Đạo Quân

Chương 251: Người Đi Đường Gió Tuyết




Thời gian dần trôi qua, con đường phía trước dần xuất hiện dấu tuyết trắng, tuyết mỏng trên mặt đất càng đi sâu càng dày, chậm rãi đi sâu vào một thế giới băng tuyết, ngựa đổi ở dịch trạm cũng một thân lông dày.

Một cơn gió tuyết bất ngờ ập tới, gió lạnh cuốn băng tuyết bay múa, phía trước xuất hiện một hàng rào vây quanh diện tích lớn, một dịch trạm tọa lạc giữa băng thiên tuyết địa.

Đến dịch trạm này đã khác rất nhiều những dịch trạm trên đường, dịch trạm trên căn bản không có tầng lầu chỉ là một căn nhà gỗ đơn giản, trên nóc nhà tích đầy tuyết dày.

Cả nhóm đạp tuyết lao vào dịch trạm, nhảy xuống ngựa ngoài dịch quán, tự có dịch tốt đến nhận ngựa dắt tới chuồng ngựa chăm sóc.

Có dịch tốt vung mạnh cục than đá trong gió tuyết đập nát ra, làm đen một vùng tuyết trắng.

Mấy người leo lên bậc thang, lắc người phủi bông tuyết dưới mái hiên.

Lôi Tông Khang và Đoạn Hổ đẩy tấm rèm vải dày ra đi vào trong nhìn trước, sau đó mới vén rèm vải sang hai bên, đứng thẳng người gật đầu nhẹ với Ngưu Hữu Đạo đứng ngoài.

Hắc Mẫu Đơn lập tức tiến lên, đưa tay cởi khăn quàng trên cổ Ngưu Hữu Đạo, lấy chiếc áo lông bị hắn vắt trên tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh đi sau lưng Ngưu Hữu Đạo tiến vào trong dịch quán.

Vừa vào trong phòng, liền đặt mình vào không gian ấm áp, hoàn toàn khác biệt với rét lạnh bên ngoài, trong phòng bày biện lò lửa.

Dịch trưởng vốn không thèm để ý, nhìn thấy người đến đều cầm vũ khí lập tức đổi thái độ nhiệt tình đích thân đến chiêu đãi, hỏi nghỉ chân hay là dừng chân.

Sau khi rời khỏi huyện Cửu Lĩnh chưa dừng lại chút nào, đi cả ngày lẫn đêm, gặp gió tuyết lớn, mấy người cũng định nghỉ ngơi một chút nên yêu cầu vài gian phòng.

Bọn Đoạn Hổ không hiểu vì sao Ngưu Hữu Đạo và Hắc Mẫu Đơn lại cần hai gian phòng, đã như vậy rồi thì cứ ở chung đi cũng được mà.

Sau khi sắp xếp xong, mấy người lại gặp nhau ở đại đường, chọn chút thịt rượu và canh, ăn ít đồ ăn nóng hổi, dù sao cũng lạnh cóng cả chặng đường rồi.

Cho dù đều là tu sĩ nhưng cơ thể vẫn là máu thịt, chuyện ăn uống không hề ngoại lệ.

Thịt rượu lần lượt dâng đủ, mấy người vây quanh một bàn chậm rãi dung bữa, nói chuyện.

Đến bây giờ, đám Hắc Mẫu Đơn có thể nói đã hoàn toàn thoát khỏi bóng đen tán tu, mặc dù vẫn là tán tu nhưng đã không có gì quan trọng, tâm tính đã hoàn toàn thay đổi.

Có câu rất hay, an tâm tức là hội tụ, đi theo bên người Ngưu Hữu Đạo, mấy người thực sự cảm thấy rất an tâm.

Thỉnh thoảng Lôi Tông Khang cũng chen vào một hai câu với mọi người, tham gia câu chuyện, có điều thỉnh thoảng vẫn nhìn sắc mặt Ngưu Hữu Đạo.

Cho dù đến nay Ngưu Hữu Đạo không nói tiếp nhận hắn ta nhưng cũng không nói đuổi hắn ta đi, ở chung lâu, hắn ta dần không còn xa lạ với Ngưu Hữu Đạo nữa.

Hắn ta cũng biết một chuyện, văn tự bán mình của đám Hắc Mẫu Đơn không ở trên người Ngưu Hữu Đạo mà đưa cho đám Hắc Mẫu Đơn tự giữ.

Còn đám Hắc Mẫu Đơn không rõ, không hiểu vì sao từ đầu đến cuối Đạo gia không chịu mở miệng nói tiếp nhận Lôi Tông Khang, đều đã thế này rồi chứng tỏ có khác gì tiếp nhận đâu?

Trên thực tế Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng đã giật dây Hắc Mẫu Đơn tìm Ngưu Hữu Đạo nói giúp nhưng Ngưu Hữu Đạo từ chối cho ý kiến, không hé miệng!

Cảm giác này đều khiến mọi người xót cho Lôi Tông Khang nhưng ba người cũng chẳng còn cách nào, trước mắt chỉ có thể để Lôi Tông Khang cứ vậy đã.

Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng vó ngựa, chỉ chốc lát sau, màn cửa vén lên, ba nam một nữ tiến vào, bốn người ai nấy tràn trề tinh thần, xem ra cũng không phải là người bình thường, đều mang theo vũ khí, khiến đám Ngưu Hữu Đạo phải ghé mắt.

Hai nam tử trung niên ở sau, một phụ nhân phía trước bồi một người trẻ tuổi tuấn dật, giúp người trẻ tuổi cởi cầu da xuống, vừa nhìn tình hình đã biết trong mấy người người trẻ tuổi kia đứng đầu.

Thần thái của người trẻ tuổi kiêu ngạo bễ nghễ không thể che giấu, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngực hơi cao quá nên ánh mắt của đám Ngưu Hữu Đạo lập tức rơi lên gương mặt gã. Gã có đôi mắt to sáng như sao, đôi môi anh đào căng mộng vểnh lên rất đặc biệt, làn da tinh tế trắng như sứ, trên vành tai còn có lỗ tai.

Đám Ngưu Hữu Đạo hai mặt nhìn nhau, mặc dù đối phương mặc nam trang nhưng người mù cũng có thể nhận ra là nữ nhân, hơn nữa nhìn bộ dáng còn là một mỹ nhân, là nữ giả nam trang mà còn không biết xấu hổ tỏ thái độ kiêu ngạo cái gì?

“Khá thú vị...” Ngưu Hữu Đạo lầm bầm.

Người đến nhanh chóng sắp xếp xong, lát sau lại xuất hiện ở đại đường, giống như đám Ngưu Hữu Đạo gọi những đồ ăn nóng hổi.

Đũa trên tay Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng gõ lên đĩa: “Ăn chẳng có vị gì cả, ta muốn ăn thịt kho tàu!”

Đám Hắc Mẫu Đơn nhìn nhau, đã dẫn đến phiền phức như vậy còn dám làm thịt kho tàu sao?

Ai nấy đều quay đầu nhìn mấy người bàn bên kia, lờ mờ phát hiện Ngưu Hữu Đạo cố ý.

Giờ phàm là chuyện gì Lôi Tông Khang cũng dành đứng dậy, sau đó Ngô Tam Lượng cũng đứng dậy, hai người cùng đi tìm dịch trưởng. Có tiền chuyện gì cũng dễ nói, mượn dùng phòng bếp một chút tính là gì.

Có điều đây là nhà trệt, phòng bếp cách đây khá xa, đương nhiên cũng không phải xa lắm lắm.

Đợi một lúc sau, hai người trở về, trên tay Lôi Tông Khang bưng một tô thịt kho tàu đến, để lên bàn rồi ngồi xuống.

Bên này động đũa, mấy người cũng rất nhiều ngày không được nếm mùi vị này.

Ăn được món này, mấy thứ thịt luộc chấm tương trước kia đúng là rác rưởi.

Chỉ chốc lát sau, một hương thơm kỳ lạ phiêu đãng trong đại đường.

Mấy bàn người bên kia lần lượt nhìn sang, người trẻ tuổi nữ giả nam trang mở to mắt nhìn chằm chằm bên này, có vẻ đang nhìn xem bọn Ngưu Hữu Đạo đang gắp thứ gì ăn?

Phụ nhân kia nhìn phản ứng của người trẻ tuổi liền đứng dậy, đi đến cạnh bàn nhìn thứ trong tô, quay đầu gọi bọn dịch trưởng cũng ngửi thấy mùi thơm đi tới, gọi: “Dịch trưởng, lấy một phần thứ bọn họ đang ăn cho chúng ta!”

Đám Hắc Mẫu Đơn nữ giả nam trang thấy khóe môi Ngưu Hữu Đạo đang nở nụ cười thần bí mà thận trọng.

Dịch trưởng bước nhanh tới, sau khi thấy thứ phụ nhân kia chỉ thì hơi im lặng, vẻ mặt đau khổ nói: “Quý nhân, thực sự xin lỗi, tiểu trạm không làm được.”

Phụ nhân trầm mặt xuống: “Có ý gì? Sợ chúng ta không trả tiền nổi sao?” Lật tay lấy ra một kim tệ: “Lập tức làm ngay đi!”

Dịch trưởng khóc ròng nói: “Quý nhân, thật sự không làm được, tiểu trạm không có tay nghề này, đây là do bọn họ tự làm.”

Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu cười nói: “Vị đại tỷ này, ngươi cũng đừng làm khó hắn, đồ ăn của chúng ta là bí kíp độc môn, khắp thiên hạ người từng được dùng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bọn họ thật sự không thể làm được.”

“...” Phụ nhân im lặng, quay đầu nhìn một bàn kia của mình.

Nghe nói là thứ khắp thiên hạ cũng không có mấy người hưởng qua được người tuổi trẻ kia không kềm được, đứng dậy đi tới có vẻ như muốn nhìn rõ xem rốt cuộc là thứ gì.

Sau đó hai nam tử trung niên kia cũng đi tới, cũng muốn xem thử là thứ gì.

Người trẻ tuổi đứng bên cạnh bàn ánh mắt lộ vẻ tìm kiếm, phát hiện thứ trông tô có vẻ giống thịt nhưng kiểu dáng đúng là mình chưa từng nhìn thấy, lại ngửi thấy mùi thơm mê người kia thì giọng nói thanh thúy như hoàng oanh vang lên hỏi: “Thứ này ăn ngon không?”

Chẳng những là nữ giả nam trang giả trang không giống mà giọng nói cũng chẳng thèm che giấu, rõ ràng là giọng nữ.

Ngưu Hữu Đạo: “Cũng khó nói, khẩu vị mỗi người khác nhau, có điều ngươi có thể nếm thử.”

Người trẻ tuổi cực kì ghét bỏ tiếng “a” kéo dài, nói: “Có nước miếng của các ngươi, bẩn chết đi được, ta chẳng thèm nếm!” Có điều nghiêng đầu ra hiệu phụ nhân kia.

Phụ nhân đành phải có chút ngượng ngùng lúng túng nói với Ngưu Hữu Đạo: “Cũng được, ta ném thử được không?”

Ngưu Hữu Đạo phất tay hai bên, đám Hắc Mẫu Đơn đứng dậy nhường vị trí.

Phụ nhân không dùng đũa bên này mà trở về cầm đũa bên kia của mình, sau khi gắp một miếng thịt nóng hổi thì lấy một bình sứ nhỏ trên người ra, đầu ngón tay dính chút bột màu trắng búng lên miếng thịt, sau khi xác định không vấn đề, lúc này phụ nhân mới chậm rãi bỏ miếng thịt vào miệng.