Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 37




Giang Nguyễn Nguyễn cười nhìn cô: “Thích à? Cũng sinh một đứa đi.”

Nghe vậy, Tịch Mộ Vi lắc đầu liên tục: “Thôi bỏ đi, sinh ra chưa chắc hiểu chuyện như Triều Triều, Mộ Mộ, tớ muốn trộm hai đứa nhà cậu thôi.”

Mộ Mộ ấn huyệt thái dương cho mẹ, nhưng vẫn không quên trấn an mẹ nuôi: “Mẹ nuôi, không cần trộm, nếu mẹ uống say thì con với anh hai nhất định cũng chăm sóc mẹ như vậy.”

Tịch Mộ Vi chỉ muốn ôm lấy cậu nhóc hôn một cái, nhưng ngại hai cậu đang bận rộn nên chỉ có thể khắc chế nói một câu: “Hai cục cưng thật tốt, mẹ yêu các con chết thôi!”

Giang Nguyễn Nguyễn bị cô ấy làm buồn nôn đến run lên một chút, nhận lấy trà giải rượu do Triều Triều bưng tới rồi uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Uống trà xong, thời gian đã không còn sớm.

“Được rồi, mẹ không sao, hai con mau đi nghỉ ngơi đi!” Giang Nguyễn Nguyễn hôn lên trán hai đứa nhỏ một cái.

Hai cậu nhóc gật gật đầu rồi chúc Tịch Mộ Vi ngủ ngon, ngoan ngoãn lên lầu.

Sau khi hai đứa nhóc lên lầu, nụ cười trên mặt Giang Nguyễn Nguyễn dần dần tắt.

“Thế nào? Có tâm sự gì à?” Tịch Mộ Vi tắt TV, lại gần quan tâm hỏi.

Giang Nguyễn Nguyễn chần chờ một lát, tránh nặng tìm nhẹ nói lại chuyện tối nay: “Vừa rồi lúc ăn cơm, gặp phải Lệ Bạc Thâm.”

Trừ Tịch Mộ Vi ra, cô không có ai để tâm sự về chuyện sáu năm trước cả.

Nghe vậy, Tịch Mộ Vi hơi sửng sốt, nhịn không được thổn thức: “Rốt cuộc hai người là nghiệt duyên gì vậy… Hải Thành lớn như thế, tớ còn nghĩ hai người không chủ động tìm đối phương thì khả năng gặp mặt gần như bằng không.”

Giang Nguyễn Nguyễn rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Cho nên sau khi gặp anh ta, bây giờ cậu suy nghĩ thế nào?” Tịch Mộ Vi vội hỏi.

Giang Nguyễn Nguyễn nhếch môi: “Tớ có thể nghĩ thế nào, tớ và anh ta đã sớm kết thúc vào sáu năm trước, hiện tại chẳng qua chỉ là người dưng thôi, tớ sẽ không bị anh ta ảnh hưởng nữa, những ngày tháng sau này tớ chỉ muốn chăm sóc tốt cho Triều Triều và Mộ Mộ, để tụi nó được sống thật tốt.”

Nghe ra có vẻ cọ đã nghĩ thoáng.

Tịch Mộ Vi nhẹ nhàng thở ra, cười vỗ nhẹ lên vai bạn thân mình: “Như vậy rất tốt, cậu giỏi như thế còn có không ít người theo đuổi, cậu từ từ chọn, chúng ta không cần thứ cặn bã đó!”

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu không muốn tiếp tục đề tài này nữa lập tức thay đổi câu chuyện: “Đúng rồi, từ hồi về nước đến giờ tớ chưa kịp mua xe, tiệc chào mừng hôm nay toàn đi ké xe đồng nghiệp cảm thấy không tiện lắm. Sáng mai cậu có rảnh không, giúp tớ đi chọn xe được không?”

Tịch Mộ Vi cũng bị dời lực chú ý, nghe cô muốn mua xe thì cảm thấy không hiểu nổi: “Mua xe cái gì, trong ga-ra của tớ có mấy chiếc, cậu trực tiếp chọn một chiếc là được.”

Giang Nguyễn Nguyễn cười nhướng mày: “Tốt như thế?”

Hai người liếc nhau, Tịch Mộ Vi hào phóng ôm cổ của cô, thề thốt nói: “Đó là đương nhiên, ai bảo cậu là mẹ ruột của con nuôi tớ? Của tớ cũng là của cậu!”

“Vậy tớ không khách sáo.” Giang Nguyễn Nguyễn cười nói.

Hai người trò chuyện thêm một lát, thấy thời gian đã rất muộn, Tịch Mộ Vi mới lề mà lề mề về phòng sát vách.

Giang Nguyễn Nguyễn rửa mặt xong thì nằm xuống giường nhưng lại ngủ không được.