Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 82




Ban đầu Ngu Hạ còn cảm thấy ấm áp mới là điều quan trọng nhất nhưng Lý Duật đi mua trà sữa thật sự hơi lâu, một mình cô ngồi chờ trước cửa quán lẩu rất nhàm chán, chung quanh toàn là các sinh viên có hội có nhóm, thế là cô gửi tin nhắn cho Lý Duật, nói mình sẽ sang cửa hàng trà sữa tìm anh.

Tin nhắn đã gửi được mấy phút mà Lý Duật không trả lời. Chờ Ngu Hạ đến gần cửa quán trà sữa mới thấy, người này đã mua trà sữa rồi nhưng đang bị một cô gái xinh đẹp có khí chất, có ngoại hình bắt chuyện làm quen.

Thấy cảnh này, Ngu Hạ nhướn mày, không sốt ruột chạy lên biểu thị chủ quyền mà ngược lại đứng đó xem kịch vui.

Bỗng dưng, Lý Duật nhận thấy điều gì đó, ngước mắt nhìn về phía cô.

Tầm mắt chạm vào nhau, Lý Duật nháy mắt ra dấu cho Ngu Hạ mà cô không quan tâm. Không còn cách nào khác, Lý Duật đành phải kiên nhẫn lặp lại lần nữa với cô gái trước mắt: “Xin lỗi, cảm ơn sự yêu mến của cô nhưng tôi có bạn gái rồi.”

Cô gái kia ngây người: “Vậy thì khi nào anh với bạn gái chia tay, tôi có thể xếp hàng chờ đầu tiên không?”

Nghe câu này, sắc mặt Lý Duật sa sầm: “Không thể.”

Vẻ mặt anh lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nói thẳng với cô gái: “Tôi và bạn gái sẽ không chia tay.”

Bị anh trừng mắt, cô gái rất muốn cãi lại anh đừng tin chắc vào tình cảm như thế, trên đời này không có tình yêu nào không thể chia rẽ, song cô ta còn chưa kịp lên tiếng thì Lý Duật đã ngước mắt nhìn về phía người đứng cách đó không xa đang xem náo nhiệt say sưa, giọng nói trầm thấp tràn ngập áp lực có sẵn từ lúc sinh ra: “Em còn chưa lại đây?”

“…”

Nhận thấy giọng nói có phần bực bội của anh, Ngu Hạ cố ý đanh mặt lại gần: “Sao anh mua ly trà sữa thôi mà cũng mua lâu vậy?”

Cô bước đến bên cạnh Lý Duật, giơ tay lên ôm cánh tay anh, khẽ hừ một tiếng: “Tối nay ăn cơm anh trả tiền.”

Lý Duật lại chẳng buồn liếc nhìn cô gái kia lấy một lần, kéo cô quay về quán lẩu: “Sao lúc nãy em không lập tức đến chỗ anh?”

Ngu Hạ liếc anh: “Em muốn cho anh có thêm thời gian trò chuyện với cô gái khác chứ sao.”

“?” Lý Duật nhướn mày nhìn cô: “Em không ghen à?”

“Tàm tạm.” Ngu Hạ nói với anh: “Em không cảm thấy nguy cơ.”

Cô biết rất rõ tình cảm giữa mình và Lý Duật.

Nghe vậy, cảm giác buồn bực vì thấy cô cố ý xem kịch vui trong lòng Lý Duật thoáng chốc biến mất không còn dấu vết.

Không thể không thừa nhận rằng Ngu Hạ rất có thủ đoạn trong việc bắt chẹt Lý Duật.

Hai người quay về quán lẩu, người chung quanh đang thảo luận về ngày tết dương lịch không lâu sau. Ngu Hạ nhận lấy ly trà sữa mà Lý Duật đưa, uống một ngụm rồi nghiêng đầu nhìn anh: “Lễ Giáng sinh anh có về Hồng Kông không?”

Lý Duật đáp có, lại hỏi cô: “Em muốn đi cùng anh không?”

Ngu Hạ chỉ do dự một giây rồi trả lời: “Em muốn, cơ mà trước đó phải xem lễ Giáng sinh sẽ rơi vào ngày nào trong tuần. Nếu là ngày có môn chuyên ngành thì chắc em không đi được đâu.”

Lý Duật mỉm cười: “Không sao, sau này có dịp rồi đi cũng được.”

Run rủi thế nào mà đúng ngày Giáng sinh, Ngu Hạ có mấy tiết học môn chuyên ngành.

Nếu chỉ có một tiết thì cô xin nghỉ một ngày cũng không sao nhưng lịch học nhiều, cô lại không thể đưa ra lý do chính đáng nên rất khó được cho nghỉ.

Lý Duật lại không cảm thấy có vấn đề. Anh muốn về Hồng Kông với Ngu Hạ nhưng lần này cô không thể đi cùng anh, anh cũng không cảm thấy buồn. Anh biết giai đoạn hiện tại, việc học của hai người đều rất quan trọng.

“Anh thậm chí không thấy buồn.” Nhìn người bên cạnh, Ngu Hạ bắt đầu tính toán chi ly: “Có phải anh không quan tâm tới chuyện em có đi hay không không hả?”

Lý Duật cúi đầu nhìn vẻ mặt bĩu môi tủi thân của Ngu Hạ, dở khóc dở cười: “Hay là tụi mình đi xin nghỉ?”

Ngu Hạ lườm anh: “Không cần, có hai tiết học rất quan trọng, bỏ lỡ thì em sợ mình sẽ không theo kịp các bạn.”

Lý Duật mỉm cười, xoa đầu cô an ủi: “Hay là để đến tết hẵng đi?”

“Tết?” Ngu Hạ hỏi: “Tết nào?”

Lý Duật: “Em muốn đi vào ngày tết nào thì chúng ta sẽ đi lúc đó.”

Ngu Hạ suy nghĩ ba giây: “Nếu là ngày tết dương lịch thì lúc đó anh cũng mới từ Hồng Kông trở về. Thôi thì chờ đến tết âm lịch vậy.” Đôi mắt cô sáng ngời nhìn Lý Duật, khẽ nói: “Em muốn sang Hồng Kông xem pháo hoa.”

Lý Duật đồng ý: “Em còn muốn làm gì nữa?”

Ngu Hạ tựa đầu vào vai anh: “Xa hơn nữa cũng nói được à?”

Lý Duật: “Tất nhiên rồi.”

Phải nói ra nguyện vọng của cô thì anh mới có thể thỏa mãn cô.

Ngu Hạ lập tức nói líu ríu. Dù sao chờ đợi cũng nhàm chán, cô nói không ít chuyện với Lý Duật. Tuy nhiên điều mà cô mong muốn nhất là được ra ngoài du lịch với nhóm bạn vào kỳ nghỉ hè. Đây là giao kèo của họ hồi tốt nghiệp cấp 3, không biết sang năm có gom đủ người được không.

Nghe thấy suy nghĩ này của cô, Lý Duật ôn tồn nói: “Yên tâm, nhất định sẽ không thành vấn đề.”

Chí ít mấy năm học đại học, mọi người sẽ không có vấn đề gì.

Ngu Hạ ừm một tiếng: “Nếu các cậu ấy không rảnh thì chỉ có hai ta đi chơi thôi.”

Lý Duật bóp ngón tay cô, đồng ý: “Ừ.”

Ăn lẩu xong rời đi, bên ngoài bất ngờ có tuyết rơi ban đêm.

Ngu Hạ lớn lên ở Bắc Kinh từ nhỏ, không khát khao tuyết như người xứ khác nhưng lúc này thấy từng mảnh bông tuyết rơi xuống, cô cũng rất phấn khởi: “Lý Duật, tuyết rơi rồi.” Cô nói với anh.

Lý Duật nâng tay phủi rơi bông tuyết đọng trên vai cô, mỉm cười trả lời cô: “Anh thấy rồi.”

Bỗng dưng, hai người nhìn nhau cười.

Ngu Hạ vươn tay muốn đón tuyết, ngắm bông tuyết trắng tinh tan chảy trong lòng bàn tay mình.

Hai người chậm rãi đi bộ trong tuyết, chậm rãi đi đến nơi ở của mình.

Đến cổng khu dân cư, trên tóc và vai của họ đã đọng không ít tuyết trắng, trông rất rõ ràng dưới bóng đêm.

Hai người nhìn đối phương, Ngu Hạ nhớ tới câu thơ thường xuyên được người ta nhắc đến: “Hôm nao bên nhau đi dưới tuyết, kiếp này xem như cùng bạc đầu”, ngước nhìn Lý Duật trước mắt mình, cô nhúc nhích ngón tay được anh nắm trong lòng bàn tay, thu hút sự chú ý của anh.

Lý Duật cúi xuống nhìn cô: “Em muốn nói gì?”

Ngu Hạ mỉm cười với anh, khẽ nói: “Chúng ta cùng nhau bạc đầu kiểu này cũng rất tốt.”

Lý Duật sững sờ, kéo cô tiến về phía thang máy, khẽ nói: “Chúng ta sẽ thật sự cùng nhau bạc đầu.”

Ngu Hạ chớp mắt: “Anh khẳng định cỡ đó à?”

Lý Duật: “Em không khẳng định sao?”

Đón ánh mắt của Lý Duật, Ngu Hạ rất muốn trêu anh rằng tương lai còn rất dài, lỡ một ngày nào đó xảy ra chuyện gì thì sao? Song dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Duật, cô không dám đưa ra giả thiết này.

Ngu Hạ loáng thoáng nhận thấy, nếu mình nói ra giả thiết này thì ngày mai đừng hòng bước chân ra khỏi nhà.

Tất nhiên, sau khi cùng Ngu Hạ về nhà rửa mặt, cho dù cô chưa nói thì Lý Duật thù dai vẫn không có ý định buông tha cho cô.

Anh giam cầm cô vào lòng, bi3n thái tính sổ với cô, tính sổ cô thấy có người tán tỉnh anh mà không lại gần biểu thị chủ quyền, tính sổ vừa rồi cô chần chờ không trả lời, còn rất nhiều món nợ khác.

Tuyết càng rơi càng lớn, yên ắng không một tiếng động.

Chờ đến khi mí mắt Ngu Hạ nặng trĩu đến mức không mở được, lại lần nữa nằm xuống giường, cô chỉ nghe thấy Lý Duật nói một câu: “Tuyết rơi lớn rồi.”



Lễ Giáng sinh năm nay, Ngu Hạ không ở bên Lý Duật, một mình anh trở về Hồng Kông, hôm sau lại về Bắc Kinh.

Buổi tối lễ Giáng sinh, Lý Duật đăng một bài viết trong vòng bạn bè, đính kèm hai tấm ảnh, một tấm là ảnh chụp sao trời, một tấm khác là Ngu Hạ.

Tết dương lịch được nghỉ ba ngày, cuối cùng Ngu Hạ và Lý Duật cũng thực hiện chuyến du lịch mà lần trước bị gác lại.

Hai người lên núi sống ba ngày, tắm suối nước nóng trượt tuyết, cuộc sống thật sự sung sướng nhẹ nhàng.

Hết kỳ nghỉ, hai người cũng như các sinh viên khác, tập trung vào việc học căng thẳng hơn. Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, Ngu Hạ muốn nhận được học bổng nên càng ra sức ôn thi.

Ban đầu Lý Duật không hiểu vì sao Ngu Hạ lại muốn lấy học bổng, mãi đến ngày sinh nhật của mình, anh nhận được một chiếc kính thiên văn mà Ngu Hạ tặng mình, anh mới biết thì ra cô muốn dùng số tiền học bổng mà mình chăm chỉ học tập nhận được để mua quà sinh nhật cho mình.

Học kỳ đầu tiên của đại học, các sinh viên đều vượt qua trong quãng thời gian mờ mịt.

Đến kỳ nghỉ đông, Ngu Hạ và Lý Duật lại tách ra. Anh về Hồng Kông, còn cô ở nhà. Chẳng qua hai người vẫn dính lấy nhau, không hề giảm bớt vì khoảng cách địa lý. Mỗi ngày họ sẽ gọi điện thoại video cho nhau, lịch sử trò chuyện trong WeChat cũng đầy ắp.

Thời gian nghỉ đông rất ngắn, mới đó mà đã đến ngày tựu trường.

Học kỳ mới, Ngu Hạ lờ mờ nhận thấy mình trở nên bình tĩnh hơn, thong dong hơn.

Cô nghĩ, có lẽ mình đã thích nghi với cuộc sống đại học rồi.

Cũng vì đã thích nghi nên Ngu Hạ cứ có cảm giác học kỳ 2 của năm nhất đại học trôi qua nhanh hơn học kỳ 1 rất nhiều. Cô còn chưa có cảm giác gì thì học kỳ này đã trôi qua.

Nghỉ hè là vào đầu tháng bảy, Ngu Hạ đã hẹn trước với nhóm Thẩm Nhạc Tranh, kỳ nghỉ sẽ về nhà, cùng nhau chơi đùa thư giãn một phen rồi lại tập trung vào việc học, hoặc ra ngoài làm thêm.

Ban đầu, Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt muốn ra biển chơi nhưng đám con trai cảm thấy, năm ngoái đã ra biển rồi, năm nay cũng nên đổi địa điểm khác mới mẻ hơn.

Cuối cùng, mọi người quyết định chọn biên cương.

Biên cương ngày mùa hè đang là thời điểm cỏ cây xanh um tươi tốt nhất.

Tống Tri Hành và Thường Tại thi đậu bằng lái xe vào giữa tháng bảy, vừa tròn một năm có thể chạy trên đường cao tốc trong thời gian dài, thế nên họ quyết định tự lái xe đến biên cương.

Ngày khởi hành là hai mươi tháng bảy.

Nhóm Ngu Hạ từ Bắc Kinh chạy đến một thành phố nhỏ nơi biên thùy, sau đó sẽ thuê xe đến vùng biên giới. Mọi người đã chuẩn bị kế hoạch đầy đủ, hai chiếc xe chạy một trước một sau, không cần lo sẽ không có người hỗ trợ.

Trước kia, Ngu Hạ thường xuyên thấy ảnh đẹp vùng biên cương trên mạng nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến, cô hoàn toàn không biết nơi này lại đẹp đến thế, cỏ xanh mơn mởn, không gian vừa mênh mông vừa hùng vĩ, nơi xa là đỉnh núi tuyết được mây mù bao phủ quanh năm, được ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tạo nên sự rúng động trên thị giác như cảnh hoàng hôn ở Kim Sơn.

Gió rất nóng, song cũng rất ngọt.

Đi hơn nửa ngày, đoàn người Ngu Hạ chạy vào công viên rừng rất nổi tiếng ở biên cương.

Đỗ xe trong khu rừng xanh um tươi tốt, họ xuống xe, cắm trại bên cạnh sườn núi nghiêng. Tiếng nước suối chảy róc rách truyền tới từ nơi xa, mấy chàng trai phụ trách việc lặt vặt, các cô gái chỉ cần chụp ảnh là được.

Chụp được mấy bức ảnh, Ngu Hạ gửi cho vợ chồng quý bà Ngu. Gửi xong, Lý Duật tiến về phía cô, nhìn nụ cười dạt dào trên gương mặt cô, anh hỏi: “Em vui không?”

Ngu Hạ gật đầu: “Cực kỳ vui. Bên này thật sự rất đẹp.”

Lý Duật dõi theo tầm mắt của cô, thấy những cành lá bị gió thổi đung đưa, những thân cây cao vút: “Đúng là rất đẹp.”

Ngu Hạ cười khẽ, giang tay muốn được anh ôm.

Lý Duật ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên môi cô: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Ngu Hạ ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Em chợt nhớ lại ngày chúng ta gặp nhau.”

Lý Duật: “Hửm?”

Ngu Hạ chỉ cười chứ không nói tiếp. Cô vẫn giữ một bí mật chưa từng thổ lộ với Lý Duật, ngay từ lần đầu tiên gặp Lý Duật, nhịp tim của cô đã đập như trống trận. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Ngu Hạ cũng không đến nỗi không chịu thừa nhận, rằng thực ra ngay từ đêm hôm ấy, cô đã yêu Lý Duật ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chẳng qua tình cảm ấy vừa nảy mầm thì đã bị quý bà Ngu bất thình lình xuất hiện cắt ngang.

Đêm mùa hè mưa to tầm tã, cô chật vật đứng trong màn mưa, anh bất chợt xuất hiện như một chàng công tử cao quý, đưa chiếc ô của anh cho cô, đưa cô đến nơi an toàn.

Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng ấy, Ngu Hạ lại không thể kìm nén tình cảm của mình, tim đập nhanh hơn vì anh.

Nghe cô nói vậy, Lý Duật nhếch môi cười: “Có phải ngay từ lúc đó, em đã thích anh rồi không?”

“?”

Ngu Hạ lườm anh một cái, không chịu thừa nhận: “Em nào có? Anh đừng tự luyến như thế.”

Lý Duật nở nụ cười, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng lúc đó, anh cảm thấy em rất đáng yêu.”

Ngu Hạ: “Hở?”

Lý Duật cụp mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không giống kiểu con gái sẽ bỏ nhà đi bụi.”

Ngu Hạ ngây người, loáng thoáng hiểu ý Lý Duật: “Có phải anh đang cười nhạo em không?”

“Anh nào dám.” Lý Duật cười khẽ.

Ngu Hạ giơ tay khẽ đánh anh một cái: “Rõ ràng anh có.”

“Thật sự không có.” Lý Duật lại ôm cô vào lòng, không để ý tới tiếng trêu đùa của nhóm bạn đằng sau, ôn tồn nói: “Lúc mới gặp em, anh cảm thấy…”

“Cảm thấy gì?” Ngu Hạ tò mò.

Lý Duật chuyên chú nhìn cô: “Thì ra, mùa hè không đáng ghét như anh vẫn nghĩ.”

Ngu Hạ sững sờ.

Lý Duật nhéo chóp mũi của cô, vừa hôn cô vừa nói: “Trước khi quen em, anh rất ghét mùa hè.”

Mùa hè ở Hồng Kông hanh khô, anh không thích chút nào. Cứ đến mùa hè, anh lại không muốn ra ngoài.

Nhưng sau khi quen Ngu Hạ, anh bắt đầu thích mùa hè, thậm chí hy vọng một năm ba trăm sáu mươi lăm đều là mùa hè.

Giây phút này, anh ôm cô, bỗng dưng nảy sinh ý nghĩ – có được cô, anh như có được vô số mùa hè trong tay.

Anh thích mùa hè, càng thích cô gái tên là Ngu Hạ ấy.

Nghe lời tỏ tình độc đáo của Lý Duật, đôi mắt Ngu Hạ cong lên: “Có phải em nên nói một câu, bây giờ em hơi hơi thích mùa đông không nhỉ?”

Trước kia cô không thích mùa đông, bây giờ có một chiếc lò sưởi bên cạnh nên cô mới thích mùa đông.

Lý Duật bóp tay cô, dở khóc dở cười: “Có vẻ không cần thiết đâu.”

Ngu Hạ chậm chạp ừm một tiếng: “Thế được rồi, em không nói nữa.”

Hai người đứng đó quấn quýt lấy nhau một lát thì nghe thấy tiếng Thường Tại gọi tên họ, cậu ta gọi Lý Duật quay về chơi trò chơi.

“Quay về không?” Ngu Hạ hỏi.

Lý Duật: “Em muốn không?”

Ngu Hạ đối diện với anh, khẽ thì thầm: “Tụi mình hôn nhau một cái rồi hẵng quay về?”

Lý Duật nở nụ cười.

Ngay sau đó, anh cúi đầu hôn lên môi cô. Trong rừng cây xanh thẳm tươi tốt, chàng thiếu niên hôn lên “mùa hạ” chỉ thuộc về một mình anh.

Giây phút nụ hôn của Lý Duật rơi xuống, Ngu Hạ cảm nhận được trái tim đập thình thịch như nhịp trống của mình, mí mắt nhẹ nhàng run rẩy… Khi có Lý Duật bên cạnh, dường như trái tim của cô hoàn toàn chịu sự khống chế của anh.



Đã mấy mùa hè trôi qua, mà sao vẫn thích anh đến thế?