Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 28




Cố Vân Xuyên thấy cô chịu đi cũng không so đo những chi tiết đó, chỉ gật đầu cười: “Được, vậy tan ca gặp.”

Nói xong, anh muốn rời đi.

Giang Nguyễn Nguyễn gọi anh lại: “Đợi lát nữa đưa hồ sơ cần tôi xử lý tới đây, dù sao cũng không có việc gì, vừa vặn xem trước một chút.”

“Được, tôi đi lấy ngay.”

Rất nhanh Cố Vân Xuyên đã cầm hồ sơ tới. Đưa xong, anh lễ phép rời đi, thuận tiện giúp cô khép cửa lại.

Trong văn phòng chỉ còn lại một mình cô, Giang Nguyễn Nguyễn lấy điện thoại ra gọi cho Tịch Mộ Vi: “Vi Vi, ban đêm có rảnh không? Giúp tớ đón Triều Triều Mộ Mộ, đêm có nay tớ có chút việc có lẽ phải về trễ một chút.”

Tịch Mộ Vi cũng không hỏi cô có chuyện gì mà trực tiếp đáp lại một chữ “OK”.

Sắp xếp xong cho hai đứa nhóc, Giang Nguyễn Nguyễn bắt đầu xem hồ sơ. Mãi đến khi Cố Vân Xuyên gõ cửa ở bên ngoài thì cô mới dừng công việc, đã đến lúc tan ca.

“Thời gian trôi qua nhanh quá…” Giang Nguyễn Nguyễn cầm áo khoác, đứng dậy đi ra ngoài.

Cố Vân Xuyên cười cười: “Cô tập trung làm việc quá, không để ý cũng bình thường.”

Hai người vừa đi vừa nói, đi ra từ sở nghiên cứu rời lên xe của Cố Vân Xuyên, chạy về hướng nhà hàng.

Qua mười mấy phút, Cố Vân Xuyên ra hiệu cô nhìn về phía trước: “Chính là chỗ ấy.”

Giang Nguyễn Nguyễn ngước mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy một tòa nhà cổ kính được xây ven bờ sông, từ xa xa đã có thể nhìn thấy trên đó điêu rồng vẽ phượng, trông rất khí thế.

Nhà hàng này tên là Vọng Giang Lâu.

Cố Vân Xuyên dừng xe, hai người một trước một sau đi vào cổng Vọng Giang Lâu.

Ngay khi họ vào cửa, trong bóng đêm, một chiếc Rolls-Royce chậm rãi đậu lại ven đường. Lộ Khiêm bước xuống xe rồi kéo cửa sau ra.

Thân hình cao lớn của Lệ Bạc Thâm xuất hiện trong màn đêm, hắn hơi nheo mắt lại yên lặng nhìn vào cổng Vọng Giang Lâu.

Vừa rồi lúc trên xe, rõ ràng hắn nhìn thấy một bóng dáng rất giống Giang Nguyễn Nguyễn.

Lệ Bạc Thâm nhíu mày lại, đáy mắt xẹt qua một tia bực bội.

Lại là hắn nhìn lầm sao?

Lần một lần hai thì thôi đi, nhưng liên tục hai ngày, hắn đều nhìn thấy bóng dáng kia ở những nơi khác nhau.

Chỉ là… Bóng dáng đó chỉ lướt nhanh qua trước mắt rồi biến mất tăm hơi. Lệ Bạc Thâm nhịn không được cười lạnh một tiếng, thu tầm mắt lại.

Hắn thật sự điên rồi mới nhiều lần nhớ tới người phụ nữ kia!

“Thiếu gia, khách hàng đã đợi lâu rồi, chúng ta không đi vào sao?” Lộ Khiêm chờ hồi lâu vẫn không thấy thiếu gia bước xuống nên cẩn thận hỏi một câu.

Lệ Bạc Thâm hơi khép mắt lại, điều chỉnh cảm xúc rồi lạnh nhạt đáp lại: “Đi thôi.”

Nói xong, hắn sải bước chân dài đi vào bên trong.

Lộ Khiêm vội đuổi theo.



Lúc Giang Nguyễn Nguyễn và Cố Vân Xuyên đến phòng ăn thì các nhân viên sở nghiên cứu đã đến đông đủ.