Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 35




“Vinh hạnh của tôi.” Cố Vân Xuyên tiến lên mở cửa xe cho cô.

Giang Nguyễn Nguyễn lại nói tiếng cám ơn sau đo lên xe.

Cùng lúc đó, ở cổng nhà hàng, Lộ Khiêm đang run sợ nhìn bóng lưng thiếu gia nhà mình.

Cái này... Sao lại trùng hợp như vậy?

Vừa vặn để họ nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn lên xe của người đàn ông khác.

Thấy chiếc xe kia chậm rãi chạy đi, Lộ Khiêm cẩn thận giương mắt, nhìn sắc mặt thiếu gia nhà mình.

Mặt Lệ Bạc Thâm âm trầm, dán mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe kia.

Sau một lúc lâu, hắn mới dời mắt đi, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho Lộ Khiêm: “Đi thăm dò xem người đàn ông kia là ai! Có quan hệ gì với cô ta!!!”

Lộ Khiêm vội đáp lại.

Trang viên Lệ gia, lúc Lệ Bạc Thâm trở về đã là chín giờ, hắn nhìn qua phòng khách không thấy bóng dáng Tiểu Tinh Tinh đâu thì cau mày lại: “Tiểu Tinh Tinh đâu?”

Thím Trương phụ trách chăm sóc Tiểu Tinh Tinh đi xuống từ trên lầu: “Thiếu gia, tiểu tiểu thư đã tắm rửa xong đang ở trong phòng, ngài muốn lên xem không?”

Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu rồi đi lên lầu.

“Thiếu gia, còn có một chuyện…” Thím Trương chần chờ mở miệng: “Đêm nay lúc tiểu tiểu thư trở về thì trên cổ tay có một vết bầm rất nặng, tôi hỏi con bé thì nó không chịu nói với tôi. Không biết có phải bị bắt nạt ở nhà trẻ hay không, tôi cảm thấy phải coi trọng chuyện này.”

Sắc mặt Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống: “Biết rồi, tôi đi lên xem một chút.”

Nói xong, hắn tăng tốc bước đến cửa phòng của Tiểu Tinh Tinh, đưa tay gõ cửa một cái.

Rất nhanh, Tiểu Tinh Tinh đã tới mở cửa cho hắn, nhìn thấy hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ mở cửa rồi quay người đi vào.

Lệ Bạc Thâm đi theo phía sau cô bé, nhìn thấy cô trở lại bên cạnh bàn, cầm bút lên, không biết đang vẽ cái gì.

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô bé, hắn cũng không quấy rầy mà đứng chờ một bên chốc lát, thấy cô để bút xuống mới trầm giọng mở miệng: “Thím Trương nói con bị thương, để ba nhìn xem.”

Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn vươn cánh tay bị thương ra cho hắn xem.

Thấy vết thương trên tay cô Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Sao lại vậy? Bị bạn nhỏ nào ăn hiếp à?”

Tiểu Tinh Tinh hơi sửng sốt, sau đó dùng sức lắc đầu.

Không phải bị bắt nạt?

Lệ Bạc Thâm không hiểu: “Vậy tại sao lại thành như vậy?”

Tiểu Tinh Tinh lại cầm lấy bút vẽ, vẽ nắn nót từng nét trên quyển tập nhỏ, viết mấy chữ.

“Shuai.”

Viết xong, cô bé còn không quá tự tin nghiêng đầu một cái.

Chữ này quá khó viết.

Gặp được chữ không biết viết, cô bé luôn viết phiên âm hoặc trực tiếp lướt qua luôn. Nhưng cô cũng không thường viết phiên âm của chữ này, không biết mình viết đúng không.

“Bị ngã sao?” Lệ Bạc Thâm thấy được phiên âm cô bé viết thì xác nhận lại.

Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu.