Đạo Quân

Chương 528: Đốt Trại Chăn Nuôi




“Vậy ngươi muốn chỉ rõ điều gì?"

“Ta chỉ rõ cái gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là ngươi đến quận Thanh Sơn, nơi đó có thể bảo vệ ngươi bình an!"

“Bảo vệ ta bình an? Hạo Vân Đồ tuyệt đối có khả năng gây ảnh hưởng đến triều đình nước Yến, chỉ cần y mở miệng, ngươi cảm thấy tầm quan trọng của mình có thể khiến triều đình nước Yến không nể mặt Hạo Vân Đồ sao? Có nước Tề ủng hộ việc ổn định các nước, ngươi tưởng triều đình nước Yến không dám tấn công quận Thanh Sơn ư?"

“Ngươi không những chuyện bé xé to mà còn xé cho xa, Hạo Vân Đồ không tới nỗi vì ta mà gây động tĩnh lớn đến thế đâu, đối với người ta mà nói sẽ không đáng! Tóm lại ngươi yên tâm, nếu ta không thể tự bảo vệ mình thì sẽ không trốn ở quận Thanh Sơn."

“Lý do!”

“Không cần lý do, sau này ngươi sẽ hiểu." Ngưu Hữu Đạo nói cho có lệ.

Bây giờ hắn sẽ không nói cho bà ta biết rằng phủ Vạn Động Thiên và Hải Như Nguyệt đã sớm bị hắn âm thầm kéo xuống nước.

Bây giờ hắn sẽ không nói cho bà ta biết rằng hắn tuyệt đối có sức ảnh hưởng đối với Kim Châu nước Triệu. Cho dù là triều đình nước Yến hay Thiên Ngọc môn, nếu ai dám ép buộc không cho hắn dừng chân lại quận Thanh Sơn, ép hắn không còn đường sống, Kim Châu chỉ có thể liều mạng bảo vệ hắn, đến lúc đó nước Triệu cũng không tài nào khống chế được cục diện!

Triều đình nước Yến cân nhắc hậu quả nếu Kim Châu xuất binh xâm phạm, Thiên Ngọc môn cân nhắc hậu quả nếu hàng xóm to con ở cách vách - quận Thanh Sơn trở mặt!

Đương nhiên, trước mắt ngay cả phủ Vạn Động Thiên và Hải Như Nguyệt đều không biết điều này. Nếu không gặp chuyện bất đắc dĩ, Ngưu Hữu Đạo hắn sẽ không để lộ ra!

Trước mắt hắn nói điểm đến cho Quản Phương Nghi chỉ vì muốn bà ta yên lòng. Ngay cả hai chữ kháng chỉ cũng dám thốt ra, có thể thấy trong lòng bà ta đầy vẻ sầu lo!

“Với lại, ở đâu ra mà kháng chỉ chứ? Ý chỉ đâu?" Ngưu Hữu Đạo tay ra, tỏ ý muốn đòi đồ.

Quản Phương Nghi: “Trong lòng ngươi tự hiểu, người ta có thể nắm rõ hành tung của ngươi, thân phận người của Giáo Sự đài không thể giả được, người bên Giáo Sự đài cũng sẽ không giả truyền ý chỉ!"

Ngưu Hữu Đạo: “Ta không hiểu! Một kẻ tùy tiện chạy tới nói mình có ý chỉ, ta phải tin sao? Dựa vào cái gì? Ta thấy đúng là giả mạo!"

Quản Phương Nghi trợn trắng mắt, hắn cứ một mực nói đùa như vậy, chẳng lẽ mình phải nói rõ ra hay sao?

“Cần phải mau chóng rời khỏi!" Ngưu Hữu Đạo cất giọng kiên quyết, chậm rãi xoay người, nhìn đàn gia súc ở đằng xa đang được chăm sóc, thỉnh thoảng hắn lại nhìn sang người của Giáo Sự đài, từ từ nói: "Có quỷ mới biết Hiểu Nguyệt các xâm nhập vào Giáo Sự đài hay không! Lúc này đây, ngoại trừ người nhà thì ta chẳng tin kẻ nào hết, tuyệt đối không thể giao tính mạng mình vào tay người khác! Đừng nói là Hoàng đế nước Tề, cho dù đó là ý chỉ của lão Thiên vương, ta cũng không thèm để ý!"

Bây giờ hắn không thể nào nói cho Quản Phương Nghi biết chuyện liên quan đến Thương Kính, chuyện hắn và Lệnh Hồ Thu mập mờ lâu như vậy đã bị phá vỡ, trong lòng hắn hiểu rõ lần này Hiểu Nguyệt các có bao nhiêu quyết tâm muốn động tới mình. Quay về kinh đô nước Tề sao? Nói giỡn à! Rút dây động rừng ép hắn phải chạy thoát nhanh hơn thì có!

Quản Phương Nghi im lặng, không thể không thừa nhận, quyết định của Ngưu Hữu Đạo ít nhiều gì cũng có chút lý lẽ...

Trong lều trại, Ngưu Hữu Đạo đứng trước bản đồ, nhìn chằm chằm hồi lâu.

Quản Phương Nghi quanh quẩn ngay bên cạnh.

Thẩm Thu canh gác bên ngoài.

Màn cửa được xốc lên, Trần bá và Hứa lão lục đi vào, Quản Phương Nghi hỏi ngay: "Tình hình sao rồi?"

Hứa lão lục nói: “Đại tỷ, ta đã thử tiếp xúc, đồng thời dò xét nơi này một lần, không hề có tu sĩ tồn tại!"

Quản Phương Nghi lập tức nhìn sang Ngưu Hữu Đạo: "Đùa kiểu gì thế này?"

Ngưu Hữu Đạo cũng không quay đầu lại: “Thẩm Thu!”

Thẩm Thu xốc màn cửa rồi chui vào, đi đến trước mặt hắn: "Đạo gia!"

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Có biết thuyền đang ở đâu chờ chúng ta không?"

Thẩm Thu lắc đầu: “Không biết ạ, Chưởng môn chỉ nói thuyền đang chờ chúng ta ở địa điểm đã hẹn."

Hắn ta thật sự không biết địa điểm đã hẹn chính là nơi hẹn nhau gặp mặt của Hắc Mẫu Đơn, Công Tôn Bố và Ngưu Hữu Đạo. Trên thư mật cũng chỉ nói là "địa điểm đã hẹn", không để bất kỳ ai khác biết nơi đó cụ thể ra sao.

Bây giờ đoàn thuyền trở về - trên cơ bản đã nhanh chóng cách xa khu vực biển nước Tề, chỉ chừa lại một con tàu ở địa điểm được chỉ định gặp nhau bí mật, chờ Ngưu Hữu Đạo tới.

“Trần bá, Hứa lão lục.” Ngưu Hữu Đạo gọi hai người đó qua, chỉ tay vào vị trí đại khái hiện giờ của mọi người trên bản đồ, vẽ một đường cong rồi nói: "Chúng ta đang ở đây, hai người và Thẩm Thu hợp lại, thay đổi lộ trình rồi đi đường vòng, vòng vào cảnh giới nước Tấn. Chúng ta hẹn gặp nhau ở hòn đảo kia thuộc khu vực biển nước Tấn."

Ba người nhìn nhau, Quản Phương Nghi hỏi ngay: "Ngươi có ý gì?"

Ngưu Hữu Đạo: “Lúc này đây chỉ có thể xem như bại lộ, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất mới được. Nếu có kẻ gây bất lợi cho chúng ta, hẳn kẻ đó đã nắm được số người bên phe mình. Năm người ở cùng nhau, mục tiêu quá rõ ràng, cần phải tách ra ngay. Lỡ như gặp chuyện cũng giữ lại được niềm hy vọng lớn hơn, không đến mức tất cả đều gặp nạn!"

Quản Phương Nghi nổi giận: "Ngươi muốn đưa họ ra làm mồi dụ địch tới à? Ta không đồng ý!”

Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm bà ta, trầm giọng nói: "Chia làm hai tốp, không ai là mồi cả. Nếu nói mồi thì cả hai tốp đều là mồi. Nếu quả thực có kẻ muốn gây bất lợi cho chúng ta, chỉ cần không phải kẻ ngốc là biết ngay chúng ta muốn ra biển, kẻ đó sẽ chạy tới bờ biển - trái lại nơi đó sẽ thành chỗ nguy hiểm nhất, đi vòng quanh sẽ an toàn hơn hẳn! Nếu ngươi không muốn thì hai người chúng ta đi vòng, còn bọn họ thì đi thẳng tới biển!"

Quản Phương Nghi bĩu môi, không cãi nữa, đồng nghĩa với việc bà ta tin lời Ngưu Hữu Đạo nói.

Đầu tiên là vì Ngưu Hữu Đạo nói có lý lẽ, sau đó là vì có vết xe đổ của hắn ngay tại đây, trước hết phải để người bên cạnh mình thoát khỏi hiểm cảnh, còn mình thì ở lại hiểm cảnh mà vòng quanh.

Hứa lão lục xen mồm vào nói: "Đại tỷ, Đạo gia nói có lý. Như vậy đi, chúng ta ra bờ biển, tỷ và Đạo gia đi đường vòng!"

“Không được!” Quản Phương Nghi lập tức đổi ý, tị tử bất thị tị tử, nhãn tinh bất thị nhãn tinh(1) mà liếc Ngưu Hữu Đạo một cái, tức giận nói: "Dựa theo lời hắn mà làm đi!"

(1) Mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, ý nói nhìn với vẻ không vừa mắt. (zhidao)

Trần bá nói: “Chủ nhân, hay là chúng ta tới bờ biển đi ạ!"

“Các ngươi thật sự tin lời nhảm ruồi của hắn sao? Các ngươi cảm thấy hắn là kẻ chán sống à? Đường hắn đi chắc chắn an toàn hơn thế nữa!" Quản Phương Nghi trợn mắt, lập tức đưa ra quyết định ngay tại chỗ: "Được rồi, cứ làm như thế đi!"

Ngưu Hữu Đạo cũng không sải bước theo bọn họ, hắn nói với Thẩm Thu: "Lập tức đưa tin cho sư phụ của ngươi. Trời vừa sáng, tàu sẽ lập tức rời khỏi chỗ hẹn gặp mặt, dựa theo đường thủy trước đó mà xuất phát!"

Thẩm Thu sửng sốt một chút: "Ngài không đợi chúng ta sao ạ?"

Phải biết rằng khống chế tàu một lần nữa, nói thì đơn giản, nhưng nếu chi tiết thì có thể xảy ra rủi ro bại lộ hành tung.

Ngươi chẳng thể tùy tiện cản tàu rồi bắt người ta phải chạy tới quận Thanh Sơn xa xôi như thế, tàu nhỏ không thể đi xa, tàu lớn đều thuộc về mấy hộ có tiền, tất cả đều có Kim Sí liên lạc. Chủ tàu mất liên lạc với tàu của mình, tất sẽ bị hỏi thăm, phần lớn người đi biển - vừa nhìn thấy tàu đối phương đã biết đó là nhà ai. Nếu tìm người lái tàu trên lục địa hoặc chỉ sắp xếp tàu bè, đồng nghĩa với việc ở lại trên lục địa một thời gian dài. Chẳng phải Đạo gia nói lục địa nguy hiểm, phải nhanh chóng thoát khỏi lục địa hay sao?

Ngưu Hữu Đạo: “Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo đi!"

Đối với hắn mà nói, nếu trước hừng đông ngày mai mà hắn chưa thể đến được địa điểm hẹn nhau gặp mặt thì tàu không cần thiết phải chờ ở đó nữa.

“Dạ!” Thẩm Thu đáp lại.

Ngưu Hữu Đạo lại quay đầu hạ lệnh: "Đốt trại chăn nuôi, tạo cơn hỗn loạn..."