Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 34




Thượng Chi Đào đã kịp đi ngắm lá đỏ vào dịp cuối thu. Lá đỏ ở Bắc Kinh không giống Nam Kinh, chúng mang vẻ đẹp bao la bát ngát của núi cao bể rộng. Cảm giác chán chường trong lòng cũng theo đó mà biến mất.

Từ trên núi xuống dưới, người dẫn đoàn đề nghị mọi người đến Quỹ Nhai ăn cơm.

Thực ra Quỹ Nhai cách công ty Thượng Chi Đào không xa, nhưng cô chưa đến đó bao giờ nên cô đã kéo Tôn Vũ đi đăng ký suất ăn. Bắc Kinh là thành phố vô cùng cởi mở, rõ ràng mọi người đều không quen biết nhau, ở trên núi cũng chỉ có mấy lần chạm mắt nhau, nhưng khi đã ngồi chung một bàn thì tự dưng trở nên thân thiết với nhau.

Tôn Vũ thích ồn ào, uống rượu cùng cánh nam giới. Cả một bàn toàn người xa lạ vậy mà có thể nói chuyện trên trời dưới bể, âu cũng là một trải nghiệm mới lạ.

Thượng Chi Đào chỉ để mắt đến đĩa tôm hùm đất trước mặt. Hồi học đại học ở Nam Kinh cô thích nhất là ăn tôm hùm đất. Giá tôm ở Nam Kinh rẻ hơn một chút, tôm được vận chuyển đến từ Hu Dị nên tốn ít thời gian, thịt tôm vẫn còn tươi ngon. Đôi khi cô và bạn cùng phòng đi chợ mua tôm rồi mang đến quán ăn nhỏ nhờ người ta chế biến, một bữa chẳng tốn bao nhiêu tiền mà lại được ăn xả láng. Lâu lắm rồi cô không ăn tôm hùm đất, sau bữa cơm này cô mới cảm thấy cuộc sống mấy tháng qua cuối cùng cũng nối liền với quãng đời sinh viên của mình.

Cô yên lặng ăn tôm, nghe mọi người nói chuyện trời trăng, điện thoại đổ chuông mấy lần cô cũng không nghe thấy. Mãi cho đến khi vào phòng vệ sinh cô mới phát hiện ra, là Alex. Mọi khi Alex sẽ không gọi cho cô vào cuối tuần, anh ta thường nói khi nào làm việc thì nên chăm chỉ làm việc, khi nào không làm việc thì phải sống cho ra hồn. Anh ta là người chơi hăng máu hơn bất cứ ai sau khi tan làm. Nếu anh ta tìm cô thì chắc chắn là có việc.

Thượng Chi Đào vội vàng gọi lại cho anh ta: “Xin lỗi Alex, ban nãy tôi không nghe thấy điện thoại kêu.”

“Không sao, cuối tuần có tiện tăng ca không?” Alex hỏi ý kiến Thượng Chi Đào.

“Tôi vẫn đang ở bên ngoài, có lẽ gần mười một giờ mới về đến nhà, có kịp không ạ?”

“Không cần dùng đến máy tính. Công ty chúng ta tổ chức một trận đấu bóng rổ với phía đối tác lớn, mỗi bên phải có đội cổ vũ riêng, nhiệm vụ lập đội cổ vũ rơi xuống đầu phòng chúng ta rồi. Cô lập đội nhé?” Alex cảm thấy Thượng Chi Đào trẻ tuổi, vả lại mới ra trường không lâu, những vấn đề như đội cổ vũ rất gần gũi với cô, có lẽ lập đội sẽ dễ hơn người khác.

“Vâng ạ.” Hồi học đại học Thượng Chi Vũ cũng từng tham gia vào đội cổ vũ, là bị ép tham gia. Cô không lạ lẫm với chuyện này, bèn nhận lời.

Thấy cô nhận lời, Alex rất vui vẻ: “Việc này cũng không tính KPI, cũng không phải công việc, cô nhận lời làm tôi rất vui. Flora đúng là vị cứu tinh của tôi. Tôi sẽ bảo Luke liên hệ với cô ngay, anh ấy là đội trưởng đội bóng rổ của công ty.”

“Ai ạ?”

“Luke ấy, anh ấy chơi bóng rổ rất giỏi, đối tác lớn này cũng có quan hệ với anh ấy...”

“Vâng.”

Thượng Chi Đào nghĩ, nếu không nghỉ việc thì mãi mãi không tránh khỏi định luật “Trái đất tròn”. Cô quay lại bàn ăn, tiếp tục gặm tôm hùm đất. Loan Niệm gọi đến khi cô vừa mới cởi bao tay, cô đứng dậy đi sang chỗ khác nghe máy.

Loan Niệm nghe thấy tiếng ồn ào bên phía cô, tiếng nam nữ cười đùa, anh không nói năng gì. Cô gái trẻ ưa không khí sôi nổi, cuối tuần tụ tập với bạn bè là chuyện hết sức bình thường.

“Chỗ tôi ồn quá, sếp đợi chút để tôi ra ngoài nói chuyện.” Thượng Chi Đào chạy ra ngoài, hỏi Loan Niệm: “Bây giờ còn ồn không ạ?”

“Hết ồn rồi. Ngày mai chúng ta sẽ gặp Tam Điền ở sân bóng rổ lúc ba giờ chiều, cô cũng đến đó một chuyến xem qua địa điểm.”

“Vâng.”

“Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.”

“Được ạ.”

“Không phức tạp quá đâu, ba phút là được, tham khảo đội cổ vũ của NBA.”

Yêu cầu cũng cao ra phết, NBA cơ đấy. Thượng Chi Đào trong lòng thì kháng cự nhưng ngoài miệng vẫn thưa vâng.

Cô luôn miệng vâng vâng dạ dạ, không hé răng nhắc đến chuyện chiếc túi, sau một giấc ngủ cô đã nghĩ thông rồi, không quan trọng. Chỉ cần cô không đeo chiếc túi đó thì nó không phải món đồ dùng để mua cơ thể và tinh thần của cô. Dùng chiếc túi đó giúp hai người tìm được lối thoát cho chuyện đêm đó, anh tặng quà, cô nhận quà, xong chuyện. Còn Loan Niệm thích nghĩ thế nào về cô thì cứ việc.

“Luke, lát nữa sếp gửi địa chỉ cho tôi là được rồi, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ ạ, nếu sếp không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy trước nhé?”

“Ừm, tạm biệt.”

“Bye bye.” Lần này Thượng Chi Đào không giữ phép lịch sự nơi làm việc nữa, cô cúp máy trước, quay về chỗ tiếp tục nghe mọi người trò chuyện. Trong buổi tụ tập có một người đàn ông cứ nhìn Tôn Vũ mãi, Tôn Vũ cũng chẳng ngại ngùng, ngang nhiên nhìn lại người ta. Đến khi buổi tụ tập kết thúc, người đàn ông đó đi đến chỗ Tôn Vũ, “Có thể trao đổi số điện thoại không? Sau này lại ra ngoài chơi cùng nhau.”

“Được ạ.”

Thượng Chi Đào đứng bên cạnh nhìn họ trao đổi số điện thoại, sau lại mỉm cười lịch sự với người đàn ông kia rồi cùng Tôn Vũ ra về.

“Hình như anh ta thích chị.” Thượng Chi Đào mở lời khi hai người đang đứng đợi xe.

“Làm gì có, cùng lắm thì có hứng với chị thôi, hoặc cũng có thể chỉ muốn ngủ với chị.” Tôn Vũ nhún vai. Dường như cô ấy đã biến thành một người khác sau khi chia tay, cô gái tan nát cõi lòng của đêm ấy giờ đây coi chuyện tình cảm như một chuyện vặt vãnh chẳng mấy quan trọng.

Tôn Vũ đã gặp phải cú sốc, cô ấy vẫn chưa thể bước ra khỏi cú sốc ấy, có lúc cô ấy sẽ khóc thầm trong đêm nhưng ngay hôm sau lại tỏ ra như một người ngoài cuộc.

“Người ta nói rằng cách tốt nhất để kết thúc tình trạng thất tình chính là nhanh chóng tìm một người khác, chị đã thử rồi nhưng chẳng có tác dụng.” Tôn Vũ cười giễu.

“Hay là em giới thiệu sếp của em cho chị nhé?” Thượng Chi Đào nói đùa, thực ra cô không hề kiêng dè khi nói chuyện với bạn thân, “Sếp của em... cũng được.”

“Cũng được hay là rất được?” Tôn Vũ ghé sát vào mặt cô, quan sát biểu cảm của cô.

Thượng Chi Đào nghĩ ngợi giây lát, cười phì, “Được lắm ạ. Ngủ xong còn biết lối tặng túi cho em. Trước đây em không có kinh nghiệm, nếu chị ngủ với anh ta thì nhớ phải chọn kiểu túi trước nhé.”

Hai người cười nghiêng ngả, để câu chuyện buồn này trôi qua trong tiếng cười.

Hôm sau Thượng Chi Đào ra ngoài ăn cá nướng với Tôn Vũ, về nhà tắm rửa rồi đến sân bóng rổ từ sớm. Cô không thích đến muộn, Lão Thượng đã dặn không được học những kinh nghiệm xã hội vớ vẩn kia, có hẹn thì phải đến chỗ hẹn trước mấy phút, học được cách tôn trọng người khác cũng là tôn trọng mình. Thượng Chi Đào học thuộc lời thoại trong phim lúc ngồi trên xe bus, Long Chấn Thiên đã giao bài tập cho cô trước khi đi chơi, nói là tuần sau gặp nhau sẽ kiểm tra,

Học thuộc lời thoại một lúc, sau đó nghe nhạc một lúc, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Lúc cô đến nơi, Loan Niệm đã có mặt, anh đang chơi bóng rổ. Thượng Chi Đào tìm một góc khá khuất, tiếp tục học lời thoại.

Loan Niệm ném vào rổ một quả, lúc quay người lại thì nhìn thấy Thượng Chi Đào ngồi trong góc. Dường như cô lúc nào cũng vậy, đi họp sẽ ngồi ở hàng ghế thứ hai, đi chúc rượu thì nấp ở đằng sau, sau khi phát sinh quan hệ với anh thì chỉ để lại một mẩu giấy rồi âm thầm ra về mà không nói một lời, chịu thiệt thì cũng chịu thiệt rồi, cô sẽ không bao giờ lật lại nữa.

Cũng đừng mong đợi cô sẽ đưa cho anh một chai nước vào giờ nghỉ giữa hiệp. Không phải cô không tinh ý, mà chỉ là vì cô nghĩ người khác nhất định sẽ đưa nước cho anh, cô chỉ đơn thuần không muốn tranh giành mà thôi.

Chỉ mải cặm cụi cố gắng học bài.

Loan Niệm thừa biết Thượng Chi Đào đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Ngay từ ban đầu anh đã nhìn thấu cô.

Trên đời này có một kiểu người như vậy, họ vĩnh viễn sẽ không ngưỡng mộ người khác có được cái gì, họ hoàn toàn chấp nhận điều tồi tệ mà mình gặp phải hay những thứ nhỏ nhoi mà mình sở hữu. Thượng Chi Đào chính là kiểu người như vậy. Loan Niệm cảm thấy mình quá tồi tệ vì đã động vào Thượng Chi Đào. Có đầy phụ nữ chịu chơi, không nghiêm túc ra đấy, sao anh có thể ra tay với cô? Anh thiếu phụ nữ sao? Khó có lần anh cảm thấy mình đã làm sai, ngay cạnh khách sạn ở Hồng Kông chính là trung tâm thương mại, anh chưa bao giờ đi mua sắm trong thời gian đi công tác nhưng lần này lại phá lệ đi dạo phố một lần. Chiếc túi mà anh mua cho Thượng Chi Đào không quá rẻ, trừ đi tỷ giá hối đoái vẫn mất hơn ba mươi nghìn.

Loan Niệm thu mắt lại tiếp tục chơi bóng, đợi người của Lăng Mỹ lần lượt có mặt, anh mới rời sân. Trên người anh toàn là mồ hôi, tóc cũng mướt mồ hô, cầm khăn lau qua rồi hô hào mọi người: “Tập hợp nào.”

Thượng Chi Đào gỡ tai nghe, bỏ tài liệu vào trong cặp sách. Là đồng nghiệp nữ duy nhất có mặt ở đây hôm nay, cô bị cánh đồng nghiệp nam trong công ty che khuất hoàn toàn. Cô chỉ có thể im lặng nghe họ nói về sân bóng và chiến thuật. Tân Chiếu Châu cũng biết chơi bóng rổ, khi đó anh ta sẽ kéo Thượng Chi Đào đi cùng, giảng giải luật chơi bóng rổ cho cô, còn yêu cầu cô phải xem anh ta chơi bóng.

Cô nghe được một lúc, cảm thấy không liên quan đến mình lắm, mới lơ đãng một chút thì nghe thấy Loan Niệm gọi tên mình: “Flora.”

“Vâng?”

Lúc này cánh đồng nghiệp nam mới nhớ ra Thượng Chi Đào đứng sau họ, ai nấy cũng cười rồi nghiêng người nhường chỗ cho cô.

“Tôi đã hỏi Alex rồi, anh ấy đã tuyển thành viên đội cổ vũ từ các phòng.”

“Vâng, vâng.” Việc lập đội quả thực rất khó khăn, mấy đồng nghiệp nữ cá tính của Lăng Mỹ cô này ghê gớm hơn cô kia. Thậm chí Thượng Chi Đào cảm thấy mọi người sắp đánh lộn đến nơi.

“Nhưng Alex nói không đủ người, vì vậy cô cũng vào trong đội nhé.” Loan Niệm lại nói.

“Hả?” Thượng Chi Đào ngây ra như phỗng, ánh mắt như muốn nói “Tôi á? Anh nói tôi á?”

Apolo ở bộ phận kinh doanh cười nói: “Flora vất vả rồi.”

“Nhưng tôi không biết nhảy.”

“Chắc là cô sẽ làm được thôi.” Loan Niệm bỗng dưng nói như vậy. Cơ thể cô khá dẻo dai, thừa sức nhảy một bài thể dục nhịp điệu.

... Chỉ có Thượng Chi Đào hiểu ra hàm ý sau câu nói của Loan Niệm, gò má thoắt đã đỏ lựng, Loan Niệm đang chòng ghẹo cô sao? Thế nhưng vẻ mặt anh vô cùng đứng đắn, cô không nhìn ra được gì, như thể anh đang nói một câu không có gì đặc biệt.

“Vậy giải tán ở đây, mọi người vất vả rồi. Flora ở lại nhé, đội cổ vũ bên kia muốn giao lưu một chút, lát nữa tôi gọi điện cho họ, cô cũng nghe xem nhé.”

“Được ạ.”

Mọi người tản ra, Thượng Chi Đào đứng đó có chút dè dặt, Loan Niệm nhìn cô rồi nói: “Đợi tôi một lát, tôi vào thay đồ.”

“Vâng.” Thượng Chi Đào nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay và những múi cơ ngực ẩn hiện trên áo của Loan Niệm, vội vàng nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn lung tung.

Thời gian Loan Niệm thay đồ hơi lâu, lâu đến mức Thượng Chi Đào nghĩ rằng anh đang ở trong đó trang điểm đủ bước giống phụ nữ. Cô phải chờ đến 4 giờ rưỡi mới nhìn thấy Loan Niệm mặc bộ đồ thoải mái ra ngoài. Người làm công việc sáng đúng là có gu thẩm mỹ, bộ đồ đó được phối hợp rất cao cấp, ngay cả mấy người đàn ông đang đánh bóng trong sân cũng phải nhìn anh một cái.

“Đi thôi, lên xe gọi điện thoại, ở đây ồn quá.”

“Vâng.”

Lại là một từ vâng.

Loan Niệm cũng không nói gì thêm, dẫn Thượng Chi Đào đến bãi đậu xe, hai người lên xe, Loan Niệm gọi điện thì bị đối phương từ chối, “Đợi một lát.”

Họ cứ thế ngồi trên xe đợi, Loan Niệm không nói chuyện, Thượng Chi Đào cũng vậy. Trong thời gian đó Loan Niệm đã nhận ba cuộc điện thoại, hai trong số đó là phụ nữ gọi điện cho anh, anh nói mấy câu ngắn gọn rồi cúp máy, một cuộc là mẹ anh.

Thượng Chi Đào nín thở không dám hó hé, ngồi đó nghe Loan Niệm nói chuyện với mẹ anh, lòng dạ căng thẳng khó tả. Mẹ của Loan Niệm hẳn là một người rất tốt bụng, hình như bà ấy là bác sĩ, bà ấy kể cho Loan Niệm về mấy bệnh nhân mà bà ấy chữa trị, mẹ anh có vẻ buồn rầu, Loan Niệm an ủi bà: “Mẹ đã cố gắng hết sức rồi.” Có vẻ mối quan hệ mẹ con hai người rất ấm áp.

Gần kết thúc cuộc gọi, mẹ Loan Niệm nói: “Dì Lưu giới thiệu một cô gái cho con, con gặp một lần xem sao nhé. Không yêu cũng không sao, nhưng đi cho phải phép.”

“Vâng.”

Hóa ra Luke cũng phải đi xem mắt, ồ phải rồi, anh đã 28 tuổi, cũng phải đi xem mắt rồi. Nghe lỏm cuộc điện thoại đến tận lúc này, Thượng Chi Đào đã tỏ ra vô cùng tự nhiên, thậm chí cô còn dỏng tai lên, có vẻ rất có hứng thú. Loan Niệm vô tình nhìn thấy vành tai cô động đậy, anh duỗi tay nhéo tai cô mà chẳng suy nghĩ. Đầu ngón tay ấm áp chạm phải thùy tai nóng bừng của cô, cô nghiêng đầu ra ngoài hòng tránh khỏi cảm giác mập mờ lạ lùng này thì nghe thấy Loan Niệm hỏi cô: “Về nhà với tôi không?”