Dịu Dàng Tận Xương

Chương 6




Bạch Tông Quân nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Quý Tranh. Khương Cách đang ngồi cạnh Quý Tranh lại không thèm nhìn Bạch Tông Quân dù chỉ một lần, cô nói với Quý Tranh: “Anh ra ngoài trước đi.”

Khương Cách rõ ràng đang bảo vệ cho Quý Tranh, ánh mắt Bạch Tông Quân tối sầm đi, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của Khương Cách, ánh mắt u ám anh ta lập tức biến mất. Anh ta bước đến bên cạnh Quý Tranh, nghiêng đầu nói với Khương Cách: “Vội vàng đẩy anh ta đi như vậy, em đang sợ anh bắt nạt anh ta sao?”

Tiểu Bàng bưng nước nóng tới, Khương Cách nhận lấy, hơi nước bốc lên trước mắt, cô nói: “Anh đánh không lại anh ấy.”

Bị Bạch Tông Quân cản trước mặt, Quý Tranh không thể rời đi, anh ngẩng đầu mỉm cười với Bạch Tông Quân, nhắc nhở: “Anh Bạch…”

Bạch Tông Quân tránh người, Quý Tranh lập tức đứng dậy, thân hình anh quá cao lớn, khí thế lại áp đảo. Trong một thoáng, Bạch Tông Quân đưa mắt nhìn theo cử động của Quý Tranh. Anh ta dời mắt đi, hơi mím môi, Quý Tranh lịch sự gật đầu với anh ta, sau đó lập tức rời khỏi phòng nghỉ.

Khi Quý Tranh rời đi, Tiểu Bàng cũng đi ra ngoài theo, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Khương Cách và Bạch Tông Quân.

Bạch Tông Quân đến đây thăm đoàn phim, hôm nay tết Lạp Bát*, anh ta bao hơn mười xe thức ăn. Không chỉ đoàn làm phim của Khương Cách được hưởng lộc, mà đoàn làm phim bên cạnh cũng được ăn ké. Đang là thời điểm ăn sáng, mọi người vui vẻ ăn cháo Lạp Bát và trái cây, sau lưng thì lén lút bàn tán về mối quan hệ giữa Bạch Tông Quân và Khương Cách.

*Tết Lạp Bát của Trung Quốc diễn ra vào ngày mồng 8 tháng 12 hằng năm, là ngày lễ mọi người tế tự thần linh và tổ tiên cùng với Phật Tổ, vào ngày lễ này người ta thường ăn cháo Lạp Bát.

Sau khi hai người kia đã rời đi, Bạch Tông Quân còn chưa kịp nói chuyện với Khương Cách thì điện thoại đã vang lên. Anh ta lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi, đi đến bên cạnh cửa sổ.

Tuy Bạch Tông Quân ăn chơi trác táng, nhưng vì thường xuyên tập thể hình nên dáng người và khí sắc của anh ta khá tốt. Lúc nghe điện thoại, anh ta tựa người trên bệ cửa sổ, đôi chân dài vắt chéo. Quần áo và tóc tai của anh ta đều được chăm chút kỹ lưỡng, ánh nắng ban mai khiến anh ta trông có vẻ ngang bướng mà biếng nhác, lại vừa có cảm giác sạch sẽ trang nhã.

Nhưng vẻ mặt anh ta không nhã nhặn chút nào, lúc nói chuyện điện thoại, giọng nói anh ta lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Bạch Tông Quân là con một trong nhà, năm nay chủ tịch Bạch của tập đoàn truyền thông Nhĩ Gia đã thẳng tay kéo anh ta vào công ty, giao cho anh ta phụ trách hạng mục đầu tư phim truyền hình và điện ảnh. Anh ta vừa tới phim trường, không ít đạo diễn và nhà sản xuất đã nhận được tin tức, bèn vội vàng muốn đến chào hỏi anh ta. Nói là chào hỏi, nhưng kỳ thật là muốn lôi kéo đầu tư, Bạch Tông Quân cảm thấy chuyện này vô cùng phiền phức.

Trả lời qua loa vài câu, Bạch Tông Quân cúp máy, quay trở lại ngồi cạnh Khương Cách, nói: “Anh còn bận hơn cả mấy minh tinh như em.”

Khương Cách không thèm nhấc mí mắt: “Anh không cần đến.”

Cô uống nước ấm, đôi môi đỏ mềm mại mà căng mọng, Bạch Tông Quân rũ mắt nhìn cô, cong môi nói: “Làm sao mà anh không đến được, Cách Cách đang tức giận, anh phải đến nhận lỗi chứ.”

Bạch Tông Quân chủ động nhắc lại chuyện tối hôm qua, giọng điệu của Khương Cách vẫn lạnh nhạt như trước: “Không cần.”

“Em nói vậy là sai rồi. Chúng ta là bạn bè, em lại đối xử với anh thế này vì một tên vệ sĩ mới quen. Em có biết tối qua sau khi em đi, anh đau lòng đến mức nào không?” Bạch Tông Quân tiếp tục càn quấy.

Khương Cách lườm anh ta. Nhìn vào mắt cô, mắt Bạch Tông Quân khẽ cong lên, giọng nói hoà hoãn hơn: “Được rồi được rồi, là anh sai, anh xin lỗi tiếp. Thế này đi, mấy ngày nữa anh mở một bữa tiệc xin Cách Cách tha thứ, Cách Cách đến dự nhé?

Khương Cách uống nước ấm, cơ thể dần thoải mái hơn một chút, cô tựa lưng vào ghế ngồi, lạnh nhạt nói: “Ngày nào tôi cũng kín lịch trình.”

Bạch Tông Quân hào phóng nói: “Vậy thì hủy đi.”

Vẻ mặt Khương Cách không cảm xúc: “Tôi không muốn hủy.”

Bạch Tông Quân: “Vậy hôm nào em không có lịch trình?”

Khương Cách: “Tết.”

Bạch Tông Quân: “Vậy thì Tết.”

“Tôi không đi.” Khương Cách từ chối thẳng thừng, đút hai tay vào túi áo khoác lông, nói: “Tôi phải về thăm Khương Đồng.”

Khương Đồng là em gái Khương Cách, vào những dịp lễ tết truyền thống tụ họp gia đình như thế này, Khương Cách luôn trở về căn hộ ở Sơn Diêu với Khương Đồng. Bạch Tông Quân quá nôn nóng nên quên mất việc này.

“Được rồi, khi nào có thời gian thì tính tiếp.” Khương Cách nói chuyện với anh ta chứng tỏ cô cũng không còn tức giận nữa. Hai người đã quen biết nhiều năm, cũng hiểu rõ tính tình của nhau.

Khương Cách muốn thế nào, đương nhiên Bạch Tông Quân sẽ làm thế đấy. Anh ta vừa định trả lời, điện thoại lại vang lên. Nghe thấy tiếng chuông, Bạch Tông Quân lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng sau khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, vẻ mất kiên nhẫn biến mất trong nháy mắt.

“Cục cưng à ~” Bạch Tông Quân gọi.

Là người tình mới của Bạch Tông Quân gọi đến, anh ta vừa theo đuổi được cô nàng vào bữa tiệc sinh nhật đêm qua, cô ta vừa khôn khéo vừa nghe lời. Ngủ với nhau một đêm, buổi sáng Bạch Tông Quân chạy đến đoàn làm phim đưa xe thức ăn cho Khương Cách, cô người tình nhỏ tỉnh dậy không nhìn thấy anh ta thì nũng nịu oán trách.

Bạch Tông Quân mỉm cười dỗ dành như người yêu, giọng điệu ngọt ngào đầy cưng chiều.

Khương Cách thản nhiên quan sát, chỉ một lát sau Bạch Tông Quân đã cúp máy, anh ta đến bên cạnh Khương Cách cầm cherry trên bàn. Tâm trạng của thái tử gia đang rất tốt, vừa đi vừa nói: “Cách Cách, anh đi trước, cô gái nhỏ lại giận dỗi rồi.”

“Bạch Tông Quân.” Khương Cách gọi anh ta lại.

Anh ta chưa nhả hạt cherry ra mà đảo một vòng trong miệng, quay đầu đáp: “Hả?”

Khương Cách nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Tôi chưa bao giờ dựa vào anh, cũng không cần phải nhìn sắc mặt của anh.”

Dường như vì rời khỏi nơi được ánh nắng chiếu sáng, ánh mắt sáng rực ban nãy của Bạch Tông Quân nhạt đi. Một lúc lâu sau, anh ta bỏ quả cherry còn lại vào miệng, quay người che giấu ánh mắt của mình.

“Không biết ai phải nhìn sắc mặt của ai.” Bạch Tông Quân nói.

Dứt lời, anh ta mở cửa phòng nghỉ. Đạo diễn và nhà sản xuất của đoàn làm phim đang đợi ở bên ngoài, anh ta vừa bước ra đã bị vây quanh. Tuy rằng Bạch Tông Quân bại hoại, nhưng anh ta rất có thể diện trong ngành, khả năng ứng biến tức thời cũng vô cùng lưu loát. Trong lúc trò chuyện với đạo diễn và nhà sản xuất, anh ta thờ ơ lướt mắt nhìn sang bên kia.

Người đàn ông đứng dưới nắng mai, đang nghe điện thoại.

Người làm vệ sĩ thường có vóc dáng vạm vỡ, vẻ ngoài bặm trợn, nhưng khi đi cạnh chủ thuê thì phải kiềm chế tính nết, dù sao bọn họ cũng đi làm thuê cho người ta, phải nhìn sắc mặt mà kiếm tiền.

Nhưng tên vệ sĩ này của Khương Cách chẳng những không có vẻ bặm trợn của vệ sĩ, cũng không có vẻ nhẫn nhục vì tiền. Dáng vóc anh ta như một gốc bạch dương sừng sững, thẳng tắp mà mạnh mẽ, cường tráng mà vững vàng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có cảm giác điềm tĩnh thản nhiên.

Chẳng mấy chốc, Quý Tranh đã phát hiện ánh mắt của Bạch Tông Quân, anh ngước mắt nhìn sang, đôi mắt đen láy mà sáng ngời. Anh chỉ lịch sự khẽ gật đầu, sau đó dời mắt đi, tiếp tục nghe điện thoại.

Đám người bên cạnh vẫn đang lải nhải, giọng điệu cử chỉ đều lộ rõ vẻ nịnh nọt, chẳng thể sánh bằng cái gật đầu thoải mái mà phóng khoáng của người đàn ông kia. Có lẽ Khương Cách thích tính cách này của anh ta.

Bạch Tông Quân quay đầu nhìn phòng nghỉ, hôm qua khi nhìn thấy Khương Cách ngoan ngoãn uống ly nước mà Quý Tranh đưa tới, trong lòng anh ta vô cùng ngột ngạt, nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ là một tên vệ sĩ mà thôi, Bạch Tông Quân tự nhủ mình không cần phải để ý đến thế.

Khương Cách lớn lên từ khổ cực, cô biết bản thân muốn cuộc sống như thế nào. Hơn nữa, có Khương Đồng, cho dù Khương Cách có thích, cô cũng sẽ không đến với tên vệ sĩ này.

Người đang gọi điện thoại cho Quý Tranh là bác sĩ Chương trong quân đội. Bác sĩ Chương tên là Chương Đình, năm nay đã ngoài 50, là một chuyên gia tâm lý học uy tín, phụ trách việc phục hồi tâm lý cho quân binh tại bệnh viện quân đội. Nửa năm trước, sau khi Quý Tranh được đưa về từ Campuchia, việc điều trị tâm lý của anh là do bác sĩ Chương phụ trách.

Chương Đình hỏi anh vài câu về công việc, Quý Tranh trả lời đơn giản, Chương Đình nghe xong thì cười nói: “Sao thế? Làm vệ sĩ cho minh tinh chán hơn làm nhiệm vụ à?”

Chương Đình dứt lời, Quý Tranh bật cười, nói: “Đều có ý nghĩa riêng.”

Tiếp xúc với Quý Tranh nửa năm, đánh giá của Chương Đình dành cho Quý Tranh là dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Hai mươi tuổi tốt nghiệp trường quân đội, gia nhập đại đội lính đặc chủnh, tham gia rất nhiều nhiệm vụ giữ gìn hòa bình, sơ tán dân cư và phòng chống ma túy, là binh sĩ duy nhất trong đội đạt được Huân chương Chiến Công hạng nhất*, thành tích chói lọi, là lính đặc chủng ưu tú nhất trong đội. Dù là thế, tính cách của anh vẫn khiêm tốn nhã nhặn như trước, không hề khoe khoang.

*Gốc là “Nhất Đẳng Công”, là huân chương danh giá nhất trong số ba huân chương lập công, được nhà nước Trung Quốc trao tặng cho những quân nhân có biểu hiện xuất sắc trong lúc chiến đấu hoặc huấn luyện.

Một người giành được chiến công hiển hách như anh, nếu như nửa năm trước không xảy ra chuyện, tương lai của anh sẽ xán lạn đến mức nào. Nhưng đường đời luôn có nhiều chông gai trắc trở, có người sẽ từng bước vượt quá, có người sẽ mắc kẹt vĩnh viễn.

Sau khi hỏi han xong, Chương Đình nói: “Tình hình hai ngày nay thế nào?”

Quý Tranh đứng một góc, dõi mắt nhìn ra xa. Cách đó một khoảng là phim trường cổ trang, kiến trúc mang hơi hướm cổ xưa. Tường thành vừa cao vừa dày, bên trên giăng một ngọn cờ chiến. Quý Tranh nhắm vào con chữ trên lá cờ, không thể nào nhìn rõ chữ viết.

Đã nửa năm rồi mà vẫn không có tiến triển gì. Đôi mắt là linh hồn của tay thiện xạ, bây giờ đừng nói là nhắm bắn chuẩn, đến nhìn rõ ràng anh cũng không làm được.

Quý Tranh dời mắt, nói: “Không khác gì mấy so với trước kia.”

Ở đầu bên kia, Chương Đình thở dài.

Quý Tranh lại bật cười: “Lúc trước chú từng nói, phải giữ bình tĩnh, không được nóng vội.”

Nghe anh nói vậy, Chương Đình cũng cười.

Cười xong, Quý Tranh hỏi: “Bác sĩ Chương, tôi muốn hỏi chú vài việc. Một người tính tình gắt gỏng, dễ căng thẳng, khó kiềm chế được cơn giận, việc này có liên quan gì đến trạng thái tinh thần không?”

Chương Đình hỏi: “Cậu đang nói đến Khương Cách à?”

Quý Tranh cười: “Sao chú lại biết?”

“Tôi nghe lão Trương nói.” Lão Trương là chiến hữu của Chương Đình, chủ công ty vệ sĩ, ông ấy hơi lo lắng về việc Quý Tranh làm vệ sĩ cho Khương Cách, bèn nói chuyện này với Chương Đình. Ban đầu Chương Đình nghĩ Khương Cách chỉ khó tính, không ngờ còn có vấn đề tâm lý. Ông tạm thời không chẩn đoán, chỉ nói: “Tính tình gắt gỏng là do tính cách con người, nếu như việc nóng nảy không kiềm chế được cơn giận quá nghiêm trọng, có khả năng là chứng rối loạn lưỡng cực, tâm trạng cô ấy vẫn luôn căng thẳng như thế sao?

Quý Tranh nói: “Trợ lý của cô ấy nói, trước đây tính tình cô ấy không tệ như vậy. Năm ngoái có fan cuồng đột nhập vào nhà, sau đó cô ấy mới bắt đầu trở nên căng thẳng.”

Dứt lời, Quý Tranh dừng lại một chút rồi nói: “Còn nữa, cô ấy có tiêu chuẩn nhất định cho công việc và cuộc sống của mình, còn yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân. Việc này không phải mới chỉ xuất hiện một năm gần đây, từ khi vào nghề đã như thế.”

Chương Đình hỏi: “Nghiêm khắc đến mức nào?”

Quý Tranh trả lời: “Đến mức hơi bất bình thường.”

“Ám ảnh cưỡng chế, chỉ khi nào đạt được tiêu chuẩn do bản thân mình lập ra, mới có thể ngừng lo lắng.” Chương Đình nói: “Việc này có liên quan đến quá trình trưởng thành, thiếu hụt cảm giác an toàn, không tin tưởng người khác, chỉ tin vào bản thân. Ngoài việc fan cuồng, chắc hẳn trong lòng cô ấy còn một chướng ngại khác.”

Quý Tranh hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

“Nếu như cô ấy đã vào nghề lâu năm mà vẫn như thế, việc này đã trở thành một thói quen của cô ấy. Ví dụ như có vài người thích sờ đồ vật trong tay để trấn an bản thân…” Nói đến đây, Chương Đình chuyển chủ đề: “Nhưng nếu việc fan cuồng lần này làm ảnh hưởng đến trạng thái tâm lý của cô ấy, nó có thể sẽ làm tăng chứng ám ảnh cưỡng chế của cô ấy. Mỗi người đều có khả năng chịu đựng nhất định. Hiện tại cô ấy có thể chịu đựng được mức tiêu chuẩn này, nhưng có thể sẽ không chịu đựng được mức tiêu chuẩn kế tiếp. Đến lúc đó sẽ dẫn đến việc lựa chọn những phương thức khá cực đoan, ví dụ như tự làm tổn hại bản thân hay thậm chí là tự sát.”

Vẻ mặt Quý Tranh cứng lại.

Cúp điện thoại, Quý Tranh vừa ngẩng đầu đã thấy cửa phòng nghỉ mở ra, Khương Cách bước ra ngoài.

Sắp đến cảnh quay, Khương Cách cởi áo khoác lông, chỉ mặt một bộ vest màu đen, thân hình cao gầy thanh mảnh. Đường nét khuôn mặt cô càng rõ ràng hơn dưới ánh mặt trời, cô nhíu mày, quét mắt tìm kiếm quanh trường quay.

Đến khi nhìn thấy Quý Tranh, ánh mắt Khương Cách dừng lại. Cơn giận giữa hai đầu lông mày tan đi tựa như mặt trời xuất hiện giữa màn đêm ngay trước khi giông bão ập đến.

“A Tranh.”

Quý Tranh khẽ bật cười, đứng dậy bước tới, hỏi: “Đã khỏe hơn chút nào chưa?”

Vẻ mặt cô trông khá hơn nhiều so với lúc suýt ngất xỉu ban nãy, Khương Cách đáp một tiếng, sau đó nói: “Phải quay phim.”

Dứt lời, Khương Cách quay người đi về phía đạo diễn, mái tóc óng ả của cô bị cơn gió lạnh thổi tung bay. Quý Tranh đi theo sau cô, nói: “Trước khi bắt được tên fan cuồng đó, tôi sẽ luôn bảo vệ cô.”

Khương Cách hơi khựng lại, cô quay đầu liếc nhìn Quý Tranh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp tựa như mặt hồ phẳng lặng.

“Ừ.” Khương Cách quay người đi tiếp.

Nhìn bóng lưng của cô, Quý Tranh hiểu ra, đây không phải là đáp án cô muốn.