Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 72




Lý Duật vừa bê trái cây mà dì Dương mới cắt xong vừa bước vào phòng cô: “Em đang nói chuyện à?”

Ngu Hạ đáp một tiếng “ừ”, nhìn anh đi tới chiếc ghế trước bàn học rồi ngồi xuống. Cô bèn vén chăn ra khỏi giường rồi bước đến bên cạnh anh: “Lý Duật à.”

Lý Duật vừa nghiêng đầu vừa giang hai tay về phía cô: “Có muốn ôm anh một lúc không?”

“… Muốn.”

Ngu Hạ không hề do dự chút nào, chủ động chui vào lồ ng ngực của anh. Cô hấp thụ hơi ấm từ cơ thể Lý Duật rồi nhắm mắt lại: “Em cảm thấy hơi căng thẳng.”

Lý Duật biết chuyện này, vậy nên anh đã đến đây tìm cô.

Anh vừa ôm Ngu Hạ vừa vươn tay xoa đầu cô một cách dịu dàng, nói với giọng điệu trấn an: “Em đừng căng thẳng, chỉ là một loại thành tích thôi mà.”

Ngu Hạ bĩu môi rồi rời khỏi vòng tay anh, sau đó vừa nhìn anh vừa hỏi: “Nếu em thi không tốt, chúng ta không thể học cùng trường thì phải làm sao bây giờ?”

Ngu Hạ muốn vào cùng trường đại học với Lý Duật.

Lý Duật cụp mắt nhìn cô một cách chăm chú, sau đó sờ đầu cô: “Nếu không thể vào cùng trường thì…”

Lý Duật còn chưa kịp nói xong thì Ngu Hạ đã kịp thời ngăn anh lại: “Em không cho phép anh nói những lời như là anh sẽ học ở một ngôi trường tàm tạm với em đâu.” Cô vừa nhìn Lý Duật vừa nghiêm túc lên tiếng: “Không được.”

Cô muốn Lý Duật chọn nơi tốt nhất.

Lý Duật ngẩn người, vừa véo mặt cô vừa khẽ nói: “Thứ nhất, giả thiết chúng ta không thể học cùng trường là điều không có căn cứ chắc chắn.”

Lý Duật biết trạng thái của Ngu Hạ trong những ngày thi. Với tình trạng đó, không có chuyện cô làm bài không tốt. Cho dù Ngu Hạ chẳng thể phát huy một cách nổi trội thì cô cũng sẽ không có biểu hiện bất thường.

Điều thứ hai chính là: “Nếu chúng ta thực sự không thể học cùng trường thì anh sẽ đến gặp em vào mỗi cuối tuần nhé.”

Ngu Hạ suy nghĩ một lát, hình như điều này cũng có thể chấp nhận được.

“Vậy thì ngoéo tay đi.” Cô đưa tay về phía Lý Duật: “Nếu chúng ta không thể học cùng trường thì tuần nào anh cũng phải đến tìm em đấy.”

Lý Duật nhẹ nhàng mỉm cười, ngoéo tay với cô để hứa hẹn: “Em yên tâm đi.”

Những lời anh nói với Ngu Hạ luôn có hiệu lực vĩnh viễn.

-

Ngày hôm sau, đã đến lúc kiểm tra kết quả.

Ngu Hạ và Lý Duật, bao gồm cả Ngu Thanh Quân với Nhậm Nham, còn có dì Dương nữa, tất cả đều ở trong phòng Lý Duật để chờ anh kiểm tra kết quả của Ngu Hạ.

Có quá nhiều học sinh đang kiểm tra điểm số của mình nên quá trình chuyển trang hơi chậm.

Đột nhiên, trang web nảy lên.

Ngu Hạ còn chưa nhìn rõ kết quả của mình thì Ngu Thanh Quân đã hít một hơi thật sâu trước rồi: “Cục cưng ơi, con giỏi quá đi!”

Ngu Hạ được Ngu Thanh Quân ôm vào lòng nên cảm thấy cực kỳ ngỡ ngàng: “Mẹ à… Mẹ ơi…” Cô suýt chút nữa đã không thở được rồi: “Con được bao nhiêu điểm vậy ạ?”

Nhậm Nham trả lời cô: “Sáu trăm sáu mươi chín điểm.”

Ông cũng quá đỗi kích động nên giọng nói run run: “Con làm bài rất tốt, quá giỏi luôn. Hạ Hạ à, con cừ lắm.”

Ngu Hạ sửng sốt, quay đầu lại với vẻ không thể tin được, sau đó nhìn vào điểm số đang hiển thị trên màn hình máy tính:

Ngữ văn: 140.

Toán học: 132.

Ngoại ngữ: 145.

Bài tổng hợp: 252.

Tổng điểm: 669.

Lúc nhìn thấy điểm số này, Ngu Hạ vừa bất ngờ vừa vui mừng.

Đôi mắt cô lập tức đỏ hoe, sau đó nhìn về phía Lý Duật. Anh gật đầu với cô, trong giọng nói đượm ý cười nhàn nhạt: “Em thật sự rất tuyệt vời.”

Nếu Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham không có mặt ở đó thì Lý Duật thực sự rất muốn ôm chầm lấy bạn gái mình thật chặt ngay tức khắc. Anh là người biết rõ nhất, Ngu Hạ đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới có được điểm số này.

Rõ ràng cô không phải là kiểu người tự tạo áp lực cho chính mình, đồng thời cũng là người ham chơi. Thế mà hai năm trước kỳ thi tuyển sinh đại học này, cô hầu như đã từ bỏ tất cả sở thích của mình để bắt đầu nghiên cứu môn toán mà cô ghét nhất. Ngu Hạ giải hết đề bài này đến đề bài khác, đồng thời ghi nhớ kiến ​​thức của tất cả môn học một cách sâu sắc.

Rõ ràng Ngu Hạ không thích thức khuya, cũng thích ngủ nướng vào mùa đông. Thế nhưng sau khi bị trưởng khoa bắt được, cho dù có học bài đến khuya mới ngủ thì cô cũng không bao giờ nằm ​lì trên giường hay là đi học muộn nữa.

Cả nhà đều cực kỳ phấn khởi. Sau khi Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt biết được thành tích của Ngu Hạ, họ đều khen cô là đỉnh của chóp.

Thực ra mọi người đều làm bài thi không tệ. Trong hai năm qua, nhóm nhỏ gồm tám người bọn họ đều học tập rất chăm chỉ. Họ đều có cùng một mục tiêu: Đó là càng ngày càng trở nên tốt hơn.

Cùng ngày hôm đó, Ngu Hạ cũng nhận được cuộc gọi từ Trương Minh Tuyết. Bà ấy chúc mừng thành tích xuất sắc hơn hẳn bình thường của cô, lại còn bảo với Ngu Hạ rằng trước kỳ thi, bà ấy đã tin cô nhất định có thể làm được.

Ngu Hạ vô cùng cảm kích bà ấy. Nếu như Trương Minh Tuyết không gọi điện thoại để động viên và an ủi Ngu Hạ khi cô làm bài thi không tốt thì có lẽ cô thật sự vẫn chưa gượng dậy nổi.

Việc cô có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay là nhờ có công lao rất lớn của Trương Minh Tuyết.

-

Buổi chiều ngày hôm đó, Ngu Hạ còn nhìn thấy tin tức trên mạng là: Trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm có thủ khoa toàn tỉnh.

Tiếc là lúc cánh phóng viên truyền thông ngồi canh giữ trước cổng trường, bọn họ không thể gặp được thủ khoa của tỉnh. Tuy nhiên, Ngu Hạ đã nhìn thấy Phùng Quang Lượng trên bản tin. Ông ấy đang được phỏng vấn, vừa cười ha hả vừa trả lời các câu hỏi của phóng viên với vẻ mặt tươi tỉnh, lại còn khen ngợi Lý Duật đến tận trời.

Buổi tối, Lý Cảnh Sơn xuất hiện ở nhà họ Ngu.

Ông ấy vội vã từ Mỹ trở về. Khi Lý Cảnh Sơn xuất hiện trước cửa nhà họ, cả Lý Duật lẫn Ngu Hạ đều sững sờ.

Hai người nhìn nhau. Lý Cảnh Sơn chúc mừng Ngu Hạ trước, sau đó khen ngợi cô: “Hạ Hạ thi tốt lắm.”

Ngu Hạ không dám nhận: “Lý Duật mới là người thi tốt ạ.”

Lý Cảnh Sơn vừa mỉm cười vừa nhẹ nhàng tiếp lời: “Chú Lý đã chuẩn bị quà tốt nghiệp cho cháu rồi đấy. Khi nào rảnh rỗi, cháu hãy tới Hồng Kông với Tiểu Duật đi. Chú Lý sẽ tặng quà cho cháu.”

Ngu Hạ ngây ngẩn, khóe môi cong cong: “Vậy cháu xin cảm ơn chú Lý trước ạ.”

Lúc cô cảm ơn Lý Cảnh Sơn, Ngu Hạ cũng chẳng hề hay biết món quà mà Lý Cảnh Sơn tặng mình quý giá đến nhường nào.

Biết hai ba con nhà họ có chuyện muốn nói với nhau nên Ngu Hạ bèn đặt ống nước tưới hoa xuống rồi chỉ tay vào nhà: “Để cháu đi xem dì Dương đã chuẩn bị bữa tối xong chưa nhé. Cháu sẽ nhờ dì ấy nấu thêm mấy món mà chú Lý thích ăn nữa ạ.”

Lý Cảnh Sơn nở nụ cười nhã nhặn: “Cảm ơn Hạ Hạ nhé.”

Ngu Hạ vừa rời đi thì Lý Duật đã hỏi: “Sao ba lại quay về thế ạ?”

Anh nhớ là hai ngày trước, Lý Cảnh Sơn đã gọi điện cho anh và nói rằng nửa tháng nữa ông ấy mới về, lại còn hỏi Lý Duật rằng anh có quay về Hồng Kông sau nửa tháng nữa không.

Lý Cảnh Sơn liếc nhìn anh một thoáng: “Con trai của ba đã có kết quả thi đại học rồi, ba không thể quay về thăm nó được sao?”

Lý Duật: “… Ba có thể trực tiếp hỏi con mà.”

Lý Duật không hy vọng ông ấy phải gấp gáp trở về từ nghìn dặm xa xôi.

Lý Cảnh Sơn: “Ba muốn ăn mừng với ông Nhậm ấy mà. Ở Mỹ chẳng có ai uống rượu với ba cả.”

Lý Duật im lặng chứ không nói gì.

Hai ba con im lặng suốt một lúc thật lâu.

Đúng lúc Lý Duật đang muốn nói gì đó thì Lý Cảnh Sơn đột nhiên đưa tay ra để vỗ vào bờ vai anh, nói rằng: “Con đã vất vả rồi. Nhớ dành thời gian để báo tin vui này với mẹ con nhé. Chắc chắn bà ấy sẽ mừng lắm.”

Lý Duật ngây người, sau đó nhẹ nhàng đáp “vâng”: “Con biết rồi.”

Anh nhìn người trước mặt, khựng lại một thoáng rồi nói: “Ba đi với con nhé.”

Lý Cảnh Sơn im lặng một chốc rồi trả lời bằng giọng điệu trầm trầm: “Được, chúng ta hãy cùng nhau báo tin vui này cho bà ấy đi.”

Biết Lý Cảnh Sơn tới nhà, hai vợ chồng đang bận rộn ở khách sạn bèn vội vã về nhà.

Đêm nay, Nhậm Nham với Lý Cảnh Sơn đã uống rượu mừng như họ mong muốn. Hai người đều vui vẻ, Ngu Thanh Quân cũng không hề ngăn cản mà chỉ bảo Lý Duật hãy để mắt tới bọn họ, đừng để hai người uống say là được.

Hai người vẫn đang uống rượu trong nhà.

Ngu Thanh Quân thì trở về khách sạn. Ngu Hạ và Lý Duật không có việc gì làm nên đã ra ngoài tản bộ sau khi ăn xong. Đón làn gió đêm của mùa hạ, Ngu Hạ bèn hỏi người bên cạnh: “Anh đã suy nghĩ về nguyện vọng chưa?”

Lý Duật cụp mắt nhìn cô: “Còn em thì sao?”

Ngu Hạ lườm anh: “Em hỏi anh trước cơ mà.”

Lý Duật mỉm cười: “Anh sao cũng được.”

Cả hai trường đều rất tốt cho chuyên ngành mà Lý Duật muốn theo học. Mỗi bên đều có ưu điểm riêng nên anh muốn Ngu Hạ quyết định trước.

Ngu Hạ hiểu ý của anh nhưng vẫn còn khá xoắn xuýt: “Em đang suy nghĩ.”

Lý Duật: “Hửm?”

Ngu Hạ là người không có mục tiêu gì cả. Lúc lên cấp ba, cô cũng chẳng có mục tiêu và phương hướng chính xác.

Khi đó Ngu Thanh Quân cũng từng lo lắng về thành tích của Ngu Hạ. Bà biết cô không thích học hành nên đã đặc biệt hỏi cô có muốn đăng ký học môn năng khiếu hay không, để cô được cộng thêm điểm nghệ thuật trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Hồi đó, Ngu Hạ nghiện truyện tranh và cũng không thích bị quản thúc nên đã từ chối.

Sau khi cô từ chối, Ngu Thanh Quân cũng chẳng ép buộc cô. Bà chỉ đề xuất thế thôi, Ngu Hạ thích thì làm, không thích thì thôi.

Sau này, vì Ngu Hạ thích Lý Duật, muốn trở nên ưu tú hơn nên cô đã âm thầm cố gắng.

Vào thời điểm đó, cô đã cố gắng hết sức đi học với một mục tiêu duy nhất chính là: Vào cùng trường đại học với Lý Duật. Còn về việc sẽ học chuyên ngành gì ở đại học, tương lai muốn làm gì một cách cụ thể thì Ngu Hạ quả thực cũng không có ý tưởng rõ ràng.

Cho nên khi Lý Duật hỏi vấn đề này, cô nhất thời không thể trả lời ngay được.

Cả hai đều rơi vào im lặng.

Lý Duật nắm tay cô đi về nhà ở phía trước, an ủi rằng: “Vẫn còn thời gian mà. Chúng ta có thể suy nghĩ cẩn thận.”

Ngu Hạ gật đầu: “Được rồi, vậy anh đợi em nghĩ xong thì chúng ta sẽ quyết định sau nhé?”

Lý Duật: “Được.”

Khi hai người về đến nhà, Lý Cảnh Sơn và Nhậm Nham gần như đã uống say rồi.

Đúng lúc Ngu Thanh Quân cũng từ khách sạn trở về. Bà nhờ Lý Duật dìu Lý Cảnh Sơn đến phòng dành cho khách, còn mình với Ngu Hạ thì kéo Nhậm Nham về phòng.

Phòng dành cho khách nằm ngay tầng một.

Lý Duật dìu ba mình vào trong, chuyện này không quá khó khăn. Anh đỡ Lý Cảnh Sơn đang say khướt lên giường, cúi người để cởi giày cho ông ấy, sau đó bước vào phòng tắm để lấy nước ấm cùng với khăn sạch ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài, Lý Duật đã nghe thấy Lý Cảnh Sơn đang nói mớ.

Lúc đầu Lý Duật vẫn chưa nghe rõ. Anh vừa nhìn tình trạng của Lý Cảnh Sơn vừa cúi người đắp khăn lên mặt ông ấy. Lúc anh đang định làm động tác tiếp theo thì bỗng dưng nghe thấy Lý Cảnh Sơn gọi: “Tiểu Ngữ à...”

Mẹ của Lý Duật tên là Dụ Ngữ Chi.

Khi đã nghe rõ lời nói của ông ấy, Lý Duật lẳng lặng đứng yên tại chỗ, hàng mi hơi cụp xuống, nhìn chằm chằm vào người trên giường thật lâu, viền mắt có phần nóng lên: “Ba...”

Anh lại gọi Lý Cảnh Sơn một tiếng nữa, động tác hết sức nhẹ nhàng, dùng khăn ướt âm ấm để lau mặt cho ông ấy.

Sau khi làm xong, Lý Duật mới xoay người trở lại phòng tắm.

Đứng trong phòng tắm, Lý Duật ngước mắt nhìn chính mình trong gương. Đột nhiên, anh rất muốn quay về Hồng Kông.

Sau khi thu xếp cho Lý Cảnh Sơn ở phòng khách một cách ổn thỏa, Lý Duật bèn đóng cửa ra ngoài.

“Sao em lại xuống đây?” Lý Duật vừa ra khỏi phòng đã trông thấy Ngu Hạ.

Ngu Hạ đang đứng trong phòng khách, lại còn bưng một cốc nước nữa: “Dì Dương vừa đun đấy. Dì ấy nói đây là trà giải rượu.”

Lý Duật nghĩ tới tình hình hiện giờ của Lý Cảnh Sơn: “Chắc là ông ấy không uống được đâu. Để anh đặt trong phòng ba.”

Ngu Hạ: “Được.”

Khi Lý Duật quay trở lại lần nữa, hai người cùng nhau lên lầu.

Lúc đi đến lầu ba rồi dừng lại trước cửa phòng Lý Duật, Ngu Hạ bèn nghiêng đầu nhìn anh rồi khẽ hỏi: “Lý Duật, có phải tâm trạng của anh không được tốt không?”

Cô vừa hỏi xong thì Lý Duật đã không nói năng gì mà chỉ giơ tay kéo Ngu Hạ vào lòng, vùi đầu vào cổ cô rồi khẽ khàng ậm ừ: “Anh ôm em một lát nhé?”

Ngu Hạ cảm nhận được tâm tình bi thương của anh nên không cần suy nghĩ, trả lời rằng: “Anh ôm cả đêm cũng được.”

Lý Duật nghe vậy thì không khỏi cười khẽ, giơ tay mân mê tai cô rồi hỏi bằng giọng điệu trầm thấp: “Em đang ám chỉ anh à?”

“...”

Hai người nhìn nhau. Ngu Hạ biết rõ tối nay anh sẽ không làm gì mình nên càng táo bạo hơn, vừa hơi nhướng mày vừa hỏi: “Đúng vậy đấy. Biểu hiện của em vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”

Lý Duật không nói nên lời, vừa véo mặt cô vừa lên án với vẻ không vui cho lắm: “Em đang cố ý.”

Biết người lớn đều đang ở nhà mà cô còn cố tình khiêu khích anh.

Ngu Hạ hừ nhẹ: “Ở khách sạn anh cũng đâu có dám đâu.”

“Ai không dám?” Lý Duật nghe được câu nói của cô thì dở khóc dở cười: “Em đang dỗi anh đấy à?”

Ngu Hạ vừa ôm lấy eo anh vừa rầm rì: “Em không có ý đó đâu.”

Lý Duật chẳng buồn nói nữa.

Hai người cứ ôm nhau như vậy thật lâu.

Họ ôm nhau đến khi Ngu Hạ cảm thấy hơi mỏi. Cô mới ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Tâm trạng của anh đã ổn hơn chút nào chưa?”

Lý Duật cúi đầu hôn lên khóe môi cô, hỏi rằng: “Anh có thể đáp là ‘chưa’ không?”

Ngu Hạ: “Đương nhiên là được.”

Cô dừng lại một thoáng, sau đó kiễng chân hôn lên cằm anh, đôi mắt sáng ngời, “Còn bây giờ thì sao?”

Lý Duật: “... Tốt hơn một chút rồi.”

Ngu Hạ: “Chỉ một chút thôi hả?”

Lý Duật vừa định nói “phải” thì Ngu Hạ đã bất ngờ đẩy anh vào phòng rồi hùng hồn lên tiếng: “Được, vậy em sẽ dỗ dành anh thêm một lúc nữa.”

“...”