Đạo Quân

Chương 300: Chỉ Điểm Sai Lầm (2)




“Nói là khi sư diệt tổ thì hơi quá rồi, chức trưởng môn không ai quy định là trời sinh giao cho ai, có phái nào tuyển chưởng môn mà không phải tuyển người tài? Đổi một người có khả năng thượng vị, có thể cho Ngũ Lương Sơn một tương lai huy hoàng, để cho sư tổ trên trời có thiêng mỉm cười không phải tốt hơn sao? Hạng người vô năng vì lợi ích cá nhân mà liên lụy đến cả môn phái mới thực là khi sư diệt tổ. Thân là đệ tử Ngũ Lương Sơn, phải hành động vì Ngũ Lương Sơn mới đúng.”

Lục Thánh Trung bạnh quai hàm gay gắt quản đối: “Ta không đồng ý đấy, có phải ngươi muốn giết ta không?”

“Dưa hái xanh không ngọt, ta ghét nhất là ép người khác làm việc mà họ không muốn. Nếu ngươi không đồng ý, chắc chắn ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ thả ngươi.”

Lục Thánh Trung hơi nghiêng người về phía trước: “Thật sao?”

“Chắc chắn sẽ không giả! Có điều, ta thực sự lo lắng cho tương lai của Lục huynh. Lục huynh đã đắc tội với Vương Hoành, Ngũ Lương Sơn rất khó đặt chân ở nước Yến! Mà Lục huynh là kẻ cầm đầu, đương nhiên Vương Hoành càng không bỏ qua. Tương tự, cũng vì Lục huynh bán đi nên Ngũ Lương Sơn mới rơi vào tình cảnh như vậy, ta rất khó hình dung được Lục huynh quay về Ngũ Lương Sơn sẽ có kết cục thế nào. Dù không có chuyện gì, nhưng Lục huynh có thể được trọng dụng trong môn phái sao? Đương nhiên, có thể Lục huynh thanh cao, trọng dụng hay không cũng không màng, dù bị tội cũng có thể gắng chịu nhục, nhẫn nhục sống tạm vẫn là chuyện xưa nay nhiều, cũng không thiếu một Lục huynh. Hoặc là, Lục huynh có thể cao bay xa chạy, làm một tán tu mai danh ẩn tích, có điều, một người phản bội sư môn ở bên ngoài sợ là không dễ lăn lộn…”

Lục Thánh Trung nghe hắn nói một hồi, tâm loạn nha ma, trong đầu bắt đầu hò hét loạn lên.

“Nếu có thể tìm ra một lối thoát cho Ngũ Lương Sơn thì khác rồi. Không nói đến chuyện có công, nhưng lấy công chuộc tội vẫn đủ. Ngươi có thể nói với người của Ngũ Lương Sơn là ngươi thuyết phục ta, tự nhận lấy hết công lao. Ngũ Lương Sơn đến đây rồi, ngay cả triều đình nước Yến cũng không dám manh động với nơi này, Vương Hoành càng không thể làm gì các ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Được rồi, ta nói đến đây cũng hết lời rồi. Ta cũng không thích ép người khác. Lão Hùng, mở cấm chế trên người y ra, đưa y ra ngoài phủ.”

Viên Phương lập tức tiến lại mở cấm chế trên người Lục Thánh Trung.

Pháp lực toàn thân được khôi phục vận chuyển thông thuận, cảm giác khí thế dồi dào thực dễ chịu, nhưng lúc này Lục Thánh Môn cũng chẳng có tâm tư trải nghiệm cảm giác này, mà trong lòng đang cực kỳ khó chịu.

“Xin mời!” Viên Phương đưa tay mời Lục Thánh Trung rời đi.

Lục Thánh Trung muốn nói gì đó lại thôi, vẫn cứ ngồi đó không có ý định rời đi, nhìn Viên Phương, lại nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng hỏi một câu: “Chính ngươi cũng đã nói, ở đây trên có Thiên Ngọc Môn, dưới có ba phái Lưu Tiên Tông, hà tất còn muốn chiêu mộ Ngũ Lương Sơn đến?”

Ngưu Hữu Đạo phất phất tay ra hiệu cho Viên Phương lui ra: “Vì lẽ đó nên ta mới nói năng lực của chưởng môn quý phái thực không dám khen tặng. Ngũ Lương Sơn chỉ có chút thực lực đó, muốn cạnh tranh với các môn phái khác, lấy gì mà cạnh tranh? Chỉ có thể bị người ta chèn ép, không thể không vất vưởng ở bên giới. Thứ cho ta nói thẳng, Ngũ Lương Sơn muốn hưng thịnh, nhưng căn bản không tìm được địa vị chính xác của mình.”

Lục Thánh Trung “À” lên một tiếng: “Nguyện nghe cao kiến!”

“Rất đơn giản, một lần nữa định vị bản thân, đừng có cạnh tranh với các môn phái khác, các ngươi không có thực lực cạnh tranh với cường giả. Trước hết phải bỏ dự định cạnh tranh với cường giả đi. Trước hết, phải tìm cách làm sao mới có thể phát huy được ưu thế mà người khác không thể thay thế, đợi đứng vững chân này đã rồi mới tìm chân khác.”

Lục Thánh Trung trầm ngâm nói: “Hình như Ngũ Lương Sơn không có ưu thế gì mà người khác không thể thay thế.”

“Không có ưu thế thì phải tạo ra ưu thế. Phải xem Ngũ Lương Sơn ngươi định vị được bản thân, xem xem nên đi sâu vào đâu, còn nếu chỉ muốn cướp địa bàn thì…chỉ bằng các ngươi? Vừa không thực tế, cũng khó đột phá được bức tường lợi ích người ta đã xây nên.”

Lục Thánh Trung nói: “Còn xin chỉ điểm sai lầm.”

Nói đến đây rồi, Ngưu Hữu Đạo cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng: “Ta cần một nhóm làm cơ sở ngầm của các quốc gia, có thể giúp chúng ta nắm được tình hình các ngươi.”

Lục Thánh Trung hiểu ý hắn, suy tư một lát rồi hỏi: “Ngũ Lương Sơn không làm pháp sư tùy tùng ở đây, tài lực thế nào?”

“Lo xa rồi, đương nhiên sẽ có cung cấp. Bằng không, lòng người như nước, không giữ được!”

Lục Thánh Trung trầm ngâm một hồi lâu, lại hỏi: “Ngươi sẽ để ta làm chưởng môn Ngũ Lương Sơn thật sao?”

Ngưu Hữu Đạo nhoẻn cười, biết tên này đã có lựa chọn, đáp: “Cái này ta không thể bảo đảm, cũng không muốn đưa ra lời bảo đảm. Tất cả đều phải xem chính bản thân ngươi. Nếu ngươi có khả năng làm chưởng môn, đương nhiên ta sẽ giúp ngươi. Nếu ngươi không có khả năng đó, ta không thể tự bê đá đập chân mình, làm cho Ngũ Lương Sơn đại loạn cũng không có gì hay ho.”

“Ta chỉ có thể đảm bảo sẽ cho ngươi cơ hội, nếu ngươi có thể nắm lấy cơ hội thì đó là thứ ngươi nên có được. Trước hết ngươi làm tốt chuyện Ngũ Lương Sơn đầu nhập vào bên này đi, sau đó ta sẽ có việc khác cho ngươi làm. Làm tốt, chính là cơ hội của ngươi!”

Lục Thánh Trung thầm thở dài, mình được chọn sao?

Đúng như đối phương nói, dù mình có quay lại cũng chưa chắc đã có kết quả gì tốt, dù sư môn không nổi giận với mình, sau này ở trong sư môn, mình cũng đừng mong ngẩng đầu lên.

Trốn đi làm tán tu? Không thể phản bội sư môn, đeo cái tiếng này ra ngoài sẽ bị các phái sỉ vả, sau này có sống tiếp cũng không ra gì.

Nếu lựa chọn thế nào cũng sẽ chỉ có một kết cục như vậy, tại sao không cố gắng một chút theo hướng tốt hơn?

Đối phương đã cho mình một con đường, chính mình cũng không tìm ra được lý do gì để từ chối.

Y nghiêng đầu nhìn kim sí bên cạnh: “Đã lâu như vậy, ta cũng không biết con kim sí này có thể liên lạc với ngươi cùng sư môn không nữa.”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Có thể thử một chút xem.”

Lục Thánh Trung gật đầu: “Nếu liên lạc không được, ta sẽ ra ngoài nghĩ cách đi tìm.”

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nói: “Hầu hạ giấy, bút mực!”

Gần như giấy, bút, mực được đưa đến ngay lập tức, Lục Thánh Trung đề bút, châm chước thật lâu mới viết được một phong thư.

Thả kim sí mang theo mật thư bay đi, Lục Thánh Trung ngửa mặt lên trời nhìn theo không nói.

Ngưu Hữu Đạo đứng trên bậc thang trong đình sau lưng y, ra lệnh: “Thu xêp phòng cho Lục huynh, không được thất lễ.”

Viên Phương dẫn Lục Thánh Trung đi rồi, Viên Cương đi tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Có chuyện gì ngài cần Lục Thánh Trung này đi làm vậy? Người như thế có thể yên tâm được sao?”

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý y, như kiểu sao không để mình đi vậy.

“Ta đang đợi Thiệu Bình Ba ra tay. Ba người Thiệu Bình cũng đang đợi! Bên Bắc Châu, Ngụy Đa cũng không thích hợp làm người bí mật trong bóng tối. Năng lực của Ngô Tam Lưỡng có thể làm chân chạy việc nhưng không thể đảm đương trọng trách, hai người đều không qua được Thiệu Bình Ba. Vì lẽ đó ta mới dặn bọn họ giữ khoảng cách với Thiệu Bình Ba, bằng không rất dễ có chuyện. Cách làm việc của ngươi, có một số việc ngươi không thèm làm, qua bên đó cũng không thích hợp. Bên Thiệu Bình Ba cần một người có thủ đoạn và mấu chốt là phải ngoan tới, Lục Thánh Trung thích hợp hơn tất cả các ngươi!” Ngưu Hữu Đạo nhàn nhàn đáp.

Chuyện này Viên Cương cũng không nói thêm được gì. Hắn ta biết nói gì cũng là thừa.

Bản thân Đạo gia là người không chính không tà, tiêu chuẩn phán xét thị phi cũng rất mơ hồ, không phân rõ ràng như hắn ta. Với Đạo gia, không có thiện ác tuyệt đối, tốt hay xấu tuyệt đối, Đạo gia dùng người bất chấp tam giáo cửu lưu.

Mà Ngưu Hữu Đạo cũng không ở lại tòa viện tử đằng sau phủ Quận thủ này lâu. Phủ Quận thủ thuộc sự khống chế của Thiên Ngọc Môn, hắn không muốn sống mãi trong hoàn cảnh bất cứ lúc nào Thiên Ngọc Môn cũng có thể quyết định sự sống chết của mình.