Dinh Thự Rubik

Chương 68: 5.4




Tôi muốn nhìn rõ hơn nhưng thứ đó cứ tiếp tục chôn vùi tôi, sau vài giây đau đớn, tôi chẳng còn biết gì cả.

Chết tiệt, tôi lại chết rồi...

Khi tỉnh dậy, cả người toát mồ hôi lạnh, vừa mở mắt liền thấy em trai nằm bên cạnh, tôi vội chồm sang kiểm tra hơi thở của nó.

Không sao không sao, em tôi không sao.

"Anh, chúng ta đều bị thiêu chết." Em trai có vẻ bực bội, "Anh không nên uống rượu, nếu không thì đã biết hung thủ là ai rồi."

"Trước đó anh chết nhiều lần như vậy, không có lần nào em nhìn thấy hung thủ là ai sao?"

Tôi cứ tưởng là phú bà kia, nhưng trong hỏa hoạn tôi lại thấy bóng dáng của một người đàn ông, chẳng lẽ muốn giết tôi không chỉ có một người?

"Mấy lần đầu em muốn cản anh lại, sau này mới thay đổi suy nghĩ đi ngăn cản hung thủ, cho nên em cố gắng ngăn cản anh tiếp xúc với mọi người trước khi chết, nhưng dù cho không có ai ở bên, tai nạn vẫn xảy ra với anh, em không có cách nào biết hung thủ là ai. Xin lỗi anh trai."

Tôi đương nhiên không nỡ trách nó, vốn là kẻ thù của tôi ở đâu chui ra, phiền nó nhúng tay vào.


"Anh, em nghĩ là nếu đã trốn không được, chờ cũng chết, hay là... Chúng ta chủ động tấn công đi."

Tôi không thích đánh nhau, lục tung cũng không tìm được công cụ phù hợp, nhưng em trai tôi lại có không ít, lựa chọn cẩn thận một hồi, nó đưa tôi một con dao găm.

Trước khi cái chết lại ập tới, tôi cố gắng học vài chiêu.

Phú bà kia đúng là tiêu chuẩn của mỹ nhân, theo gu thẩm mỹ của tôi, dáng người cô ấy thẳng tắp, làn da trắng nõn nuột nà, đôi mắt quyến rũ...

Hiện tại, cô ấy đang ngồi đối diện tôi, nhìn tôi, mỉm cười, nụ cười ấy khiến trái tim tôi run rẩy, tay không khỏi run lên.

"Anh đang nghĩ gì đấy? Không tập trung à?"

Tôi cười gượng mấy tiếng, nắm chặt con dao găm trong tay, trong đầu nghĩ làm thế nào để giết cô trước khi cô giết tôi.

Có vẻ không hài lòng vì bản thân không được chú ý, phú bà đi tới với hai ly rượu, uốn éo eo.


Tôi cầm lấy nhưng không dám uống, sợ lần này trúng độc chết mất.

Tôi giơ tay vòng ra phía sau cô gái, nhìn cô ấy cười rồi từ từ đặt tay lên eo.

Phú bà không tức giận, cũng không đẩy tôi ra, thậm chí còn ngồi lên đùi tôi.

Thấy tôi không uống, cô ấy nhấp một ngụm rồi đưa đến bên môi tôi.

Tôi nghiến răng, cô ấy lại kéo cổ áo tôi, cả hai chúng tôi cùng ngã xuống.

Cô ấy nổi giận tát tôi một cái, tôi nhanh chóng né đi, sau đó bóp cổ cô ấy, lật người đè cô ấy xuống sô pha.

"Xấu xa, anh..." Cô gái hờn dỗi, bỗng cảm thấy trên cổ mát lạnh, nụ cười lập tức cứng đờ, sắc mặt cũng tái nhợt, "Anh muốn làm gì?"

"Không phải cô muốn giết tôi sao? Còn một tên đàn ông nữa là ai? Hắn ở đâu?"

Tôi luôn là công dân tốt tuân thủ pháp luật. Đây là lần đầu tiên tôi làm điều này, hoàn toàn nhờ to gan, cũng không biết có phải dáng vẻ tôi trừng mắt như hung thần ác sát hay không mà thật sự dọa người ta phải sợ hãi.

Phú bà mở miệng muốn hét lên, tôi vội bịt miệng cô ta, nhưng từ đôi mắt hoảng loạn đó tôi lại nhìn thấy một người khác.

Có người đứng phía sau tôi!