Dessaro Nhân Ngư

Chương 19: Chương 19





Bốn phía đều là những khối băng trôi nổi, một tầng sương mù màu trắng bao phủ mặt biển.
Tôi mê mang nhìn xung quanh, thấy đáy một chiếc ca nô bị lật trên mặt nước cách đó không xa, động cơ còn đang thoi thóp chuyển động, quấy lên tầng tầng gợn sóng, mái chèo gãy nát nổi lập lờ ở một bên.
Mà tôi, đang ôm một cái phao cấp cứu bị dò khí dần dần mất đi tác dụng, ngâm trong dòng nước lạnh băng.

Đây là chỗ nào vậy? Khung cảnh quen thuộc như thế.

Tôi run rẩy nghĩ.

Tôi thấy được bàn tay mình mang bộ dáng của một đứa nhỏ, mười ngón tay yếu đuối non nớt sưng phồng, móng tay lộ ra màu xanh đen của người sắp chết.

Nhiệt độ tử vong đang dần dần ăn mòn thân thể tôi, tôi sẽ nhanh chóng vì giá rét mà chết đuối trong nước.
“ Del…… Del…… Con của mẹ, con đang ở đâu?”
“Thượng đế ơi, cầu xin ngài hãy phù hộ cho nó còn sống! Del của tôi! Del của tôi mới có sáu tuổi…… Thần linh ơi, xin hãy nói cho tôi biết nó đang ở đâu!”
Vài âm thanh vọng đến từ một nơi xa xôi, kêu lên tên của tôi.

Đó là người nhà của tôi.


Tôi lập tức ý thức được, bọn họ tới để cứu tôi.
“A…… Baba, mama! Con ở chỗ này! Con ở chỗ này……”
Tôi suy yếu đáp lại, cổ họng chỉ phát ra được mấy tiếng thì thào không thể nghe thấy, sẽ không ai phát hiện được lời kêu cứu của tôi.

Không, tôi không muốn chết! Tôi theo bản năng quẫy đạp ở trong nước, thế nhưng thân thể dường như đã đông cứng thành một khối băng, chỉ có ngón tay là miễn cưỡng nhúc nhích được.
“Con không chết! Con ở đây!” Tôi dùng hết sức lực la lên, ngọn đèn tượng trưng cho sinh mệnh và ấm áp kia xuyên qua làn sương mù phản chiếu tới mặt băng cách tôi không xa, rồi lại rời đi, chiếu về một phương hướng khác.

Một tia hi vọng cuối cùng gần trong gang tấc nhưng tôi không thể bắt lấy được, sự kinh hãi và tuyệt vọng tựa như sương mù lạnh lẽo thẩm thấu vào cốt tủy.

Thế nhưng điều tôi có thể làm, lại chỉ là trơ mắt nhìn nước biển dần dần tràn qua cổ họng, ra sức ngẩng mặt nhìn về phía chân trời gần tới bình minh màu xám tro, mong muốn lấy được nhiều dưỡng khí hơn một chút.
Tôi sẽ chết…… Baba, mama, cầu xin mọi người mau phát hiện ra con đi……
Ý thức còn đọng lại trong trí não trì trệ của tôi dần dần tan rã, thời gian trôi đi thong thả dị thường, đằng đẵng giống như đã qua vài thế kỉ.

Tôi tuyệt vọng chờ đợi bản thân chậm rãi chết đi, nhưng đột nhiên, dưới mặt nước có cái gì đó chạm vào chân tôi.


Tôi đang trong trạng thái hôn mê rất gần với cái chết bỗng nhiên bừng tỉnh, thân thể từ từ bị đẩy lên, trồi ra khỏi mặt nước.

Đầu tiên, tôi nhìn thấy một cánh tay tái nhợt mà hữu lực nâng hai cẳng chân nhỏ ngắn của tôi, sau đó đầu tôi tựa vào một mảng lồng ngực rộng lớn cứng rắn, má chạm phải ngọn tóc ướt đẫm tựa như hải tảo.
A, đây là một người, tôi được phát hiện, tôi được cứu rồi!
Tâm tình của tôi đột nhiên sáng sủa hẳn lên, đáng tiếc thân thể nặng nề cứng ngắc lại không cho phép tôi ngẩng đầu, nhìn mặt ân nhân cứu mạng của tôi, chỉ nhìn thấy mặt nước bị tách ra một dải sóng gợn mảnh dài, kéo cơ thể của tôi về phía ngọn đèn.
Gần…… Càng gần…… A, tôi được cứu rồi!
Khi ngọn đèn ấm áp chiếu lên người tôi, tầm mắt và ý thức của tôi nhất thời trở nên mơ hồ, chỉ nghe thấy có một âm thanh quen thuộc la hoảng lên.

“Trời ơi, cảm ơn thượng đế, là Del, nó còn sống, nó đang bơi về phía chúng ta! Thật sự là kỳ tích!”
“Không, không, có người nâng nó, ông trời ơi, đó, đó là……”
Cơ thể của tôi chợt bị buông lỏng, một đôi tay đẩy tôi về phía ngọn đèn, tôi cảm thấy thân mình trôi nổi mấy mét theo gợn sóng rồi được mấy bàn tay nắm lấy, rầm một tiếng rời khỏi mặt nước lạnh giá, sau đó lập tức rơi vào một lồng ngực mềm mại mà ấm áp.
“Ôi, con tôi……”
Giọng nói của mẹ lập tức khiến tôi lấy lại chút sức lực, tôi gắt gao ôm chặt bà, suy yếu khóc lên, xuyên qua hai mắt đẫm lệ mông lung, tôi nhìn về phía mặt biển đen tối tràn ngập sương mù phía xa xa, hình dáng nửa người trên thon dài của một người đàn ông như ẩn như hiện.

A, đó là người đã cứu tôi, vì sao hắn lại không lên thuyền? Nước lạnh như vậy, hắn sẽ đông chết!
Tôi nháy nháy mắt, cố gắng phân biệt rõ ràng hình dáng của hắn, nhưng tôi chỉ nhìn được vỏn vẹn có một đôi mắt u lam hẹp dài âm trầm giữa sương tối, điều này khiến tôi bỗng nhiên sợ hãi, thậm chí ngay cả dũng khí kêu hắn lên thuyền cũng biến mất, chôn đầu trong vòng tay ấm áp của mẹ tôi.

Người cứu tôi, cuối cùng hắn cũng không đi lên.

Hắn là người thế nào nhỉ, hắn là con người sao……
“A… garas……”
Trong màng nhĩ đột ngột vang lên một chuỗi âm thanh trầm thấp, một đôi con ngươi màu u lam hiện ra trước mắt, chồng chéo lên ánh mắt ở sâu trong ký ức kia.
Đó là……
Tôi kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức mở hai mắt, vụt thoát ra từ trong ác mộng, tất cả đều biến mất không còn bóng dáng.
Thế nhưng giá rét lại giống như đám giòi chui trong xương cốt, vẫn còn lưu lại trên thân thể tôi, mồ hôi lạnh sau lưng tôi chảy ròng ròng, cả người run rẩy.

Tôi cảm thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, xung quanh tối đen một mảnh, cho thấy lúc này trên mặt biển đang là ban đêm, đầu óc mơ mơ màng màng, vẫn còn chìm trong mộng.
— A, phải rồi, tôi thế mà lại mơ về đoạn ký ức lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, gần như đã bị tôi hoàn toàn quên lãng.
Không sai, đó là ở bờ biển Na Uy…… Thuyền đánh cá của ông nội đâm phải đá ngầm, tất cả mọi người đi cùng đều bỏ mạng, chỉ có tôi là kỳ tích được cứu sống.
Tôi được một người cứu, nhưng người cứu tôi lại không có lên thuyền, mà biến mất ở trong biển.

Con người bình thường không thể nào đột nhiên xuất hiện trong vùng biển rét lạnh như vậy được.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến tôi luôn tin tưởng có nhân ngư tồn tại, cũng cố chấp đi tìm kiếm nhân ngư.
Chuyện xa xôi cỡ nào rồi a, sao lại đột nhiên nghĩ đến……
Đợi đã, đôi mắt kia……

Cơn buồn ngủ ầm ầm biến mất, ký ức ồ ạt tràn vào trong đầu, cảnh tượng lần đầu tiên gặp được nhân ngư tái hiện rõ ràng trước mắt, cảm giác xấu hổ mãnh liệt khiến tôi cuộn thân thể lên, ôm lấy cánh tay chôn đầu trong gối, há miệng gắt gao cắn lấy sợi bông.
Không, không thể nào!
Tôi dùng sức lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, nhưng không sao xua đi được cặp con ngươi màu u lam trong trí não, ký ức khi còn bé và hình ảnh đêm qua hỗn độn vào nhau, khiến tôi không nhịn được rống to một tiếng, đáy lòng như bốc lên bão lớn, không thể thở nổi.

Bóng đen thần bí nhiều năm trước đã cứu tôi trong biển…… Là Agaras, là Agaras!
Có lẽ từ lâu nó đã chôn xuống một mồi nhử trong tiềm thức của tôi, có lẽ nó đã dự kiến được tôi sẽ si mê nghiên cứu nhân ngư, có lẽ nó đã sớm biết sẽ có một ngày tôi trở lại vùng biển nơi nó sống! Có lẽ nó vẫn chờ đợi tôi, chờ tôi tới báo đáp nó, nó từng cho tôi sinh mệnh, là cái giá để trao đổi, hiện giờ nó cướp lấy trinh tiết của một người đàn ông như tôi, đạt được mục đích nó ấp ủ nhiều năm.
Một loài sinh vật cao minh cỡ nào chứ, có lẽ từ lúc đó tôi đã bị nó chọn làm mục tiêu, ông trời của tôi, ông trời của tôi……
Tôi nắm chặt đệm chăn, cả người không ngừng run rẩy, thậm chí không dám ngẩng đầu xem nhân ngư ở đâu, bởi vì tôi biết bản thân và nó đang ở cùng một phòng, bị nhốt trong nhà giam dưới biển này, hoàn toàn biến thành thịnh yến để nó thưởng thức.
“Des…saro…”
Chuyện kinh hoàng hơn luôn xảy ra vào thời điểm kinh hoàng, ngay lúc đại não tôi còn đang hỗn loạn, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu trầm thấp của Agaras.
Tôi ngồi bật dậy.

nắm lấy đệm chăn bọc quanh cơ thể trần trụi, bàn tay sờ lung tung bên gối.

Dưới gối đầu của tôi có giấu một chiếc đèn pin có chức năng phóng điện phòng thân, tôi thành công nắm nó trong tay, cả người cuộn vào góc tường, mở ngọn đèn lên.
Tôi lập tức bị dọa giật mình, Agaras đang bò trên mặt đất cuối giường tôi, dường như mới đi ra từ hồ chứa, cả người tí tách nhỏ nước, một đôi đồng tử tối đen nhìn chăm chú vào tôi, cúi đầu như đang niệm chú.
“Do…not…be… afraid of me.”.