Đạo Quân

Chương 507: Thương Triều Tông Có Phúc Khí Hơn So Với Bổn Vương (2)




Hạo Chân bình tĩnh hỏi lại: “Bổn vương có cái gì khiêm tốn chứ?”

Ngưu Hữu Đạo cũng không cần thiết đi sâu vào chuyện này. Có mấy lời nói đến đây là ngừng, mọi người biết rõ trong lòng là được.

Hắn quay lại chủ đề chính: “Không biết Vương gia có từng nghe qua Quỷ mẫu Hãm Âm sơn không?”

Hạo Chân nói: “Có nghe qua, chẳng lẽ lại có liên quan đến Chương Hành Thụy?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Chương Hành Thụy là hậu nhân thế tục, là cháu trai của Quỷ mẫu!”

Lời vừa nói ra, Hạo Chân, Mộc Cửu, Cao Tiệm Hậu, còn có Xa Bất Trì và Tạ Long Phi đang nghiêng tai lắng nghe trên lầu phải kinh hãi.

Gương mặt đang căng ra của Hạo Chân dần dần thư giãn, ánh mắt trở nên thâm thúy, lộ ra một khí thế khác: “Đại vương Tây viện có biết không?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Biết, vì thế ông ta mới giữ bí mật đến giờ. Bởi vậy có thể thấy được, Chương Hành Thụy nhìn thì rất khiêm tốn, thật ra đây chính là một cách bảo vệ cho gã. Người có thể để cho Đại vương Tây viện phải chiếu cố và bảo vệ như thế, có thể thấy được Quỷ mẫu rất coi trọng người cháu trai này!”

Hạo Chân im lặng, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, sau đó lên tiếng: “Mặc kệ Chương Hành Thụy có phải là cháu trai của Quỷ mẫu hay không cũng không quan trọng. Quan trọng gã là quan viên triều đình. Bắt quan viên triều đình, trách nhiệm này không phải ai cũng có thể gánh nổi. Bổn vương lại càng không!”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta sẽ không để cho Vương gia phải khó xử. Ta chỉ giam lại một thời gian, sau đó ta sẽ trả gã lại một cách lành lặn cho Vương gia. Ta xin cam đoan, bất luận Đại vương Tây viện hay Quỷ mẫu, không ai dám tiết lộ ra, hoàn toàn không ảnh hưởng đến Vương gia.”

Hạo Chân hỏi: “Ngươi cam đoan? Ngươi lấy cái gì mà cam đoan? Đơn giản chỉ là sự hoang đường!”

“Vương gia có thể nói chuyện riêng với ta không?” Ngưu Hữu Đạo đứng lên, đưa tay chỉ ra ngoài.

Hạo Chân nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng chậm rãi đứng dậy.

Cửa mở, hai người bước ra khỏi thủy các, qua cầu, lên bờ, sau đó sóng vai nhau đi trong viện.

Những người khác đứng bên thủy các nhìn sang bên này, không biết hai người kia nói chuyện gì. Tóm lại, chỉ thấy Hạo Chân nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, giật mình không ít.

Hai người dừng lại bên cạnh bờ nước, Hạo Chân chắp tay, thở dài nói: “Chuyện này có không ít người tài giỏi để làm, vì sao lại để mắt đến Bổn vương?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nhìn thì rất nhiều, nhưng thật ra lại không nhiều. Sau lưng Chương Hành Thụy là Quỷ mẫu và Đại vương Tây viện. Người bình thường không ai dám đối đầu với bọn họ, sợ bị báo thù. Nhưng Vương gia thì khác. Quỷ mẫu không có gan đối phó với Vương gia. Chỉ cần Vương gia ra tay, Quỷ mẫu biết mình không làm gì được Vương gia, vì sự an toàn của Chương Hành Thụy mà không dám lộ ra ngoài. Trước khi chuyện thành, ta không muốn lộ ra bất cứ phong thanh nào, đành phải nhờ Vương gia hỗ trợ.”

Hạo Chân nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì Quỷ mẫu?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta không thể tiết lộ chuyện này với Vương gia, nhưng ta có thể cam đoan với Vương gia hai điều. Thứ nhất, sau khi chuyện thành công, ta sẽ đưa Chương Hành Thủy bình an trở về, sẽ không để Vương gia khó xử. Vương gia chỉ cần tìm cớ hợp lý điều gã đi đâu một khoảng thời gian. Thứ hai, ta cam đoan việc này không xâm phạm lợi ích của nước Tề.”

Hạo Chân im lặng, sau đó nói: “Không phải ngươi có quan hệ với Nhị ca ta sao? Vì sao không tìm huynh ấy? Thực lực của huynh ấy thích hợp làm việc này hơn ta.”

Khác với lý do đã nói với Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo tìm một lý do khác: “Bởi vì ta càng xem trọng Vương gia hơn. Ta muốn kết giao với Vương gia. Ta nghĩ Dung Bình quận vương sẽ có lúc liên hệ với nước Tề trong tương lai. Ta nghĩ ta và Vương gia đều nhìn về tương lai, về cái lâu dài!”

Hạo Chân mỉm cười: “Chương Hành Thụy là thủ hạ của hoàng thúc, làm như thế nào không khiến người ta nghi ngờ, việc này của ngươi đúng là không dễ làm!”

“Nếu dễ làm, ta đâu tìm Vương gia làm gì, nhưng ta tin rằng chuyện này không làm khó được Vương gia.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay nói.

Có thể tìm hắn ta, Ngưu Hữu Đạo cũng đã nghĩ kỹ đến hậu quả về sau.

Về phần Tô Chiếu, sau khi được Trần Quy Thạc xác nhận, nàng ta chính là vị Chiếu tỷ của Thiệu Bình Ba, kết hợp với tin tức mà Quản Phương Nghi cung cấp, hắn có thể kết luận một trăm phần trăm, người giúp Thiệu Bình Ba giải quyết chuyện chiến mã chính là Tô Chiếu, mà đằng sau thậm chí có thể là Hiểu Nguyệt các!

Bắt cóc Chương Hành Thụy, điều kiện đầu tiên chính là không được kinh động Đại vương Tây viện. Nếu không, sẽ kinh động đến Tô Chiếu, thậm chí là Hiểu Nguyệt các. Kể từ đó, hắn có thể khẳng định, một khi kinh động Đại vương Tây viện, cho dù chiến mã đến tay, cũng không thuận lợi đưa về quận Thanh Sơn.

Hạo Chân quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cam đoan như vậy cố nhiên là tốt, nhưng Bổn vương cũng không dám tùy tiện áp chế người khác. Nói cho cùng, thật ra ta cũng không có lợi ích gì.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nhưng Vương gia không thể phủ nhận một điều, một khi Vương gia có việc, ta không dám thấy chết mà không cứu. Nếu không, chính là ta muốn chết! Vẫn là câu nói kia, chỉ cần Vương gia giúp ta lần này, sau này, phàm là chuyện mà ta đủ khả năng, ta nhất định sẽ hết sức giúp Vương gia!”

Hạo Chân nói: “Ngươi đã xem trọng Bổn vương như vậy, chi bằng sang bên này giúp Bổn vương đi!”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Vương gia đã có người của tam đại phái giúp đỡ. Ta sang, chẳng tính là gì trước mặt tam đại phái, còn phải nhìn sắc mặt của người ta. Đây không phải là điều mà ta muốn.”

Hạo Chân nói: “Chẳng lẽ Thiên Ngọc môn lại dễ nói chuyện như vậy sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ít ra Thiên Ngọc môn không làm gì được ta?”

“Ngươi không định suy tính một chút à?”

“Dung Bình quận vương đối xử với ta không tệ!”

“Haiz, Thương Triều Tông còn có phúc khí hơn cả Bổn vương, hy vọng ngươi hãy nhớ kỹ lời hứa của mình!” Hạo Chân thở dài, thủ thế với bên hướng thủy các. Bốn người Mộc Cửu nhanh chóng lướt đến. Hạo Chân quay người nói: “Đi thôi!”

Khi cả bốn lướt qua Ngưu Hữu Đạo, ai nấy đều dùng ánh mắt đánh giá hắn.

Bốn người rất muốn hỏi Ngưu Hữu Đạo một chút, Ngưu Hữu Đạo đã nói chuyện gì, nhưng bọn họ biết, Hạo Chân muốn nói, tất sẽ nói cho bọn họ nghe. Còn không, cũng không cần thiết phải hỏi.

Ngưu Hữu Đạo chắp tay, đưa mắt nhìn theo.

Quản Phương Nghi lặng yên đến bên cạnh: “Hắn ta có đồng ý không?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Cũng được xem là đồng ý.”

Quản Phương Nghi kinh ngạc. Trước đó bà ta phản đối Ngưu Hữu Đạo đến tìm Anh vương, cảm thấy đối phương không có khả năng đồng ý chuyện này. Vừa rồi bà ta cũng nhìn thấy thái độ của đối phương, hoài nghi hỏi: “Ngươi đã nói gì với hắn ta mà hắn ta đồng ý vậy?”

“Thành tâm kết giao bằng hữu mà thôi!”

“Ngươi ít nói mò với ta đi!”

Có một số việc sẽ không dễ dàng nói cho những người khác biết. Ngưu Hữu Đạo nhìn theo bóng lưng của Hạo Chân, chuyển sang chủ đề khác: “Ba người còn lại là ai vậy?”

Quản Phương Nghi liếc mắt, biết có hỏi nữa cũng như không: “Tổng quản thái giám Anh vương phủ Mộc Cửu, hai người kia là Xa Bất Trì của Đại Khâu môn, Tạ Long Phi của Huyền Binh tông.”

“Anh vương này quả nhiên không đơn giản!”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Bên cạnh hoàng tử luôn có người của tam đại phái bảo hộ.”

“Là ta suy nghĩ nhiều sao? Tuy bên cạnh Kim vương có người ba phái bảo vệ, nhưng bản thân chỉ dám dùng Ngụy Trừ. Còn người này lại biến người của ba phái thành tâm phúc của hắn ta.” Ngưu Hữu Đạo nhẹ thở ra một hơi, xoay người nói: “Đi thôi!”

Nghe xong, Quản Phương Nghi bừng tỉnh, nhưng thần sắc lại đăm chiêu.

Xe ngựa vẫn đợi ở ngoài tường viện như cũ, hai người nhanh chóng leo tường ra ngoài chui vào trong xe ngựa.

Tiếng roi vang lên, xe chạy.

Trong xe, Quản Phương Nghi đột nhiên nhích người, dán người ngồi sát Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo vừa quay đầu lại, vừa đúng lúc Quản Phương Nghi sáp mặt lại gần, hai người mặt đối mặt gần nhau, mặt gần như chạm vào nhau, ccó thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, bốn mắt nhìn nhau sửng sốt.

Mùi hương cơ thể của đối phương trực tiếp chui vào mũi, Ngưu Hữu Đọ ngửa người ra sau, hoài nghi hỏi: "Ngươi sáp vào gần như vậy để làm gì?"