Cục Cưng Có Chiêu

Chương 278: Cô thành thật một chút cho tôi




Thẩm Hạ Lan bị Tiểu Tử đánh thì có hơi không thở nổi, khi còn muốn nói cái gì thì bị Tiểu Tử trực tiếp giữ lại đằng sau.

Cô đau khó chịu, lại vẫn muốn ngăn cản Thẩm Minh Triết.

Đứa con bại gia này, đây là cố ý đến làm loạn sao?

Rốt cuộc là ai dẫn cậu bé tới?”

Thẩm Hạ Lan đau khó chịu, Diệp Ân Tuấn không phân thân được, thím Trương bây giờ đặt hết tất cả hy vọng lên người Thẩm Minh Triết.

“Bây giờ có thể dẫn bà đi tìm chiếc nhẫn rồi chứ? Nếu như chiếc nhẫn ở Hải Thành vậy thì không quá tốt rồi.”

Thím Trương tự nhiên biết bên phía Hải Thành bị người giằng thiên la địa võng đợi bà ta, bà ta sẽ không ngu ngốc đi theo Thẩm Minh Triết qua đó.

Thẩm Minh Triết lắc đầu nói: “Sẽ không đâu, chiếc nhẫn ở trong căn cứ, trước kia tôi thấy chiếc nhẫn của mẹ đẹp, trực tiếp cầm chơi, bây giờ bị tôi giấu đi rồi, mấy người không để phép đánh mẹ của tôi nữa, mẹ của tôi nếu như còn bị thương thêm nữa, tôi bảo đảm sẽ không đưa chiếc nhẫn cho mấy người.”

Nói rồi cái miệng của cậu bé lẩm bẩm, rõ ràng bộ dạng rất tức giận.

“Được được được, không đánh, không đánh.”

Thím Trương vội ra hiệu cho Tiểu Tử, không cho phép Tiểu Tử tiếp tục động thủ nữa.

Tiểu Tử hằn học trừng mắt với Thẩm Hạ Lan, nhưng một quyền vừa rồi quả thật khiến cô có hơi không chịu được, cô nhất thời không mở miệng được.

Trên trán của Thẩm Hạ Lan toát mồ hôi lạnh.

Thẩm Minh Triết lo lắng nói: “Mẹ, mẹ như thế nào rồi?”

“Mẹ không sao.”

Vì không để con trai lo lắng, cô vẫn nói, có điều giọng nói run rẩy, một chút cũng không có dáng vẻ không sao cả.

Ánh mắt của Thẩm Minh Triết lạnh đi vài phần, nhìn thím Trương nói: “Còn động vào một sợi tóc của mẹ tôi thì tôi ném chiếc nhẫn đó đi, đến lúc đó ai cũng không lấy được.”

“Được được được, cháu trai ngoan, mau chóng dẫn bà nội đi lấy.”

Thẩm Minh Triết nhìn thím Trương, hình như còn trầm tư nghĩ xem lời bà ta có nên tin hay không.

Vào lúc này, cuộc đối đầu giữa Diêm Chấn và Diệp Ân Tuấn đã có tiến triển, rõ ràng Diêm Chấn đã rơi vào thế hạ phong.

Thím Trương không thể đợi thêm nữa, vội nói: “Cháu mau dẫn bà nội đi lấy chiếc nhẫn, bà nội đưa cháu và mẹ về nhà gặp Nghê Nghê có được không?”

“Thật sao?”

Thẩm Minh Triết nghiêng đầu, dáng vẻ không quá tin tưởng.

“Đương nhiên là thật, bà nội sẽ không lừa người.”

“Được thôi.”

Thẩm Minh Triết gật đầu, lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng.

“Tôi muốn để mẹ ở lại, tôi với bà đi lấy có được không? Sau đó chúng ta lại quay lại đón mẹ.”

Giọng nói trong trẻo của Thẩm Minh Triết vang lên.

Thím Trương cười thầm trong lòng, rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ, vừa rồi bà ta còn đang nghĩ làm sao thuyết phục Thẩm Minh Triết để Thẩm Hạ Lan ở lại làm tin, bây giờ đứa trẻ này vậy mà tự mình chủ động nói ra, quả thật quá khiến người ta vui mừng rồi.

“Được được được, đều nghe theo cháu.”

Thím Trương bây giờ giống như một người tốt, Thẩm Minh Triết nói muốn trăng sáng trên trời chắc bà ta cũng sẽ đáp ứng, nhưng còn sau đó liệu có cho hay không thì là một chuyện khác rồi.

Thẩm Minh Triết cuối cùng cũng yên tâm rồi, lúc này mới gật đầu: “Bà nội bà lái xe được không? Cháu không biết lái xe. Nếu không để ai đó lái xe cho chúng ta.”

Cậu bé chỉ vào Tiểu Tử.

Thím Trương lại cười nói: “Bà nội biết lái xe, cháu nói đi đâu, bà nội lái xe là được.”

“Vậy thì đi thôi.”

Thẩm Minh Triết lên xe đầu tiên, trực tiếp ngồi vào vị trí ghế sau.

“Cô giáo nói rồi, trẻ con không thể ngồi ở ghế lái phụ, cháu ngồi ghế sau là được rồi.”

Dáng vẻ ngoan ngoãn vâng lời của Thẩm Minh Triết, Thẩm Hạ Lan nhìn mà thật sự khóc không ra nước mắt.

Thằng nhóc thối này rốt cuộc đang chơi cái gì?

Cậu bé rốt cuộc có biết nguy hiểm cỡ nào không.

Thím Trương lại vô cùng hài lòng về Thẩm Minh Triết của hiện tại, đây mới là dáng vẻ mà một đứa trẻ nên có.

Bà ta cười ha ha lên xe, sau đó nhìn Tiểu Tử, một tia rất rõ ràng, kêu Tiểu Tử nhất định phải trông chừng Thẩm Hạ Lan, hoặc vào thời khắc mấu chốt thì giết Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan tự nhiên nhìn thấy ý tứ trong đáy mắt của bà ta, bây giờ người cô lo lắng nhất chính là Thẩm Minh Triết.

“Minh Triết!”

Thẩm Hạ Lan muốn đi theo, lại bị Tiểu Tử trực tiếp lôi lại.

“Cô thành thật một chút cho tôi!”

Sức tay của Tiểu Tử rất lớn, thậm chí không có một chút độ ấm, Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy tay của mình sắp bị bẻ gãy, nhưng cô chung quy cũng không giằng ra được.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy mình vô cùng vô dụng.

Con trai bây giờ đối mặt với nguy hiểm, cô cái gì cũng không làm được, bây giờ trạng thái như này thật sự khiến cô hận không thể giẫm chết chính mình.

Diệp Ân Tuấn bởi vì chuyện của Thẩm Minh Triết mà phân tâm, lúc này bị Diêm Chấn trực tiếp bị cú đấm móc bên trái đánh vào, mũi bỗng chảy máu.

“Ân Tuấn!”

Thẩm Hạ Lan căng thẳng hô lên.

Tiểu Tử lại đè cô lại, cười lạnh nói: “Đợi xem đi, có thứ khiến các người dễ chịu. Các người bây giờ từ từ thưởng thụ cảm giác trước khi chết đi.”

Thẩm Hạ Lan không giãy ra được, không thể không tức tối nói: “Cô sẽ không có kết cục tốt đâu, tôi sẽ đợi ông trời thu thập cô.”

“Người vô dụng đều nói như thế, nhưng ông trời ở đâu chứ? Nếu như ông trời có mắt, tôi và Triệu Ninh sao lại chịu khổ nhiều năm như thế? Một cô chủ như cô, tự nhiên sẽ không hiểu được sự khổ sở của chúng tôi, nhưng chúng tôi mới có một tí ti hy vọng thì cô đã hủy hoại nó. Thẩm Hạ Lan, con người như cô mãi mãi không biết chúng ta tại sao phải giãy giụa.”

Thần thái của Tiểu Tử có hơi dữ tợn, thậm chí đã có hơi vặn vẹo.

Thẩm Hạ Lan cũng không muốn lãng phí nước bọt với cô ta, người như này mặc kệ bạn nói cái gì cũng vô dụng, cô ta căn bản sẽ không nghe lọt.

Có lẽ từ khoảnh khắc Triệu Ninh chết, cô ta đã không còn là bản thân của ban đầu nữa.

Thẩm Hạ Lan căng thẳng nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn sau khi bị Diêm Chấn đánh, cả người khó chịu không thôi, lại không có bất cứ thời gian ổn định, thế công tiếp theo của Diêm Chấn đã đến trước mắt.

Diệp Ân Tuấn chỉ có thể bắt đầu phòng thủ.

Thẩm Hạ Lan nhìn mà thắt ruột thắt gan, càng không biết Thẩm Minh Triết dẫn thím Trương đi đâu rồi.

Thằng nhóc thối đó đâu biết chiếc nhẫn của cô ở đâu đâu, đây rõ ràng chính là đào cho thím Trương một cái hố.

Người khác không biết, cô là mẹ cậu bé, sao có thể không biết trước khi Thẩm Minh Triết mỗi lần làm chuyện xấu đều sẽ giả bộ thành bộ dạng rất vô tội.

Thằng nhóc tối đó vừa rồi trưng ra bộ dạng ngây thơ đơn thuần, đây căn bản không thích hợp với cậu bé.

Thẩm Hạ Lan lo lắng vô cùng, lại không đi theo được.

Mà Thẩm Minh Triết ở bên này tiếp tục ăn kẹo, nói với thím Trương đang lái xe: “Bà nội, bà thật sự là bà nội ruột của cháu sao?”

“Đương nhiên.”

Thím Trương bị mấy tiếng gọi bà nội này của Thẩm Minh Triết mà rất thoải mái.

Của mình chính là của mình, ruột thịt thế nào cũng không thể thay đổi, nhìn đi, vừa rồi Thẩm Minh Triết còn khịt mũi lạnh lùng với bà ta, bây giờ lại thân thiết gọi bà nội?

Thím Trương cảm thấy cả người đều phơi phới.

“Nhưng tại sao nhà họ Diệp cháu còn có một bà nội nữa?”

Thẩm Minh Triết rất nghi hoặc nên hỏi.

Sắc mặt của thím Trương có hơi trầm thấp.

“Người đó chính là kẻ lừa gạt, cháu không thể nghe lời bà ta, có biết chưa?”

“Ồ! Nhưng bà ấy đối với mẹ cháu rất tốt! Đối với cháu và Nghê Nghê cũng rất tốt, chưa từng đánh mắng chúng cháu.”

Lời của Thẩm Minh Triết khiến thím Trương có hơi toát mồ hôi, nghĩ đến chuyện mình đã từng làm với Thẩm Minh Triết, thím Trương cười rồi nói: “Sau này bà nội cũng không đánh mắng cháu có được không? Cháu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời bà nội, cháu muốn cái gì bà nội đều mua cho cháu.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên!”

“Vậy chiếc nhẫn đó bà cho cháu đi, cháu cũng khá thích.”

Lời này của Thẩm Minh Triết vừa dứt, khóe miệng của Thẩm Minh Triết hơi co rút, có điều vẫn cười nói: “Một đứa trẻ như cháu mang nhẫn gì chứ, đợi cháu lớn rồi, bà nội tự nhiên sẽ mua cho cháu cái đẹp hơn.”

“Nhưng cháu thích một bạn nữ ở trường mẫu giáo của chúng cháu, bạn ấy lớn lên rất xinh, cháu định tặng chiếc nhẫn này cho bạn ấy, bà nội bây giờ cháu cho bà rồi, bao giờ cháu lên, bà trả cho cháu một cái đẹp hơn.”

Thẩm Minh Triết ngậm kẹo, mặt mày nghiêm túc nói.

Thím Trương cảm thấy trẻ con bây giờ thật sự thành tinh rồi.

Giờ mới bao nhiêu tuổi mà đã có người mình thích rồi?

Có điều bà ta vẫn vui vẻ nói: “Được, chỉ cần thứ cháu thích, cháu muốn, bao giờ về bà nội đều mua cho cháu.”

“Bà nội bà thật tốt.”

Thẩm Minh Triết cười vô cùng rạng rỡ, có điều sau đó bỗng ôm bụng: “Aiya aiya, bà nội, bà nghe xem, cháu muốn tè!”

Khóe môi của thím Trương lại giật giật lần nữa.

Thằng nhóc thối này sao nhiều chuyện như thế?

“Nhịn thêm một lát nữa có được không? Đợi sau khi lấy được chiếc nhẫn, chúng ta sẽ đi vệ sinh.”

“Nhưng cháu thật sự sắp không nín được rồi, sắp tè ra rồi!”

Thẩm Minh Triết kẹp chặt hai chân, nhìn dáng vẻ thật sự rất khó chịu.

Thím Trương khẽ thở dài một tiếng, trong lòng nói một tiếng phiền phức, lúc này mới dừng xe lại bên đường.

Thẩm Minh Triết mau chóng nhảy xuống xe, cửa xe cũng chưa đóng thì chạy ra một bên.

Thím Trương thấy cậu bé chạy nhanh như thế, thấp giọng nói: “Cháu từ từ thôi, tè ở gần đây là được rồi, đừng chạy xa.”

Thẩm Minh Triết lại quay đầu lại, trực tiếp làm cái mặt quỷ với thím Trương: “Kẻ lừa bịp, tự bà đợi ở đó đi.”

Nói xong cậu bé còn lè lưỡi với thím Trương.

Thím Trương lúc này mới phát hiện mình bị cậu bé chơi khăm rồi, tức giận vội càng muốn xuống xe, lại phát hiện mông không nhúc nhích được, hình như bị thứ gì dính chặt lại.”

“Thằng nhóc thối, cháu làm gì với bà?”

Thím Trương tức quá quát ầm lên, nhưng mặc kệ bà ta dùng sức thế nào, cái mông vẫn không nhúc nhích được.

Thẩm Minh Triết ở cách đó không ra mỉm cười có hơi đắc ý.

“Tôi không làm gì cả, chỉ là dán một lớp keo dán hai mặt ở ghế lái. Bà bây giờ nếu như muốn xuống xe, có thể trực tiếp cởi quần ra đuổi theo tôi. Có điều bà lớn tuổi như thế rồi, cởi quần liệu có dễ nhìn hay không?”

Thẩm Minh Triết nói rất dứt khoát, đâu còn có dáng vẻ ngoan ngoãn vừa rồi?

Thím Trương tức đến mức đầu cũng sắp bốc khói rồi.

“Cháu mau giúp ta xuống!”

“Dựa vào cái gì?”

Thẩm Minh Triết có hơi vô tội hỏi.

Thím Trương cảm thấy mình bị Thẩm Minh Triết chọc cho tức chết rồi.

“Bà là bà nội của cháu!”

“Bà nội của tôi ở nhà tổ nhà họ Diệp. Kẻ lừa bịp như bà, muốn làm bà nội của tôi, lại còn mơ tưởng đến đồ của mẹ tôi, bà sao không biết xấu hổ như thế?”

Bị một đứa trẻ 4 tuổi mắng trên phố, đây là cảm giác gì?

Thím Trương bây giờ thật sự hận không thể trực tiếp bước xuống, lột quần của Thẩm Minh Triết ở trên phố, trực tiếp đánh chảy máu mông của cậu bé.

“Thẩm Minh Triết!”

“Có!”

Thẩm Minh Triết còn thản nhiên trả lời một tiếng, thím Trương tức đến mức suýt nữa ngất đi.

Đây thật sự là con trai của Diệp Ân Tuấn sao?

Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương lúc nhỏ sẽ không nghịch ngợm như này!

Khi thím Trương tức đến mức bốc khói, xung quanh không biết từ khi nào có ba bốn chiếc xe lái đến, từ trên xe bước xuống rất nhiều người, người cầm đầu chính là Dương Tân.

“Chú Dương, chú dẫn kẻ lừa bịp này đi đi, bên đó còn có một yêu tinh nhỏ nữa, có điều cháu tin ba cháu tuyệt đối không có vấn đề gì!”