Dessaro Nhân Ngư

Chương 34: Chương 34





Agaras định một mình xuống biển đấu với con quái vật này sao?
“Này, khoan đã!” Sau khi tôi kịp phản ứng lại liền lập tức vọt qua, nhưng Agaras đã thả người nhảy xuống thuyền mất rồi.
Thân trên của nó chui vào trong nước, đuôi cá thật dài lại thuận thế đảo qua, rầm một tiếng đóng cánh cửa cabin trước mặt tôi lại, chặn đường đi của tôi.
Thế nhưng tôi lại không phanh được kịp lúc, cái đầu trực tiếp đập vào ván cửa kim loại trước mặt, đại não thoáng chốc giống như nổ tung mắt nổi đầy sao, cả người choáng váng ngã quỵ trên sàn.
Agaras chết tiệt…
Tôi hung tợn mắng trong lòng, miễn cưỡng chống mình ngồi dậy, đỡ lấy cái đầu đang quay cuồng nặng nề, hơn nửa ngày mới dịu lại từ trạng thái choáng váng, ánh mắt mất đi tiêu cự trôi nổi xẹt qua mấy vật thể màu đen trên vách tường, tinh thần bỗng nhiên run lên, Đó là mấy khẩu AK47! Tôi lập tức lảo đảo đứng dậy, lấy một khẩu xuống nắm chắc trong tay, xúc cảm lạnh lẽo từ thân súng thấm vào lòng bàn tay, khiến cảm giác bối rối của tôi giảm bớt vài phần.
Mặc dù tôi chỉ có kinh nghiệm sử dụng súng gây mê, cũng không định cầm súng chạy ra ngoài đối kháng với đám xúc tu đáng sợ kia, tôi thậm chí còn không biết vì sao bản thân lại muốn cầm thanh súng này, thế nhưng nó quả thật đã khiến tôi bình tĩnh trở lại một cách thần kỳ.

Tôi nghĩ có lẽ là do dòng máu chảy trong cơ thể tôi đã phát huy tác dụng, đàn ông Nga sinh ra là để cầm súng và săn thú.
Thế nhưng khi tôi đang kiểm tra xem khẩu súng này có còn đạn hay không, tôi lại ngoài ý muốn phát hiện trên thân súng có khắc một chuỗi ký tự vô cùng rõ ràng — U.S.

Army Springfield Armory.
Dịch âm là “Tư phổ lâm phỉ nhĩ đức”.
Lòng tôi chấn động mạnh, cả người sững sờ tại chỗ.

Bởi vì tôi đã từng nhìn thấy chuỗi từ đơn này rồi, chính là trong khóa học quân sự ở trường đại học.


Mà trùng hợp là trí nhớ của tôi lại vô cùng tốt, mỗi chi tiết trên lớp học đều nhớ rất rõ ràng thấu đáo, hơn nữa còn ghi chép rất tỉ mỉ.

Chuỗi từ đơn này, là tên một nhà máy chế tạo súng ống quân dụng nổi tiếng của Mỹ trong thế chiến thứ hai.
Trời đất, ai có thể nói cho tôi biết vì sao vũ khí trên một chiếc thuyền hải tặc lại được sản xuất trong công xưởng của quân đội Mỹ?! Chẳng lẽ bọn họ đã từng đánh cướp quân hạm của Mỹ nhưng bất thành? Hay là…
Tôi không khỏi liên tưởng đến tình hình chiến tranh lạnh trực diện lúc này của Nga và Mỹ, một suy đoán nhanh như chớp xẹt qua đầu óc tôi, khiến chính tôi cũng không khỏi hoảng sợ.
Có lẽ đám hải tặc trên chiếc thuyền này cũng không phải là hải tặc thật sự, có lẽ xuất phát từ một mục đích quân sự nào đó mà bọn họ che giấu đi thân phận bộ đội hải quân của Mỹ.

Đúng, như vậy thì có thể hiểu được vì sao Henry lại mai phục được trên thuyền của chúng tôi từ sớm như vậy.

Bất tri bất giác, tôi đã đặt chân vào một cơn lốc xoáy âm mưu quân sự thâm sâu, đám người Rhine và Sacalare cùng với đám hải tặc giả đó đang ôm mục đích gì đây? Chẳng lẽ là có liên quan đến nhân ngư và đảo nhân ngư?
Tôi nhăn mày lại, suy nghĩ rối loạn, tay siết chặt cán súng.

Đúng lúc này, khóe mắt tôi đột nhiên thoáng trông thấy một bóng dáng vụt qua phía sau cửa cabin bằng thủy tinh, tôi thuận thế nhìn theo, vừa liếc mắt liền thấy Rhine vết thương đầy người đang chui ra khỏi cánh cửa khoang đáy vừa rồi, anh ta nhanh nhẹn né tránh vài tên hải tặc đang hỗn chiến với xúc tu, gấp gáp chạy về phía cầu thang đi lên khoang thuyền tầng hai, nhất định là muốn nhân cơ hội giải cứu những người khác đang bị nhốt.
Có trời mới biết anh ta trèo lên kiểu gì!
Tôi theo bản năng nắm chặt súng muốn chạy theo hỗ trợ, nhưng vừa bước đến cửa lại không nhịn được dừng chân lại.

Kỹ thuật bắn súng và thân thủ của tôi đều không tính là tốt, trước mắt không có đủ khả năng làm gì cả, trong tình hình này mà đi ra ngoài thì chẳng những không giúp được Rhine, mà không cẩn thận còn mất luôn cái mạng nhỏ — chuyện của Henry chính là bài học xương máu, tôi không muốn lại bị dí súng lên đầu, hoặc là bị mấy cái xúc tu kia kéo xuống biển sâu.

Không được, trước tiên xem tình hình thế nào đã.
Tôi yên lặng khuyên nhủ bản thân, hít sâu một hơi, cực lực kiềm chế cơn xúc động trong lòng.

Da Vinci từng nói rằng tôi là một người rất mâu thuẫn, bình thường nhìn qua là một con mọt sách chuyên tâm nghiên cứu, nhưng trong xương lại mang mười phần khí phách của chiến sĩ Nga, gặp phải thời điểm cần động võ thì còn liều mạng hơn bất cứ ai, mặc dù với thân thể của tôi thì có chút không biết tự lượng sức mình, thế nhưng, hắn quả thực nói không sai chút nào.
Bình tĩnh, Dessaro.
“Rầm!”
Thân thuyền đột nhiên phát ra một tiếng va chạm đinh tai nhức óc, xung quanh lắc lư mãnh liệt khiến tôi lảo đảo vài cái, lập tức đập vào vách tường phía sau.

Đáng chết! Tôi miễn cưỡng đỡ lấy vách tường, lập tức ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khoang thuyền, liền thấy một bóng đen khổng lồ vụt qua dưới mặt nước, hất lên một cơn sóng lớn mang u quang màu lục, cái miệng máu to bự phủ đầy răng cưa há ra, nuốt chửng luồng nước biển bên dưới, giống như đang muốn xé ra một con đường đi thông tới địa ngục sâu thẳm!
Agaras đâu?!
Lồng ngực tôi co rút lại, ánh mắt tìm kiếm thân ảnh của hắn trên mặt biển cuồn cuộn sóng, ngay vào lúc này, một bóng dáng màu đen thon dài nhảy ra từ trong nước, đuôi cá lóe lân quang giống như một thanh đao sắc bén bổ ngang đợt sóng, hóa thành hình cánh cung nháy mắt xẹt qua phía trên con cá khổng lồ kia, vây đuôi y như lưỡi dao gọt thẳng lên tròng mắt to như đèn lồng, một cỗ chất lỏng ngập ngụa ánh huỳnh quang nháy mắt phun ra từ thủy tinh thể trên mắt quái ngư giống như một quả cầu hơi nước.
Trong phút chốc, con cá chình kia đau đến bắn lên khỏi mặt nước, thân hình khổng lồ nhảy qua cả tầng cao nhất trên thân thuyền, ở giữa không trung quẫy đuôi nhếch miệng, giống như phát điên nhào về phía bóng dáng Agaras trên biển.

Trong nhất thời sóng to ngập trời, bọt nước văng khắp nơi, trên mặt cửa thủy tinh bám đầy giọt nước lớn nhỏ, tôi chỉ loáng thoáng thấy được cơn lốc xoáy với kích thước khiến người ta sợ hãi kia đang quay cuồng trên biển, con quái ngư còn độc một bên mắt thỉnh thoảng lại hiện ra ngoài mặt nước, thế nhưng trước sau vẫn không thể thấy rõ Agaras và tình hình chiến đấu của hắn, chẳng cần nghĩ cũng biết cảnh ngộ của hắn lúc này hung hiểm đến thế nào.
Hắn cũng không phải cá mập cá voi gì, hình thể con quái vật kia ước chừng phải lớn gấp hơn mười lần hắn, còn chưa đủ để nó nhét vào kẽ răng!
Tôi cắn chặt răng, vung cây súng trên tay hai ba phát đập vỡ cửa sổ thủy tinh trong khoang thuyền, dùng tư thế cầm súng không chút tiêu chuẩn, nhắm về phía con mắt còn lại của con cá chình kia.

Mong ông trời phù hộ phương pháp bắn súng gây mê của tôi sẽ có tác dụng!
Tôi nheo mắt lại nhắm chuẩn họng súng về phía con mắt to như cái đèn kia, kéo chốt, chờ khi đầu nó vừa lộ ra khỏi mặt nước liền liên tục nhả mấy phát đạn, quả không hổ danh là hỏa lực của AK47, mấy viên đạn đó bắn tung một mảng bọt nước trên cái đầu màu đen khổng lồ kia, mặc dù tôi không thể xác định liệu có trúng mắt nó hay không, nhưng nhìn biên độ nhảy lên của bóng đen kia thì biết nhất định đã tạo ra thương tổn không nhỏ cho nó, ngay sau đó tôi phát hiện dường như Agaras cũng nhân cơ hội phối hợp với phát đạn của tôi, nhanh nhẹn đi vòng ra phía sau con cá, phá toang mặt nước như một mũi tên, lại xoay người lao thẳng xuống, dùng móng vuốt sắc nhọn nắm lấy xúc tu sinh trưởng trên đuôi nó, giống như điều khiển một con ngựa hoang nằm trên lưng quái vật, cánh tay phải hữu lực cắm thật sâu vào con mắt còn lại của nó, móc toàn bộ cầu mắt trong suốt như thủy tinh kia ra!
Đau đớn kịch liệt khiến nửa thân thể con quái vật giãy giụa nổi lên khỏi mặt biển, lộ ra cái bụng cá yếu ớt.
Lợi dụng cơ hội khó có được này, tôi lập tức nằm sấp xuống nhắm vào điểm yếu của nó, hoàn cảnh mạo hiểm cực độ khiến cánh tay tôi run lên bần bật, nhưng ngón tay vẫn không kìm được bóp cò liên tục, con quái vật rất nhanh chui vào trong biển, trên mặt nước nhuộm đẫm một mảng máu lớn đục ngầu, tình hình hỗn độn không chịu nổi giống như vừa bị lốc xoáy cuốn qua.
Tôi không thể phân biệt được Agaras đang ở đâu, không khoi lo lắng liệu trình độ bắn súng tệ hại của tôi có đả thương đến hắn hay không, đành phải ngừng bắn, nín thở ghé vào cửa sổ xem xét tình hình trong biển.
Tôi thăm dò nhìn xuống phía dưới, trong nháy mắt, một bóng đen ào một tiếng đánh úp lại từ bên cạnh, khiến tôi vô cùng giật mình.

Tôi theo bản năng nâng súng lên chắn, một cái miệng rộng đáng sợ với ba tầng răng cưa trực diện nhào vào bên trong cửa sổ, một ngụm cắn lên cán súng của tôi.

Đợt tập kích xảy ra thình lình khiến tôi nhất thời quên cả buông súng trong tay, thân thể bị một cỗ quái lực kéo mạnh ra bên ngoài, còn chưa kịp kêu lên sợ hãi thì đã rớt xuống mặt biển cùng nó!
Trong thoáng chốc, cảm giác lạnh lẽo cắn nuốt quanh thân tôi, tôi sặc vài ngụm nước biển mặn chát, quơ quào tay chân muốn ló đầu ra khỏi mặt biển.
Cuộn sóng hỗn loạn hất tôi lên giữa không trung rồi lại ném vào dòng nước, trong nháy mắt, tôi đã bị đẩy ra cách thân thuyền đến mấy chục mét.

Gió lốc mãnh liệt khiến tôi hoàn toàn mất đi cảm giác về phương hướng, đầu sóng lại nhiễu loạn tầm mắt của tôi, khiến tôi không nhìn rõ quái ngư và Agaras đang ở đâu.
Đáng giận! Không xong rồi…
Tôi lắc lắc giọt nước trên mặt, vừa tìm thấy được phương hướng của con thuyền giữa sóng biển, lại đột nhiên cảm giác có một luồng nước ập thẳng đến sau lưng tôi – tôi thậm chí không cần quay đầu cũng có thể đoán được, đó chính là chiếc xúc tu vừa mới kéo tôi xuống biển!
“S-hit!”
Tôi bị sợ hãi kích thích đến rống to một tiếng, dùng cả tay cả chân quơ quào về phía trước, thân thể lập tức bị cuộn sóng nhấc lên đẩy ra xa một chút, tôi kinh hãi phát hiện thủy tính không tốt của tôi chẳng biết từ lúc nào đã phát triển thành kỹ năng của kiện tướng bơi lội, thế mà lại có thể bơi vừa linh hoạt vừa thành thạo, hai chân của tôi khép lại giống như đuôi cá, hoàn toàn không chịu sự điều khiển tự động đong đưa lên xuống trên sóng biển, tôi dám khẳng định tốc độ bơi của tôi lúc này còn kinh người hơn cả quán quân bơi tự do thế giới luôn!
Ông trời… Đây là có chuyện gì a? Trong lòng tôi âm thầm khiếp sợ, nhưng không có bất cứ thời gian rảnh rỗi nào để tôi tự hỏi nguyên nhân, lúc này dục vọng cầu sinh đã chiếm cứ hoàn toàn thần kinh đại não của tôi, tôi chỉ biết dựa vào bản năng đong đưa cơ thể, vào lúc tiếp cận được thân thuyền liền bắt chước Agaras ra sức nhảy lên từ biển, vươn tay muốn bắt lấy cột thuyền gần trong gang tấc kia.
Thế nhưng, trong nháy mắt khi ngón tay tôi chạm vào thân thuyền, sau lưng tôi chợt bị siết chặt, một trận đau đớn kịch liệt xâm nhập cốt tủy đâm vào thần kinh, khiến tôi hét thảm một tiếng giống như dã thú, tay trượt ra, cả người bị quái lực đang cắn trên lưng tôi tha xuống!

Nước biển lạnh như băng thoáng chốc bao phủ cơ thể tôi từ khắp mọi phía, ngay khi đầu sắp ngập nước, áp lực từ cái chết khiến tôi khàn giọng hô lớn lên.

“Agaras…… Agaras!”
Lời còn chưa dứt, thanh âm của tôi đã bị nước biển dũng mãnh tràn vào miệng mũi nuốt chửng, thân thể bị quái lực kéo vào sâu trong nước, cảm giác chết đuối hít thở không thông khiến tôi liều mạng lắc lư đầu, áp suất nước làm hai mắt tôi căng như muốn nứt, ngay vào thời khắc này, một bóng đen thon dài đột nhiên lao vút về phía tôi, đuôi cá thật dài kia uốn cong vung lên, tựa như một viên ngư lôi nhanh chóng tới gần tôi.

Tôi chỉ thấy được vỏn vẹn một cặp con ngươi trầm tĩnh hẹp dài giữa dòng nước đục ngầu, gần như trong chớp mắt, thân ảnh quen thuộc kia đã dựa sát vào cạnh tôi, móng vuốt như tia chớp xé rách bóng tối, đánh về phía cái thứ quỷ quái trên lưng tôi.
Agaras tập kích nhanh tới nỗi tôi không thể nhìn rõ hắn ra tay giải quyết cái thứ đang cắn tôi như thế nào, tôi chỉ cảm thấy trên lưng chợt buông lỏng, thân thể bị đuôi cá thật dài quấn lấy, lập tức xốc lên khỏi mặt nước.
Nguồn dưỡng khí đã mất nay lại có được khiến đại não tôi trống rỗng trong chốc lát, trước mắt tôi phát đen từng đợt, cảm thấy trời đất quay cuồng giống như còn đặt mình trong đại dương, lỗ tai kêu ong ong.

Tôi biết bản thân có lẽ đang xuất hiện triệu chứng áp lực do lặn nước quá độ, lúc này nếu há miệng thở dốc rất dễ gây ra đột tử, đành phải liều mạng khống chế tần suất hô hấp, không dám lộn xộn, để bản thân tùy ý trôi nổi theo sóng biển giống như tấm gỗ, hai mắt nhìn vào màn đêm sâu thẳm, muốn khiến bản thân dịu lại.
Không biết qua bao lâu, tôi mới dần dần khôi phục ý thức.

Xuyên qua tầm mắt mơ hồ, tôi thấy được thuyền hải tặc đã nhanh chóng chạy đi rất xa, mà thân ảnh của Agaras và quái ngư cũng hoàn toàn biến mất khỏi mặt biển, cơn lốc xoáy khổng lồ cách đó không xa đang cuồn cuộn bốc lên, có thể nhìn thấy một bóng đen loáng thoáng lấp ló trong tâm xoáy.
Tôi không biết lúc này Agaras có chiếm ưu thế ở trong biển hay không, mặc dù tôi vừa căm hận vừa e ngại con dã thú này, thế nhưng hiện giờ tôi tuyệt đối không hi vọng hắn trở thành thức ăn của con quái ngư kia.

Loại lo lắng kỳ quái này thậm chí còn vượt qua cảm xúc sợ hãi của tôi hiện giờ, cho dù rõ ràng tôi đã tự nhủ bản thân phải nhanh chóng rời xa cơn lốc xoáy kia bơi về trên thuyền, nhưng ánh mắt tôi lại giống như bị cơn lốc cuốn lấy không thể rời đi.
Rốt cuộc cảm giác đau đớn nóng cháy trên lưng cũng khiến tôi không thể không hành động, tôi quyết định bơi về phía con thuyền, thế nhưng ngay khi quét mắt về phía mặt biển trước mặt, cơ thể liền không nhịn được cứng đờ lại.
— Trong dòng nước tối tăm vô tận đang dần dần lặng xuống, loáng thoáng hiện ra mấy điểm sáng trầm tĩnh, theo đó, từng thân ảnh hình người chậm rãi lộ ra trong bóng đêm, thong thả vây về phía tôi.
Đó là, vô số cá thể… nhân ngư..