Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 35: Nhìn Chăm Chú






Lục Yến gằn từng chữ: "Ta lấy thân phần thiếu doãn phủ Kinh Triệu của triều đình, muốn cùng Tả thập di, làm một cuộc giao dịch."
Vừa nghe lời này, đồng tử Nhiếp Viễn đều co lại, kinh ngạc tới mức miệng lưỡi lắp bắp, "Phủ Kinh......!Kinh Triệu?"
Nhiếp Viễn bên này khiếp sợ bao nhiêu, Bàng Trùng bên kia cũng khiếp sợ bấy nhiêu.

Hắn hô hấp dồn dập, hiển nhiên không nghĩ tới, nguyên bản con trai của nhà thương gia, thế nhưng lại là tứ phẩm quan to trong triều.

Nhiếp Viễn nhìn Lục Yến, cau mày, tỏ vẻ không tin, nói: "Ngươi là người của triều đình?"
Lục Yến hào phóng thừa nhận, "Đúng vậy."
Nhiếp Viễn không nhịn được lẩm bẩm: "Sao có khả năng?"
Lục Yến thay đổi dáng vẻ phong lưu, ăn chơi trác táng vừa rồi, biểu tình nghiêm túc nói: "Thánh thượng có lời, người trái pháp luật tham tài vật, không có lý nào được đặc xá.

Ở ngoài kinh thành phạm tội tham nhũng, bị người tấu lên thì tùy theo mức độ mà lấy hình phạt tương ứng, Nhiếp đại nhân ở Dương Châu đã làm chuyện gì, trong lòng còn không rõ ràng sao?"
Nhiếp Viễn nghe trong lời nói của hắn còn có thâm ý, trái tim kinh hoàng, nhảy thình thịch.

Một lúc lâu sau, hắn mới run rẩy nói: "Ngươi muốn làm giao dịch gì với ta?"
Lục Yến cầm lấy ly trên bàn, đặt bên môi, bất động thanh sắc nhấp nhẹ.

Lần này hắn tới Dương Châu, điều kinh ngạc nhất chính là năng lực khống chế Dương Châu của Triệu Xung.

Quan lại bao che cho nhau cũng được, nghiệp quan cấu kết cũng thế, nhưng hợp lại cũng không đến mức một cánh cửa đột phá khẩu đều không thể tìm thấy.

Mãi đến khi Triệu Xung phái Phù Mạn hạ thuốc hắn, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai vị thứ sử đại nhân này nắm trong tay không chỉ là quyền sở hữu tài sản cùng mỹ nhân mà còn là từng thanh đao, chủy thủ kề sát chỗ yết hầu của mỗi người.

Nguyên nhân Lục Yến dù bại lộ thân phận vẫn muốn tróc nã Nhiếp Viễn rất đơn giản, hắn vốn cho rằng chỉ cần nhìn chằm chằm Triệu Xung là có thể tìm được Bạch Đạo Niên, ai ngờ qua mấy ngày vẫn không có tin tức gì.

Hắn suy đoán, nếu Nhiếp Viễn đã dám phản bội Triệu Xung, vậy nhất định đã uống thuốc giải.

Nhưng mà theo hiểu biết của hắn đối với Triệu Xung, hắn vì điều hành bố cục hiện tại của Dương Châu khẳng định sẽ không đưa thuốc giải cho bất kỳ kẻ nào.

Nhiếp Viễn có thể lấy được giải dược, hắn nhất định biết Bạch Đạo Niên ở đâu.

Lục Yến mở miệng nói: "Trả lời ta mấy vấn đề, ta bảo đảm tánh mạng cho ngươi."
Nhiếp Viễn nói: "Vấn đề gì?"

"Bạch Đạo Niên ở đâu?"
Lời này vừa ra, Bàng Thuật đang ngã ngồi trên mặt đất dùng hết sức lực toàn thân quát: "Nhiếp Viễn, nếu ngươi dám nói, đại nhân tuyệt đối không sẽ tha cho ngươi! Ngài ấy sẽ đem thê nhi của ngươi băm thành thịt vụn, ném xuống Tây Hồ!"
Nghe vậy, thân mình Nhiếp Viễn run lên.

Thấy thế, Lục Yến nhịn không được cong khóe môi.

Hắn sở dĩ không hạ quá nhiều dược đối với Bàng Thuật bởi vì hắn muốn thông qua phản ứng của hai người để phân rõ thật giả trong lời nói.

Hắn ẩn núp bên người Triệu Xung lâu như vậy, sớm đã hiểu rõ tính tình bản tính của người bên cạnh hắn.

Bàng Thuật này cao lớn thô kệch, không phải người tâm tư kín đáo.

Lục Yến nghiêng đầu châm chọc nói: "Bàng tòng sự, tánh mạng ngươi đã khó giữ được, lấy đâu ra bản lĩnh uy hiếp người khác đây?"
Bàng Trùng cười nói, "Ta mặc kệ ngươi là Vệ gia Vệ Hiện, hay là thiếu doãn phế vật của phủ Kinh Triệu.

Lão tử nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không phản bội Triệu đại nhân, dù ngươi có chặt cái đầu này, ta cũng sẽ không nói nửa lời."
Lục Yến nhướng mày hỏi hắn, "Vậy gia quyến của Bàng đại nhân thì sao? Bàng đại nhân cũng không để tâm tới thê nhi của mình sao?"
Bàng Trùng phản bác nói: "Triệu đại nhân cùng ta tình như thủ túc, nếu ta xảy ra chuyện, ngài ấy chắc chắn sẽ chiếu cố tốt cho thê nhi của ta, nhưng còn ngươi! Ngươi cho rằng giết ta thì có thể bình an rời đi sao! Đây là Dương Châu, không phải kinh thành! Chỉ cần ta mất tích, Triệu đại nhân chắc chắn sẽ nghi ngờ ngươi!"
Lục Yến nhìn Bàng Trùng, bỗng nhiên cười nói: " Thế nếu như Bàng tòng sự cũng thăng quan thì sao?"
Trong lòng Bàng Trùng trầm xuống, nhíu mày nói: "Ngươi có ý gì?"
"Tối nay ta sẽ đưa ngươi cùng Nhiếp đại nhân cùng hồi kinh.

Không tới bảy ngày, lệnh điều thăng quan của ngươi sẽ truyền tới lỗ tai Triệu Xung.

Đến lúc đó, hắn vẫn sẽ bảo vệ thê nhi của ngươi sao?"
Bàng Trùng nghe hiểu ám dụ trong đó.

Lúc sau, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi tay run rẩy cầm kiếm, nói: "Tiểu nhân! Đây là ngươi muốn châm ngòi ly gián......"
Bàng Trùng còn chưa nói xong, tiểu chưởng quầy đứng bên cạnh cầm lấy một loan đao, nháy mắt đã chặt đứt gân tay của hắn.

Máu chảy như suối.

Nhiếp Viễn thân là quan văn, có bao giờ gặp qua trường hợp như vậy, cả người sợ tới mức run như cầy sấy.


Lúc này, Lục Yến lại nhìn Nhiếp Viễn nói: "Nói cho ta, Bạch Đạo Niên ở đâu?"
Nhiếp Viễn nhìn Bàng Trùng hơi thở thoi thóp ở phía sau, sau đó lại nhìn Lục Yến, trong lòng đã có lựa chọn, "Đại nhân thật sự có thể bảo toàn tín mạng của ta?"
Lục Yến rút một chiếc chủy thủ ra từ bên hông, đặt trước yết hầu hắn, gằn từng chữ: "Ngươi còn có lựa chọn khác sao?"
Không thể không nói, một chiêu giết gà dọa khỉ này vĩnh viễn đều nhanh gọn hơn với việc giảng đạo lý.

Nhiếp Viễn đối diện với ánh mắt lạnh băng, run giọng nói: "Ở Triệu phủ......đằng sau tủ bát bên trong nội thất của phu nhân thứ sử có một gian mật thất, Bạch tiên sinh ở đó."
Nội thất?
Còn là nội thất của nữ quyến?
Ánh mắt Lục Yến trầm xuống, nói: "Sao ngươi biết được?"
Nhiếp Viễn ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng không thể chống lại Lục Yến đang mất kiên nhẫn, chủy thủ trong tay chậm rãi di động trên cổ hắn, nửa tấc rồi tới một tấc.

Nhiếp Viễn bởi vì khẩn trương mà môi trắng bệch, bản năng cầu sinh làm hắn cơ hồ không dám thở mạnh, hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Ta cùng phu nhân từng có một lần tư tình."
Tay cầm kiếm của Lục Yến dừng lại, lập tức thu đao.

Nhậm chức ở phủ Kinh Triệu phủ cũng lâu rồi, cho dù có nghe được chuyện hoang đường đến mấy cũng có thể làm được không để bụng.

Đại phu nhân thông đồng tiểu thúc, phố hẻm quả phụ bò tường, trên đầu nam nhân thực nhiều nấm xanh.

Đầu nấm xanh......!
Mày Lục Yến nhăn lại.

Hết một nén nhang, trong phòng nhiều thêm hai người.

Bọn họ đều ám cọc dưới trướng Lục Yến, tên là Phó Thất, Phó Bát.

Hai người ôm quyền, nói: "Chủ tử."
Lục Yến "Ừ" một tiếng, nói: "Các ngươi lập tức xuất phát, phải đích thân giao hai người này vào tay Đại Lý Tự Khanh Chu Thuật An."
Hai người lập tức nhấc Nhiếp Viễn cùng Bàng Thuật đang bị trói lên, thuần thục nhét hai miếng dẻ vào miệng của hai người kia, phòng ngừa bọn họ cắn lưỡi tự sát.

Chờ Phó Thất, Phó Bát đi rồi, tiểu chưởng quầy nói: "Đại nhân, khi nào chúng ta động thủ?"
Lục Yến suy nghĩ một lát, nói: "Tết Nguyên Tiêu,"

Tết Nguyên Tiêu nhà nhà đốt đèn, Triệu Xung hẳn sẽ mở đại yến đãi khách khứa ở Triệu phủ, người qua kẻ lại, chính là thời cơ tốt nhất.

Lục Yến lại nói: "Lát nữa làm quán rượu truyền ra tin tức, nói đêm nay ta ở Nhị Thập Tứ kiều tìm cô nương." Dứt lời, hắn chặn ngang bế Thẩm Chân lên, đi lên trên lầu.

Tiểu chưởng quầy khom người vâng dạ.

Nhưng hắn cứ nghĩ đến mấy tin tức bịa đặt gần đây, không khỏi xấu hổ.

Thế tử gia a, thanh danh phong lưu này của ngài đúng là ngày càng vang dội.

Ngự nữ vô số, từ đêm tối cho đến bình minh, cứ tiếp tục truyền đi như vậy, sợ là cũng sắp trở thành thần thoại.

******
Lục Yến bế Thẩm Chân lên lầu hai, đặt nàng lên một chiếc giường nhỏ.

Tiểu chưởng quầy đạp bước theo sau, thấp giọng nói: "Đại nhân, thuộc hạ có hàng phấn, ngài có cần không ạ?" Hàng phấn, là thuốc giải của mê dược mà hắn dùng.

Lục Yến nhìn thoáng qua, sau đó thấp giọng nói: "Không cần."
Tiểu chưởng quầy thấy không khí không đúng, vội vàng lui ra phía sau, xoay người xuống lầu.

Bên ngoài bóng đêm dần đậm đặc, sương mù dày nặng.

Ánh mắt Lục Yến dừng trên khuôn mặt như tuyết trắng nõn, mi, mắt, mũi, môi, nhìn rồi lại nhìn, trong ngực hắn đột nhiên dâng lên một mạt tức giận không tên.

Trong cổ họng cũng nhiều thêm một vị đắng không chịu tan đi.

Lúc Yến ngồi bên giường nhìn nàng hồi lâu.

Nhỏ yếu, mềm mại như thế, nếu như đoạn tuyệt cùng ta, nàng còn có thể đi đâu?
Đầu tiên hắn châm chọc cười một tiếng, giống như cười nàng không biết tự lượng sức mình, lại giống như cười nàng có ý nghĩ kỳ lạ.

Nghĩ vậy nhưng không tại biết sao khóe miệng hắn vẫn cứng lại một chỗ.

Bốn phía vắng vẻ không tiếng động.

Lục Yến lẳng lặng nhìn nàng, đuôi lông mày chưa từng động một lần.

Dáng vẻ kia cùng bộ dáng bình tĩnh tự chủ, khôn khéo kiêu ngạo của những lúc bình thường hoàn toàn bất đồng.


Ngay cả hắn cũng không phát hiện ra điểm bất đồng ấy.

Một lúc lâu sau, hắn như bị ma xui quỷ khiến cuốn lên một lọn tóc nàng, chậm rãi vân vê.

Lông mi Thẩm Chân dài như cánh bướm, mơ hồ rung động, nhíu mày, chưa tỉnh, xoay người một cái chỉ chừa cho hắn một bóng lưng.

Tay hắn chợt rơi vào khoảng không.

Gió trong rừng xuyên thấu qua doanh cửa sổ thổi tới, Lục Yến thu tay lại, đặt ngón trỏ lên môi.

Nhắm mắt trầm tư, một đêm không ngủ.

.

Xin ủng hộ chúng tôi tại ( tr ùmtruyện.

N E T )
***
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Chân từ từ tỉnh lại......!
Nắng sớm nhè nhẹ vừa mới ánh vào mắt, nàng liền nghe thấy một đạo thanh âm nặng nề: "Có biết nàng ngủ bao lâu rồi không?"
Ngữ khí có vẻ không tốt, Thẩm Chân lập tức ngồi bật dậy.

Nàng thấy ngoài trời đều sáng tỏ, vội vàng xuống đất, vẻ mặt áy náy nói: " Sao đại nhân không gọi ta tỉnh."
Lục Yến cười lạnh một tiếng, "Ta kêu nàng, nàng biết được chắc?"
Mặt Thẩm Chân đỏ lên, thầm nghĩ nàng thật sự ngủ say như chết như vậy sao?
Chờ nàng lấy lại bình tĩnh, thế nhưng lại không nghĩ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao bản thân mình lại ngủ ở chỗ này.

"Đại nhân, sao chúng ta lại ở đây?" Thẩm Chân giương mắt nhìn hắn.

Lục Yến chẳng những không đáp, còn giơ tay đánh lên ót Thẩm Chân.

Vô cùng thiếu kiên nhẫn trả lời một câu rồi rời đi.

Thẩm Chân yên lặng đuổi theo.

????P/S: 16/1/2021????.