Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 172




Mặc dù có dì Trương nhưng khi ở nhà hắn đều đích thân chăm sóc cô bé và biết rất rõ thói quen của Tiểu Tinh Tinh.

Bao gồm cả những chi tiết nhỏ như việc cô bé thức dậy lúc nửa đêm để đi tiểu, uống sữa trước khi đi ngủ, kén ăn, v.v., hắn luôn ghi nhớ trong lòng.

Cuối cùng, Lệ Bạc Thâm nhìn người ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, đôi mắt tối sầm: “Hai ngày qua, Tinh Tinh đã làm phiền cô rồi, cảm ơn cô nguyện ý giúp đỡ con bé.”

Giang Nguyễn Nguyễn cụp mắt xuống, bình tĩnh đáp: “Tôi đã nói, trẻ con vô tội, tôi sẽ chăm sóc cho cô bé thật tốt.”

Sau khi đưa bọn họ về, Lệ Bạc Thâm cũng không ở lại lâu, nhìn bọn họ sắp xếp căn phòng cho Tiểu Tinh Tinh, chào tạm biệt Tiểu Tinh Tinh rồi liền rời đi.

Nhìn xem trong nhà có thêm một đứa nhỏ, Giang Nguyễn Nguyễn bất tri bất giác cảm thấy có chút kỳ quái.

Lệ Bạc Thâm thực sự dứt khoát giao con gái của hắn cho cô à?

Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Tiểu Tinh Tinh cô lại gạt bỏ hết suy nghĩ trong đầu.

……

Bước ra khỏi nhà Giang Nguyễn Nguyễn, sắc mặt Lệ Bạc Thâm liền tối sầm lại, hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Vi Trữ.

“Bạc Thâm, có chuyện gì vậy?” Giọng Phó Vi Trữ tràn đầy vẻ hời dỗi.

Hiếm lắm cô ta mới nhận được cuộc gọi từ Lệ Bạc Thâm, nói trắng ra là chỉ có cô ta chủ động liên lạc với hắn, cô ta nghĩ rằng cuối cùng Bạc Thâm cũng nhìn ra cô ta tốt thế nào.

Giọng của Lệ Bạc Thâm lạnh lùng: “Nửa giờ sau, gặp ở Vạn Hồ.”

Nói xong, hắn trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe được giọng điệu của Lệ Bạc Thâm, trái tim Phó Vi Trữ thắt lại, chút mong đợi vừa xuất hiện đã biến mất.

Để đi gặp Lệ Bạc Thâm, lẽ ra cô ta sẽ chuẩn bị quần áo và trang điểm rất lâu nhưng vì Lệ Bạc Thâm đã nói là nửa tiếng nên Phó Vi Trữ phải vội vàng xách túi xách ra ngoài.

Nhà cô ta cách nhà hàng một quãng đường rất dài, cho nên cô ta vừa lên xe, người tài xế đã phải lao đi thật nhanh mới kịp giờ đã hẹn.

Khi Phó Vi Trữ bước vào, Lệ Bạc Thâm đã đợi sẵn ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Nghe thấy động tĩnh ở cửa, người đàn ông ngước mắt nhìn sang, vẻ mặt hắn lạnh lẽo hơn cả màn đêm bên ngoài cửa sổ.

“Bạc Thâm, anh gọi em đến có chuyện gì vậy?” không hiểu sao Phó Vi Trữ lại chột dạ, cẩn thận để túi xách một bên rồi ngồi xuống đối diện hắn.

Đôi mắt tối tăm của Lệ Bạc Thâm nhìn chằm chằm vào cô ta vài giây, áp suất không khí xung quanh thật đáng sợ.

Phó Vi Trữ lo lắng siết chặt ngón tay, trên mặt cố gượng cười.

“Hôm trước là cô chở Tiểu Tinh Tinh đi học sao.” Một lúc sau, Lệ Bạc Thâm lạnh lùng nói.

Phó Vi Trữ vội vàng gật đầu: “Dì nhờ em giúp, đúng là em đã đưa con bé đi học.”

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm lạnh lùng chế nhạo: “Mẹ tôi còn bảo cô đến chỗ hiệu trưởng ra lệnh đuổi học hai đứa trẻ kia sao?”