Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 129: Học Kỷ Năng Tự Vệ (I)




Kỷ Hi Nguyệt từ trên máy chạy bộ bước xuống, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ gọn gàng hoạt bát của thím Lý mà dường như thấy được hình ảnh của mẹ cô, Bạch Thu Hà.

Bạch Thu Hà là bác sĩ pháp y, bình thường cũng rất thích tập rèn luyện thân thể, bố cô đã đặc biệt làm một phòng tập thể dục trong căn biệt thự nhỏ kiểu tây.

Sau giờ làm việc, mẹ cô sẽ thay sang quần áo thể thao màu đen khỏe khoắn, mái tóc dài cũng được búi lên cao nhìn rất gọn gàng xinh đẹp.

Mà hiện tại Thím Lý trong diện mạo này nhìn trẻ hơn rất nhiều, khí chất cũng lạnh lùng cao quý, nhìn qua có chút giống với Vô Cốt, nhưng lại có nét quyến rũ của sự trưởng thành hơn, đây có lẽ cách thức thống nhất trong việc bồi dưỡng người của Triệu Gia.

“Kỷ tiểu thư, cậu chủ kêu tôi dạy cô một tiếng về kỹ năng tự vệ.” Thím Lý  nở nụ cười thân thiện, khác hoàn toàn với dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp ban nãy.

“Thím Lý, thím đẹp thật đấy!” Kỷ Hi Nguyệt không tiếc lời khen ngợi.

Thím lý sửng sốt, dở khóc dở cười nói: “Kỷ tiểu thư quá khen rồi. Tôi cũng sắp bốn mươi rồi còn đẹp gì nữa.”

“Đẹp mà, rất có khí chất. Bên cạnh anh Hàn toàn là cao nhân giấu nghề nhỉ!” Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất kinh ngạc.

Thím Lý có chút ngại ngùng, không biết nên đáp lại thế nào.

“Thím Lý, chồng của thím đâu rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.

Thím Lý sững sờ, khuôn mặt có chút thương cảm nói: “Ông ấy đã mất được mười năm rồi.”

“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt chợt nhận ra đáng lý cô không nên hỏi câu này, vì như vậy sẽ chọc vào vết thương của người khác, “Xin lỗi thím Lý nhé, là cháu không biết.”

“Không sao, đã qua rồi. Bây giờ tôi rất ổn.” Thím Lý cười thoải mái, “Chúng ta bắt đầu nhé. Kỷ tiểu thư trong thời gian ngắn mà tiếp nhận huấn luyện như vậy chắc chắn sẽ rất mệt, nên là tập sớm một chút để nghĩ ngơi.”

“Oh, được. Làm phiền thím Lý rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu, bước tới tấm thảm judo của cô.

Thím Lý đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: “Bắt đầu nhé. Bây giờ tôi sẽ tấn công cô, cô hãy sử dụng bất kỳ động tác nào mà cô có thể nghĩ ra để đánh trả, bao gồm cả thanh gỗ và kiếm gỗ ở đằng kia.”

Kỷ Hi Nguyệt đã nhìn thấy từ sớm trong phòng tập luyện này ngoài máy tập thông thường ra thì còn các đạo cụ dùng để chiến đấu khác, điều này cho thấy việc luyện tập của Triệu Húc Hàn ngày thường không hề đơn giản.

“Được!” Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất nghiêm túc, cô nhất định phải có năng lực tự bảo vệ bản thân, nếu không, đối mặt với nguy hiểm cô vẫn phải chết. Lần trước cô có thể tái sinh, nhưng nếu xảy ra một lần nữa có lẽ sẽ không giống như vậy.

Sau khi dằn lòng, Kỷ Hi Nguyệt dùng nắm đấm tấn công, một đấm đánh trực tiếp vào bả vai của Thím Lý.

Thím Lý giương một cánh tay ra đỡ, tay còn lại nhanh chóng túm lấy nắm đấm của Kỷ Hi Nguyệt, sau đó xoay tròn lại.

“A!” Toàn bộ cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt bị trật khiến cô đau đớn hét lên.

Thím Lý buông cô ra: “Kỷ tiểu thư, đây là cách phản công. Bây giờ tôi sẽ vào vai tấn công, cô dùng chiêu thức ban nãy để đánh lại.”

Kỷ Hi Nguyệt xoa xoa cánh tay rồi gật đầu nói: “Được!”

Kết quả là thím Lý ra đấm nhưng Kỷ Hi Nguyệt không phản ứng kịp, bị đánh trực diện, đau đớn khiến cô phải lùi lại mấy bước, nhe răng nhếch miệng.

“Kỷ tiểu thư, kẻ địch sẽ không nhân từ, nếu cô không học được thì chỉ còn cách chịu trận. Lại nào!” Thím Lý hoàn toàn huấn luyện rất ác liệt, không có chuyện giơ cao đánh khẽ hơn đại ma vương Triệu Húc Hàn.

Trong vòng nửa giờ đồng hồ, Kỷ Hi Nguyệt liên tục ngã nhào xuống đất, miệng không ngừng la hét.

Thím Lý cũng nhễ nhại mồ hôi, là bởi vì sự vụng về ngốc nghếch của Kỷ Hi Nguyệt nên mới đổ mồ hôi.