Cực Phẩm Ở Rể

Chương 151




Chương 151:

 

Lâm Vũ tháo kính xuống, ngồi xuống phía trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt vị trên đầu và xung quanh mắt cô.

 

Lâm Vũ nhìn theo dái tai trắng nõn, cần cổ, xương quai xanh, một đường nhìn đến hai bầu ngực tuyết trắng bên trong cỗ áo cô, sắc mặt hồng hồng.

 

“Cô… cô Diệp, sau này cô có dự định gì?”

 

Hiện giờ đại thù của Diệp Thanh My xem như được báo, Lâm Vũ liền nghĩ đến việc cô đi hay ở. Nếu như cô rời khỏi Thanh Hải, vậy sau này cơ hội gặp mặt đã ít lại càng ít.

 

“Anh hy vọng tôi ở lại sao?” Diệp Thanh My nhắm mắt nhẹ giọng hỏi.

 

¿ Lô “Phanh!”

 

Lâm Vũ vừa muốn nói chuyện, đột nhiên nghe thấy trong nhà truyền tới một tiếng động lớn, anh và Diệp Thanh My đều bị dọa một trận.

 

Lâm Vũ chạy nhanh vào trong, chỉ thấy Lệ Chấn Sinh mang theo cả ghế ngã dưới đất, bên tay còn có một vali hành lý rơi từ trên nóc tủ xuống.

 

“Không sao, không sao, chỉ là ngã một cái thôi.” Lệ Chấn Sinh nhanh chóng xua xua tay, vịn vào cái ghế định đứng lên. Nhưng vừa đứng lên anh liền cảm thấy eo đau như bị kim đâm, lại đặt mông ngồi xuống, đầy mặt thống khổ lầy tay đỡ eo.

 

“Sao thế Lệ đại ca?”

 

Lâm Vũ nhanh chóng đi qua, sờ sờ lên eo anh ta, tiếp đó thở ra một hơi. Xương cốt không sao, có lẽ chỉ là bị căng cơ bình thường. Anh lấy ngón cái ấn lên eo Lệ Chấn Sinh, Lệ Chấn Sinh lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

 

“Để tôi làm cho anh một bộ thuốc mỡ, bôi lên là được.”

 

Lâm Vũ cười nói.

 

“Thật là kỳ quái. Mấy ngày này tôi cứ giống như người mắt hồn vậy, lấy hành lý cũng có thể ngã được!” Lệ Chấn Sinh đỡ eo từ từ đứng dậy.

 

“Lệ đại ca, lúc anh ngã có cảm giác gì?”

 

Lâm Vũ nhìn Lệ Chấn Sinh một cái, đột nhiên sắc mặt thay đổi, thấy trên người anh ta có một cỗ tà khí nhàn nhạt bao trùm. Nếu không nhìn kỹ thì căn bản nhìn không ra.

 

“Không có cảm giác gì cả, chính là đột nhiên mơ hồ, đợi hồi thần lại thì người đã ngã xuống.” Lệ Chấn Sinh thành thật đáp.

 

“Gần đây có người nào khả nghi đến không?” Lâm Vũ ngữ khí nghiêm túc hỏi một lần.

 

“Không có.” Lệ Chắn Sinh cũng khẳng định lại một lần.

 

“Không thể nào.”

 

Lâm Vũ lẫm bẩm một câu, sau đó lục tung căn phòng lên.

 

“Thầy Hà, anh tìm gì thế, có cần tôi giúp không?” Diệp Thanh My tò mò hỏi.

 

“Không cần.” Lâm Vũ trả lời một câu, tự mình đi tìm.

 

Sau hơn nửa giờ, anh đem cửa y quán và bên trong nhà tìm tòi sạch sẽ cũng không phát hiện ra bắt cứ dị thường nào.

 

Lúc này anh thấy Lệ Chấn Sinh ra cửa sau đổ rác, liền nhanh chóng đi theo, trái phải quan sát cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào.

 

Sau đó anh thở dài quay lại trong phòng, nhưng vừa liếc qua một cái, anh đột nhiên phát hiện góc tường có bày một vật không bắt mắt. Đợi sau khi anh nhìn rõ đó là thứ gì, trong tim mãnh liệt trùng xuống, sắc mặt nhất thời đại biến.

 

Lâm Vũ vội vàng lao tới, chỉ thây đó là một lư hương được đặt dựa vào tường.

 

Đó là một cái lư hương rất cũ kỹ, đem theo một lớp đồng gỉ vừa dày vừa nặng. Bên trong lư hương đựng gạo, cắm một nén hương đang từ từ cháy, bốc lên một làn khói đen.

 

Nếu như nó là một lư hương bình thường thì kỳ thực cũng không có gì, rất có khả năng là người ở gần đây muốn cúng người thân nên dùng tới. Nhưng quỷ dị chính là gạo trong lư hương lại được nấu chín!

 

Tục ngữ nói, gạo chín cắm hương, vạn quỷ đến ném.

 

Người này thắp hương như vậy, hiển nhiên là có dụng ý khác!

 

Lâm Vũ quan sát lư hương một cái, đột nhiên phát hiện bên dưới lư hương dường như có lót cái gì đó, liền nhẹ nhàng dùng tay mở lư hương ra xem. Chỉ thấy bên dưới lư hương vậy mà dán một tắm bùa màu vàng.

 

Nhìn rõ nội dung trên lá bùa, Lâm Vũ không khỏi giật mình. Trên tâm bùa đó vẽ là thuật ngữ dẫn quỷ!

 

Lâm Vũ nhanh chóng đứng dậy nhìn quanh bốn phía, không hề phát hiện bóng dáng khả nghỉ nào.

 

Anh nhíu mày, người có thể thiết lập bố cục này đạo hạnh tất nhiên không tháp. Hơn nữa rõ ràng là nhằm vào y quán của anh mà tới. Lệ Chấn Sinh những ngày này tinh thần chịu thương tổn chắc chắn có liên quan đến cái lư hương này.

 

Bởi vì buỏi tối Lệ Chấn Sinh đều ở tại y quán, cho nên rất dễ bị ảnh hưởng bởi tà khí cõi âm.

 

Hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu để lư hương này cháy ba bốn mươi ngày, vậy Lệ Chấn Sinh có khả năng phải mắt nửa cái mạng.

 

Cho dù công phu của anh ta có cao cũng đấu không lại những bàng môn tả đạo này.

 

“Thầy Hà, sao thế, xảy ra chuyện gì sao?” Lúc này Diệp Thanh My và Tôn Thiên Thiên cũng tò mò theo ra, thấy Lâm Vũ khẩn trương mà nhìn đông ngó tây còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì.

 

*A, không có việc gì, tôi làm mắt một thứ, tìm thấy rồi.”