới mắt nàng có quầng thâm, hốc mắt đỏ rực, đáng thương giống một con thỏ nhỏ.

“Sao lại phải trộm? Có phải có người bắt nạt nàng hay không?”

Hôm qua bị người ta vứt bỏ trơ trọi ở chỗ này, hôm nay lại bị đói đến nỗi phải trộm bánh ngô. Nếu là thư đồng, nhất định có người che chở, nhưng sao không có ai che chở nàng?

Ánh mắt Bùi Việt tối xuống vài phần, bản thân hắn lớn lên trong hậu cung, làm sao không biết hậu cung sâu hay cạn. Một cô nương như hoa như ngọc lại không có lòng dạ thâm sâu, rất dễ bị người khác nhằm vào và ức hiếp.

Thư Quân không muốn nói đến những chuyện phiền phức này, cũng không muốn nói ra để người khác thương hại, để dời đi sự chú ý của hắn, nàng mới lấy bọc sách ra.

“Không có đâu, ngài nghĩ sai rồi.”

“Đúng rồi, hôm nay phu tử có giao bài tập, nói là nếu không hoàn thành ngày mai sẽ bị đánh. Nhưng ta không biết làm đề bài này, ngài có thể dạy ta không?”

Nàng đưa khoá thiếp phu tử phát xuống qua, Bùi Việt nhận lấy, nương theo ánh đèn không sáng lắm nhìn một cái rồi nhíu mày.

Khóa thiếp này có hai mặt. Chính diện viết một phần lý luận, yêu cầu học trò trả lời cái lợi và hại của việc chống lũ lụt trước đây, một mặt khác viết một đề toán, mới nhìn, không có gì không đúng, đề toán là thực tế, sách luận là lý thuyết, cái nào cũng cần thiết.

Có điều phu tử dạy học, chú trọng tùy theo tài năng tới đâu thì dạy tới đó. Hai đề bài này thích hợp với nam tử, lại không thích hợp với cô nương khuê phòng. Không phải nói cô nương vô dụng, cho dù thật sự muốn dạy, cũng nên đi từng bước một, chứ không phải đột nhiên ném ra một cục xương khó gặm như vậy, sẽ khiến các cô nương hãi hùng khiếp vía.

Này là phu tử lười biếng rồi.

Thư Quân căn bản không biết mình vừa vô tình tố cáo người ta.

Bùi Việt cân nhắc một lát, hỏi nàng: “Nàng muốn học không?”

Thư Quân thật thà nói: “Ta không muốn học, ta chỉ không muốn bị đánh.”

Bùi Việt không dự đoán được Thư Quân thẳng thắn thành khẩn như vậy, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Hôm nay ta dạy nàng, vậy ngày mai ngày kia thì làm sao? Như này đi, ta ở trước mặt bệ hạ có vài phần mặt mũi, bệ hạ phê chuẩn ta ra vào Tàng Thư Các. Nếu nàng chịu học, sáng ngày mai có thể đi Tàng Thư Các đọc sách. Ta chọn lựa sách tốt hơn cho nàng, học từng bước một. Nếu có gì không hiểu, ta sẽ dạy nàng.”

Tàng Thư Các của hoàng gia có bảy tầng, từ xưa đến nay sưu tầm những bản sách quý giá nhất, cho dù là người nào cũng muốn xin đi vào. Nếu đổi thành người khác chỉ sợ là đã vui mừng đến khóc, Thư Quân lại lắc đầu như trống bỏi: “Ta không muốn đi.”

Trong nhà đã có cha là phu tử, học đường cũng nhiều phu tử như vậy, nàng không muốn lại có thêm một vị phu tử.

Bùi Việt không biết nói gì, hắn là đế vương, mở miệng là thánh chỉ, chưa bao giờ có người từ chối chém đinh chặt sắt như thế ngay trước mặt hắn. Từ trước đến giờ hắn chăm chỉ đọc sách, không quen nhìn người ta lười biếng.

“Vậy ngày mai nàng cứ đợi bị đánh đi.” Hắn đưa lại khóa thiếp cho Thư Quân.

Sắc mặt Thư Quân suy sụp đỏ bừng, lẩm bẩm: “Không dạy thì không dạy...”

Cùng lắm thì để phu tử đánh mấy roi.

Nàng theo bản năng sờ sờ lòng bàn tay.

Bùi Việt thoáng nhìn động tác nhỏ của nàng, đoán được nàng suy nghĩ cái gì.

Ngày đầu thì lạc đường, ngày thứ hai đói bụng, ngày thứ ba bị đánh...

Lại nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, dường như có thể nhìn thấy vết máu đỏ chảy đầm đìa, Bùi Việt nhéo nhéo mi tâm, cầm lên khoá thiếp nàng để trên bàn lần nữa, giọng nói trầm xuống che giấu bất đắc dĩ.

“Lại đây.”

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo viên nghiêm túc, học trò phiền phức…